Tôi đột nhiên thấy rùng mình.
Loại ngữ điệu này của Diệp Thanh tôi chưa bao giờ nghe thấy… ngữ điệu đầy máu tanh, tà ác. Giống như anh ta rất mong chờ chuyện sắp diễn ra vậy.
Sao lại có thể như thế?
Diệp Thanh không phải là nên rất ghét những chuyện quái dị này hay sao?
Lẽ nào hai mươi năm trước, Diệp Thanh…
Tôi vẫn chưa ngẫm nghĩ rõ ràng liền cảm giác thấy âm khí xung quanh cuồn cuộn xông đến.
Sự biến đổi này giống hồi ở Hối Hương, cũng giống trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, âm khí di chuyển như vật thể sống đang vươn cơ thể, duỗi dài toàn thân. Đồng thời nó cũng đang hành động, bắt đầu quá trình săn mồi của mình.
Biểu cảm của mọi người đều thay đổi, chỉ có Ngô Linh vẫn bình tĩnh mà từng nét từng nét chuyên chú vẽ trận pháp.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy bầu trời đen dần.
Tựa hồ như sắp có mưa, bầu trời mây đen dày đặc, che khuất mặt trời.
Rừng cây bên cạnh rung chuyển, tên to con trên người xuyên đầy vòng và khuyên giẫm nát bụi cây, nhếch nhác vừa lăn vừa chạy đến.
Nét mặt hắn ta dữ tợn, vô số vòng khuyên trên người giờ đều không thấy đâu, chỉ còn lưu lại những lỗ đầy máu.
“Đại sư! Đại sư! Có chuyện gì xảy ra vậy?” Ninh Quốc Vĩ hoảng hốt nói.
Tên to con chửi rủa, bò từ mặt đất lên, chỉ thẳng mặt Ninh Quốc Vĩ rống lên: “Mẹ kiếp, mày lừa tao! Mày thế mà dám lừa tao? Dị ứng cái chó má gì! Đó là một con quái vật! Cái thứ gớm ghiếc ấy! Nó…”
Lời còn chưa nói hết, mặt đất liền rung lên.
Ngô Linh quỳ gối trên đất, khuỷu tay cũng chống đất, để giữ thăng bằng cho cơ thể, và cũng để giữ bát sứ và bút lông.
Ông già họ Ngô ngã lăn ra đất. Những người khác chao đảo đứng không vững.
Cơ thể Diệp Thanh chuyển động theo cơn động đất, thay đổi trọng tâm, động tác nhìn vẫn rất nhẹ nhàng, thoải mái.
Tôi đương nhiên không bị ảnh hưởng gì, chỉ hơi bay lên một chút liền không cảm thấy rung động.
Nhưng lúc này tôi rất bất an.
Trạng thái của Diệp Thanh rất kỳ quái.
Mặc dù trên mặt anh ta vẫn có một tầng che phủ, tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh ta, nhưng tôi cảm nhận được, mắt anh ta đang phát sáng, đầy mong chờ sự xuất hiện của con quái vật này.
Tên to con lại chửi rủa, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy ra ngoài, giẫm lên trận pháp Ngô Linh đã vẽ được một nửa.
Tim tôi đập thình thịch, cũng may mực nước đặc biệt kia sớm đã khô rồi, nên động tác của hắn ta không hề phá hoại công việc của Ngô Linh.
Ngô Linh bắt đầu quen với mức độ rung chấn, lại tiếp tục chuyên chú vẽ trận pháp.
Người đàn ông mặc áo dài vung tay, từ trong tay áo liền rơi ra hai thanh đoản kiếm.
Người đàn ông Dân Quốc thì lại lấy ra một chiếc đồng hồ từ túi áo, lắc tay qua trái qua phải, như đang dùng la bàn tìm phương hướng.
Trong tay đạo sĩ cầm một đống lá bùa, tay khác rút kiếm gỗ đào từ sau lưng ra.
Cảnh tượng nơi này ngày càng trở nên cổ quái.
Càng kỳ lạ là, trong quá trình diễn ra động đất, tôi còn phát hiện tiếng ầm ầm.
Âm thanh đó có chút giống với…
Rắc rắc rắc…
Tôi quay phắt lại, nhìn thấy từng cây từng cây đổ xuống phía sau lưng.
Tiếng động đó càng rõ nét hơn.
Là tiếng vó ngựa!
Không, không nhất định là tiếng vó ngựa, có thể là tiếng bước chân của loài động vật khác, hoặc một loài sống thành đàn!
Sau một tiếng kêu là một tiếng gầm long trời lở đất.
Một đám quái thú hình dạng giống bò tót chạy rầm rập từ rừng cây đến, giẫm nát tất cả những thứ trên đường.
Tôi bay cao hơn theo bản năng, chỉ nhìn thấy bụi bay mù mịt.
Những người khác lại không thể bay lên.
Tôi nhớ ra liền vội vã đi tìm Ngô Linh và Diệp Thanh.
Chỉ thấy những người đó, có người múa kiếm, rải bùa, có người cầm đồng hồ đọc thần chú, mỗi người một việc.
Ngô Linh vẫn chuyên chú vẽ trận pháp.
Diệp Thanh thì không biết từ lúc nào đã đứng sau Ninh Quốc Vĩ, trên tay còn nhấc ông già họ Ngô.
Đàn bò chạy hướng về phía đám người, như nước lũ cuồn cuộn chảy tới, chớp mắt liền nhấn chìm đoàn người.
Trong dòng nước lũ, hình bóng của mấy người dần hiện lên, như những hòn đảo giữa biển, không ngừng bị sóng đánh dồn dập, nhưng lại không bao giờ chìm.
Tôi thở hắt ra, lúc này cũng nhìn rõ tình hình hơn. Một đám bò này cũng chỉ là ảo ảnh.
Nhưng… chỉ là ảo ảnh?
Theo bước chạy dồn dập của đàn bò, mặt đất hoang tàn đổ nát, mọi loài thực vật, bậc thang đều bị giẫm vỡ vụn, nát bét.
Sự kiện quái dị này tương tự với chuyện của ông Ngụy trước đó mà Ngô Linh đã xử lý sao? Một con ma với trí tưởng tượng phong phú?
Tôi nghĩ vậy, rồi chậm rãi từ không trung hạ xuống mặt đất.
Đúng lúc Diệp Thanh ngước đầu lên, nhưng rất nhanh liền quay đi, có lẽ nhìn về phía Ngô Linh.
Tôi không biết vì sao lại thấy có chút xấu hổ.
Hành vi chạy trốn theo bản năng này cũng có chút không hay lắm.
Nhưng Diệp Thanh và Ngô Linh lần này chắc hẳn bình an vô sự chứ? Ít nhất tính mạng không có gì đáng lo. Nên tôi có làm gì cũng chỉ gây thêm rắc rối thôi.
Tôi nghĩ thầm chuyện này trong lòng.
Người đàn ông mặc áo dài thở hồng hộc nói: “Tình hình không ổn. Ma quỷ nơi này rốt cuộc là thể loại gì?”
“Mẹ nó, mày lừa bọn tao!”
Vừa rồi, tên to con và Ninh Quốc Vĩ đều được Diệp Thanh bảo vệ sau lưng, giờ hắn ta nắm lấy cổ áo Ninh Quốc Vĩ, dáng vẻ hùng hổ hỏi tội. Có điều lần này, cách dùng từ của gã ta lôi theo những người khác.
Ninh Quốc Vĩ oan ức nói: “Đều là thật! Những lời tôi nói đều là thật! Nhân viên của tôi đều không gặp vấn đề gì, những người khác đều gặp phải tình trạng dị ứng với mức độ khác nhau! Dị ứng da, hệ thống tiêu hóa không ổn định, còn có các cơ quan chức năng khác bị tổn hại. Nhưng trước giờ chưa có hiện tượng này… chưa bao giờ có!”
Ninh Quốc Vĩ bị dọa không hề nhẹ, nhưng suy nghĩ vẫn rất rành mạch.
Đạo sĩ trầm mặt, nhìn chằm chằm tên to con: “Đám lỗ mãng mấy người đã làm ra chuyện gì hả?”
“Mẹ nó ông có ý gì hả?” Tên to con trợn mắt dữ tợn nhìn đạo sĩ.
“Các người đã làm gì kích động nó?” Đạo sĩ tiếp tục hỏi.
“Mẹ nó, ông đây còn chưa nhìn thấy nó là cái dạng gì!” Vẻ mặt tên to con càng hung tợn hơn, “Ông đây bị một đàn chim tấn công! Là một đàn chim! Một lũ chim mỏ dài!”
Tôi nghe xong liền ngẩn người.
Vừa rồi là bò! Giờ lại là chim? Con ma này chẳng lẽ là một kẻ bảo vệ động vật?
“Nơi này trước đây là nơi nào?” Diệp Thanh hỏi.
Ninh Quốc Vĩ rùng mình run lên.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Ninh Quốc Vĩ.
Ninh Quốc Vĩ lắp bắp: “Tôi…”
“Mẹ kiếp, ông mau nói! Các ông có phải đã làm chuyện gì ở đây phải không?” Tên to con giơ tay đấm vào bụng Ninh Quốc Vĩ.
Phía sau Ninh Quốc Vĩ còn có nhân viên của khu nghỉ dưỡng, nhưng bây giờ đều không dám động đậy.
“Không có! Không có gì… Khu này năm năm trước cải tạo thành khu nghỉ dưỡng, trước đây là một thôn làng vùng núi!” Ninh Quốc Vĩ ho khan vài tiếng, “Chỉ có một người! Một đồng hương! Ông ta nói thần núi nơi đây sẽ không tha cho chúng tôi! Thần núi đó, vốn có một thần núi, là tứ bất tượng, sừng bò, đầu rắn, hình người, còn có những đặc điểm của một số động vật khác. Bức tượng đó, chúng tôi còn giữ lại, ở nơi đó, chính là khu vườn bên đó!”
Ninh Quốc Vĩ chỉ tay về một hướng.
Từ hướng ông ta chỉ bỗng nổi lên một đám khói, tiếng nổ rung trời ngay sau đó cũng truyền đến, cùng lúc đó, có luồng gió ào tới, thổi tung mọi thứ.