Tính cách của ma vương đều như vậy sao?
Chắc chắn không phải.
Nam Thiên ngông cuồng trước mặt Nam Cung Diệu và tôi, Hàn Vân vừa rồi mỉa mai châm chọc không chút kiêng sợ, chắc đều là kế sách đánh vào lòng người.
Tôi biết rõ điểm này, nhưng lại không tài nào kiềm chế được cảm xúc của mình.
E rằng Nam Cung Diệu khi ấy cũng như vậy, bằng không anh ta đâu cần thiết một mình đến gặp và đối đầu với Nam Thiên, còn dùng đến năng lực của mình, để cùng Nam Thiên đi vào cái chết?
Nam Cung Diệu đã bỏ cuộc rồi…
Có lẽ, ngay khoảnh khắc ấy, Cổ Mạch cũng đã bỏ cuộc.
Họ cảm thấy mình đã hoàn toàn bất lực, họ không muốn tiếp1tục cầm cự, thực hiện và chờ đợi kế hoạch của Diệp Thanh nữa, cho nên họ đã lựa chọn hành động mạo hiểm như thế, giải tỏa cảm xúc của mình và đón nhận cái chết mà tiềm thức đã dự đoán được.
Họ đã chết…
Họ không hi vọng lần này tôi sẽ cứu được họ…
Họ đã buông bỏ tôi…
Họ đã buông bỏ… Diệp Thanh… rồi…
Tôi cảm thấy cảm giác tuyệt vọng đang nuốt mất cơn giận trong lòng mình.
Kiên định chấp hành chuyện này nhất là người của Thanh Diệp. Lâu nay tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền, bị họ đẩy về phía trước.
Nếu họ đều đã bỏ cuộc, vậy tôi còn kiên trì để làm gì?
Mà biến thanh ma vương thì có gì không tốt?
Ít nhất,8tôi có thể bảo vệ người thân và bạn bè của mình an toàn trong một thời gian rất dài. Không thể là mãi mãi, ma vương cũng có thể bị tiêu diệt, nhưng chắc là sẽ có được bình yên rất lâu…
Lòng tôi hiện lên ý nghĩ này, nhưng một chút lý trí còn sót lại đã bảo với tôi, không được làm như thế.
Nếu tôi tự bỏ cuộc thì mọi hành động của phe địch sẽ đạt được mục đích.
Chúng chỉ là nắm giữ không ít sức mạnh, chỉ là chiếm được nhiều cơ hội giành phần thắng hơn.
Trước đây tôi cũng đã từng suy nghĩ đến. Chúng không ngờ Ông Trời chỉ bị xóa bỏ tính người, không thể làm việc một cách chủ động, ra2tay đối với chúng, còn lại thì vẫn duy trì được trật tự của thế giới này.
Người sở hữu năng lực vẫn còn tồn tại, tương lai vẫn còn tồn tại, hi vọng vẫn còn.
“Hi vọng vẫn còn…” Tôi tự lẩm bẩm một mình, tựa như đang nhắc nhở bản thân, tựa như đã nắm được chiếc phao cứu sinh, nhưng chính tôi cũng không biết sự vùng vẫy này có đúng hay không.
Dưới đáy biển biết đâu đang có long cung, biết đâu đang có một thế giới tốt đẹp hơn trên bờ rất nhiều, chỉ là có khả năng sẽ mãi mãi không thấy được ánh mặt trời…
Tiếng bước chân cắt ngang dòng suy tư đã bắt đầu rối loạn của tôi.
Tôi lại nghe thấy tiếng mở4cửa, có cả tiếng nói chuyện.
Tôi không có ý nhìn qua, nhưng người vào đã đến cạnh giường, khiến tôi thấy rõ hình dáng của họ.
Cô y tá khi nãy kiểm tra sơ qua tình trạng của tôi xong thì thông báo với người đứng sau lưng một câu, rồi rời đi.
Tôi nhìn cái người cùng y tá đi vào.
“Lâm Kỳ, anh vẫn ổn chứ? Hiện tại cảm thấy thế nào?” Trần Hiểu Khâu hỏi, trên mặt hiện lên một chút lo âu, nhưng nói chung là vẫn còn bình tĩnh.
Tôi nhìn chăm chú khuôn mặt của Trần Hiểu Khâu không chớp mắt.
Lần này, là thật? Hay là…
Trong lòng tôi đột nhiên lóe lên một tia hi vọng…
Mọi chuyện mà Hàn Vân nói biết đâu chỉ là gạt tôi.
Tôi vẫn có thể cứu được Cổ Mạch và Nam Cung Diệu, vẫn có thể thay đổi hai vụ tai nạn ấy.
Chỉ là tai nạn… chỉ là tai nạn mà thôi.
Nét lo lắng của Trần Hiểu Khâu đã lùi lại, dần chuyển qua trầm tĩnh và nghiêm túc.
“Em đã liên lạc với Ngô Linh và Lưu Miểu. Họ đang trên đường cấp tốc quay về, tạm thời không gặp phải nguy hiểm.”
Đúng, họ không gặp phải nguy hiểm. Tình trạng của Ông Trời nằm ngoài dự liệu của bầy ma vương, chúng sẽ dừng tấn công. Chính là vậy…
“Chú út em đã cho người điều tra phòng của họ trong khách sạn và camera giám sát trên đường. Nam Cung Diệu rời khách sạn trước là vì Nam Thiên.” Nói đến đây, Trần Hiểu Khâu ngừng lại một chút: “Có lẽ Nam Thiên đã chết từ lâu. Lâu nay anh ta luôn do một ma vương giả vờ sắm vai. Nam Cung Diệu chắc cũng đã có nghi ngờ từ lâu.”
Nhịp tim vốn đang đập dồn của tôi đã ngừng nhảy thình thịch.
“Anh ta luôn luôn giám sát Nam Thiên, từ lúc gặp lại Nam Thiên đã bắt đầu giám sát. Chuyện của Bạch An chắc anh ta cũng đã biết từ lâu. Số lượng video giám sát chứng minh sau đó anh ta càng nghi ngờ Nam Thiên nhiều hơn.”
Trần Hiểu Khâu không cho tôi xem những video ấy, nhưng tôi tựa như đã được xem từng đoạn video giám sát một.
Hàn Vân đã cho tôi xem những thứ này rồi.
“Đến trước lúc anh ta chết… Nam Thiên cố tình để lộ thân phận. Hành động này có lẽ là để khiêu khích Nam Cung Diệu. Anh ta đã đi gặp Nam Thiên, sau đó thì như chúng ta đã chứng kiến.” Trần Hiểu Khâu thở dài.
Đúng là khiêu khích, nhưng Nam Cung Diệu đến gặp Nam Thiên một mình, không đơn thuần là mất kiểm soát cảm xúc.
Thân thể tôi run lên khe khẽ.
“Lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Chúng em bị thứ gì đó chặn lại một lát, chỉ có anh chứng kiến diễn biến của sự tình.” Trần Hiểu Khâu đáp.
Tôi không thể trả lời.
Xảy ra chuyện gì?
Vừa nghĩ đến đấy, cảnh tượng khi ấy liền hiện lên trong đầu tôi.
Nam Cung Diệu với đôi mắt nhắm nghiền và chảy nước mắt máu đã biến mất ngay trước mặt tôi, hóa thành tro bay mất, không để lại một chút gì cả.
Tôi siết chặt nắm đấm, răng cũng nghiến lại đến mức kêu lên ken két.
Trần Hiểu Khâu không vặn hỏi tôi, mà chần chừ một thoáng rồi nói: “Anh nghỉ ngơi đi. Anh bị sét đánh trúng, ngoại thương không nặng lắm, nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng. Bọn em sẽ cố gắng ứng đối với gia đình của anh, anh không cần lo. Em cũng sẽ để mắt đến chỗ của Ngô Linh.”
“Cổ Mạch thì sao? Chuyện của Cổ Mạch thì sao?” Tôi trợn mắt nhìn Trần Hiểu Khâu.
Trầm ngầm một lát, Trần Hiểu Khâu mới nói: “Theo kết quả điều tra được cho đến lúc này… Cổ Mạch và Tiểu Cổ có quan hệ huyết thống, chắc là bà con xa. Nhưng Cổ Mạch, có lẽ chỉ còn mỗi Tiểu Cổ là người thân.”
Quả nhiên là vậy.
Tôi nhớ lại Cổ Mạch từng nói về năng lực của mình. Khi người thân của anh ta chết, anh ta có thể nghe thấy âm thanh.
“Trước khi Tiểu Cổ gặp nạn, Cổ Mạch đã chạy khỏi khách sạn. Xem video thì chắc hẳn anh ta muốn đi cứu Tiểu Cổ. Chuyện này khá là lạ.” Trần Hiểu Khâu nói.
Không lạ.
Đám ma vương ấy cố tình khiêu khích Nam Cung Diệu thì cũng có cách để kích thích Cổ Mạch.
Cũng có thể, năng lực của Cổ Mạch đã phát sinh thay đổi trong lúc ấy. Trong cuộc gọi cuối cùng anh ta nói đã nghe thấy âm thanh.
Anh ta đã nghe thấy âm thanh của thế giới tương lai.
E là trong những âm thanh ấy, còn đi kèm với âm thanh của chuyện sắp xảy ra và vụ tai nạn của Tiểu Cổ.
Tôi nhớ lại hình ảnh của Cổ Mạch trong video giám sát.
“Sau đó đã gặp phải vụ tại nạn giao thông ấy. Anh ta tình cờ đứng ngay chỗ đó gọi điện thoại. Lúc gọi, có lẽ đã nghe thấy gì đó. Đây là suy đoán của em dựa trên biểu cảm của anh ta trong video. Anh ta ngừng chân ở chỗ ấy, gặp vụ tại nạn giao thông rồi như chúng ta đã biết…”
Trần Hiểu Khâu không nói cụ thể.
“Có thi thể không?” Tôi hỏi.
Trần Hiểu Khâu lại trầm ngâm vài giây mới đáp: “Không. Hiện trường chỉ còn xác xe, mọi thi thể đều đã bị thiêu rụi, cả lấy mẫu để giám định ADN cũng không được.”
Chết không thấy xác.
“Đây chắc là để đối phó với anh. Nam Thiên vốn đã là ma vương, chúng chắc hẳn đã nhắm đến Thanh Diệp từ lâu, cũng sẽ biết rất rõ năng lực của anh. Chúng không muốn anh hồi sinh bất kì người nào.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tôi không đáp lại.
“Chúng ta không thể bị đánh rồi mới đánh trả, đợi chúng ra tay, rồi mới dùng đến năng lực của anh như trước đến giờ được.” Trần Hiểu Khâu lại nói.
Tôi nhìn sang Trần Hiểu Khâu: “Chúng ta không biết chúng đang ở đâu.”
Trần Hiểu Khâu lặng thinh.