Nghe từng tên phát ra từ miệng chủ quản, tôi rùng mình lặng người.
Nào là “Vua dạ dày sắt”, “Quỷ nghìn vòng vạn khuyên”, “Bà già nuôi cổ trùng”, “Ông cây”… Những biệt hiệu này cũng quá đặc biệt, mới lạ.
Có điều, không phải ai cũng kỳ quái như vậy. Ba người trong trang phục hòa thượng và đạo sĩ có pháp hiệu và đạo hiệu rất bình thường, những kẻ khác ăn mặc kiểu Dân Quốc hoặc thời kỳ trước có tên gọi cũng không hề quái đản. Tên gọi của Diệp Thanh và Ngô Linh thì càng bình thường đến không thể bình thường hơn.
“… Cô Ngô của nhà họ Ngô ở Thanh Châu, còn vị này, là cấp trên phái đến, cậu Diệp được cử đến xử lý chuyện này.” Chủ quản nói.
Người có tên Ninh Quốc Vĩ này hơi dừng ánh mắt trên người Diệp Thanh, lúc bắt tay với Diệp Thanh cũng thêm chút chân thành.
“Thật sự tôi rất cảm kích trước sự quan tâm của lãnh đạo. Chúng tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này. Mong cậu Diệp yên tâm.”
Hàm ý là, Diệp Thanh đừng có nhúng tay vào.
Tôi thấy có chút kỳ quái, buồn bực nhìn Diệp Thanh.
Trừ lúc mới gặp mặt Diệp Thanh liếc tôi một cái, còn sau đó liền không thấy phản ứng gì nữa.
Cũng có khả năng do mặt anh ta bị làm nhòe, nên khi anh ta liếc về phía tôi thì tôi không phát hiện được.
Những người khác không ý kiến gì với quyết định của Ninh Quốc Vĩ, nhưng biểu cảm mỗi người một vẻ. Những người có biệt hiệu bình thường, thần thái điềm đạm; những kẻ biệt hiệu khác thường kia, hoặc chau mày, hoặc khinh bỉ.
Ninh Quốc Vĩ mời mọi người ngồi xuống, hai kẻ ngồi trên ghế sofa ông ta cũng không nói gì, bản thân cũng chỉ đứng nói chuyện.
“Các vị, chuyện xảy ra trong căn biệt thự nghỉ dưỡng này của chúng tôi, chắc hẳn mọi người đều nghe qua. Từ đầu xuân năm nay, du khách trong khu biệt thự có hiện tượng dị ứng, từ da phát ban ngứa ngáy, đến viêm mũi hắt hơi, nôn mửa, tiêu chảy. Nghiêm trọng nhất là có người bị sưng viêm đường hô hấp, dẫn đến ngạt thở, vì không được cấp cứu kịp thời nên tử vong trên đường đến bệnh viện.” Giọng nói Ninh Quốc Vĩ trầm trầm, “Những du khách khác cũng có hai người sau khi đưa đến bệnh viện, do cấp cứu thất bại nên tử vong.”
Ninh Quốc Vĩ thở dài, vẻ mặt đau khổ, nhưng những người đang nghe chuyện trong phòng lại không hề phối hợp, hoặc là không cảm xúc, hoặc là chẳng thèm nghe.
Ninh Quốc Vĩ tiếp tục nói: “Vụ việc này nhận được sự quan tâm cao độ từ ban lãnh đạo khu nghỉ dưỡng và Cục y tế địa phương. Chúng tôi đã phối hợp với nhân viên Cục y tế tiến hành cuộc điều tra kĩ lưỡng trên bốn phương diện: từng vị trí trong khu nghỉ dưỡng; từng vật phẩm sử dụng; đồ ăn thức uống và nguyên vật liệu; quá trình chế biến, bảo quản của chúng. Mọi kết quả điều tra đều phù hợp với tiêu chuẩn. Chúng tôi còn mời những chuyên gia về động thực vật, không khí, nguồn nước, môi trường,...”
“Được rồi, được rồi!” Tên to con cắt ngang lời Ninh Quốc Vĩ, “Nói những chuyện này có tác dụng quái gì? Tôi có cách làm việc của riêng tôi. Ông sai người dẫn tôi đi một vòng, đảm bảo bắt hết đám yêu ma đang làm loạn nơi này!”
Ninh Quốc Vĩ cười hòa nhã: “Nếu đại sư đã nói vậy, tôi sẽ sai người dẫn ngài đi. Nếu vị nào giống đại sư ‘Quỷ nghìn vòng vạn khuyên’ đây, chỉ cần người dẫn đường thì khu nghỉ dưỡng chúng tôi sẽ cung cấp cho mọi người. Còn nếu cần chúng tôi cung cấp thứ gì thêm, mong các vị hãy nói với chúng tôi.”
Tên to con liền đứng dậy đi ra ngoài.
Những người đứng dậy tiếp theo đều là những kẻ mang biệt hiệu kỳ quái.
Trước khi rời đi, tên to con còn nhìn mọi người trong phòng đầy khiêu khích, giơ ngón giữa, rồi cười lớn mới bước đi.
Thể loại này ắt là nhân vật phản diện chết ngay cảnh tiếp theo trong phim nhỉ?
Nhưng xem bộ dạng những người khác, không biết do khinh thường tên hề nhảy nhót này, hay là do tên to con thật sự có bản lĩnh, mà không ai để ý đến sự khiêu khích của hắn.
Trong những người ở lại, một hòa thượng chắp hai tay thành hình chữ thập, nói mỉa một câu không hề ăn khớp với thân phận xuất gia: “Người không biết thì sẽ không sợ.”
“Những kẻ đầu đường xó chợ chính là như vậy.” Người đàn ông mặc áo dài kiểu thời đại cũ cười khẽ, “Chẳng khác gì bọn nhà giàu mới nổi.”
Một hòa thượng khác cười thành tiếng như phụ họa theo.
Người đàn ông trong trang phục thời Dân Quốc nói: “Ông Ninh, có thể kể tiếp được rồi chứ?”
“Đương nhiên.” Ninh Quốc Vĩ không hề đổi giọng, tiếp tục giới thiệu.
Tôi có chút thẫn thờ.
“Kẻ không biết gì” và “đầu đường xó chợ” trong lời nói của họ có ý gì? Là đề cập đến... những người bình thường đột nhiên phát hiện có năng lực khác người như tôi? Những kẻ kia cũng có tình trạng giống tôi?
Tôi có chút thất thần. Bởi hai người lớn tuổi kia nhìn cũng tầm bảy tám mươi tuổi rồi. Tôi cứ tưởng những người như bọn tôi sẽ chết sớm, thì ra cũng có thể sống lâu đến vậy.
Những lời tiếp theo của Ninh Quốc Vĩ toàn nội dung vô bổ.
Bởi vì bọn họ không tìm ra nguyên nhân. Đồ ăn, môi trường đều không có vấn đề. Đáng nói là, chỉ có du khách hoặc người bên ngoài đến mới xảy ra chuyện.
Những nhân viên đến kiểm tra của Cục y tế và thành viên của đội ngũ chuyên gia, giáo sư đều gặp phải vấn đề. Còn nhân viên làm việc trong khu nghỉ dưỡng lại bình an vô sự.
Phải biết rằng, bọn họ đều cùng ăn, cùng ở một chỗ, nên tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống như thế.
Loại trừ những yếu tố từ tự nhiên, thì chỉ còn khả năng là do con người.
Phía cảnh sát cũng bắt tay vào điều tra, xem xét tất cả camera giám sát trong khu nghỉ dưỡng.
Có điều, thời đại này, không phải camera giám sát dày đặc đến nỗi chỗ nào cũng có. Điểm mù quá nhiều, cuối cùng phía cảnh sát vẫn phải sử dụng phương pháp điều tra truyền thống, hỏi cung từng nhân viên, kiểm tra mọi ngóc ngách trong khu; quan trọng nhất vẫn là vật dụng riêng tư của nhân viên trong khu nghỉ dưỡng.
Sau một hồi điều tra, lục soát vẫn không có manh mối nào.
Trong quá trình đó, khu nghỉ dưỡng luôn đóng cửa. Cũng không cần du khách đến làm thí nghiệm, chỉ cần nhìn những quan viên, học giả và cảnh sát lần lượt đổ bệnh là biết vấn đề vẫn còn tồn tại.
Ninh Quốc Vĩ cũng suy nghĩ rất nhiều cách, sau đó mới chợt nghĩ liệu đây có phải một loại chuyện quái dị hay không. Ông ta cũng tính là người hiểu biết, lúc xây dựng khu nghỉ dưỡng cũng mời thầy phong thủy đến. Từ việc ông ta biết nhà nước có những chuyên gia về lĩnh vực quái dị thì ít nhiều cũng đoán được ông ta thuộc loại người “có hiểu biết”.
Sau khi nói xong, Ninh Quốc Vĩ đợi những người còn lại trong phòng đưa ra kế hoạch giải quyết.
So với những kẻ “đầu đường xó chợ” đã rời đi, bọn họ đều là người nghiên cứu, tính toán kĩ lưỡng.
Hòa thượng kia lại lên tiếng: “Các vị, tôi nghĩ các vị cũng đã nhìn thấy, nơi này ngập tràn âm khí, ắt có ma quỷ đang làm loạn. Nếu đã như vậy, mỗi người chúng ta đều nói ra cách xua đuổi ma quỷ của bản thân đi.”
“Không có gì ngoài hai cách siêu độ và tiêu diệt. Hòa thượng, ông chắc chọn cách đầu nhỉ?” Đạo sĩ nói.
Hai hòa thượng lần lượt gật đầu.
Một hòa thượng khác nói: “Âm khí nơi này dày đặc, nếu muốn siêu độ chỉ e cần làm một trận pháp lớn, phải chuẩn bị không ít đồ. Để có thể nhanh chóng giải quyết rắc rối của ông Ninh, không bằng chúng ta hợp tác?”
Đạo sĩ cười nói: “Nếu như vậy, chỉ sợ các ông vất vả vô ích thôi.”
Hai hòa thượng nhìn nhau, mỉm cười đầy tự tin.
Tôi thấy giữa bọn họ như có một cuộc chiến kịch tính nào đó, chỉ có điều trận giao đấu này trong mắt kẻ ngoài cuộc như tôi thì có chút khôi hài.
Tôi nhìn về phía Ngô Linh và Diệp Thanh. Tôi không nhìn rõ biểu cảm của Diệp Thanh. Ngô Linh thì không cảm xúc.
Ông già họ Ngô đẩy đẩy tay Ngô Linh.
Ngô Linh nói: “Hoặc là, trước hết chúng ta nên tóm cổ ma quỷ nơi này ra?”
Hòa thượng và đạo sĩ không nói gì.
Người đàn ông mặc áo dài như thấy hứng thú: “Trước đây nghe nói có một cô gái trẻ họ Ngô ở Thanh Châu có thể chiêu hồn gọi quỷ, chính là cô sao?”
Ngô Linh gật đầu.
“Vậy cô hiểu bao nhiêu về việc bắt ma?” Người đàn ông mặc áo dài lại nói.
“Tôi bắt thử mấy lần. Tuy không mạnh như con ma đợt này nhưng đều thành công.” Ngô Linh thành thật đáp.
“Vậy cô đánh trận đầu đi. Đến khi cô không giải quyết được nữa, tôi sẽ ra tay xử lý tai họa này.” Người đàn ông mặc áo dài nói.
Ông già họ Ngô chau mày, nhưng nhìn Ngô Linh và những người khác, rồi cũng gật đầu.
Ngô Linh cũng gật đầu theo.