Tìm không ra, vậy tất cả đều vô ích.
Bất kì người nào trong chúng tôi cũng không thể lấy đầu người khác đang ở cách xa ngàn dặm, càng không thể trực tiếp xuất hiện giữa không khí để giết chết một ma vương.
Sự yếu thế cực lớn này rất khó để bù đắp, có thể nói là đã không cân sức ngay từ trên gốc rễ rồi.
Kế hoạch lớn của Diệp Thanh có lẽ cũng vì thế mà ra đời. Nếu không thể giết hết tất cả ma vương, vậy thì chỉ cần nhắm đến một hồn ma, dẫu hồn ma ấy rất khó tìm ra, nhưng vẫn được tính là có được mục tiêu.
Tôi đánh giá nhìn Trần Hiểu Khâu một lát.
Trần Hiểu Khâu này không phải giả, nhưng dù là thật thì cô ấy có ở đây cũng không thay đổi được1tình hình. Thông tin cô ấy mang đến cũng chỉ chứng minh Hàn Vân không hề gạt tôi.
Đã có hai người bỏ cuộc, đã chết, chết vĩnh viễn…
Tôi khép mắt lại.
“Anh muốn nói chuyện điện thoại với Ngô Linh.” Tôi nói với Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu lấy di động ra, bấm số, rồi áp di động vào tai tôi.
Cuộc gọi nhanh chóng được nhận.
Tôi chưa nói gì, Ngô Linh cũng thế.
“Hiện tại chúng tôi rất an toàn.” Đột nhiên Ngô Linh lên tiếng.
“Cổ Mạch và Nam Cung Diệu chết rồi.” Tôi cũng lên tiếng cùng lúc.
Hai chúng tôi lại im lặng.
“Tôi không thể nào cứu được họ.” Tôi khó khăn nói: “Tôi không cứu được họ.”
“Ừ.” Ngô Linh chỉ đáp lại một tiếng.
“Mọi người đã biết từ lâu đúng không?” Tôi lại hỏi.
“Chuyện của Nam Thiên, chúng tôi đã có suy đoán từ lâu.8Cho nên nếu là Nam Cung Diệu thì tôi không bất ngờ.” Ngô Linh thành thực nói: “Còn Ma Cô… thì có một số dự cảm.”
“Tại sao?” Tôi hỏi một câu không hề liên quan.
Tựa như Ngô Linh cũng không thể hiểu nổi câu hỏi của tôi: “Lâm Kỳ, phần lớn người ta trên thế giới này đều đang sống, chỉ vì loài người là sinh vật có sinh sản.”
“Tại sao?” Câu trả lời mà tôi muốn nghe không phải cái này.
“Chỉ có sinh vật sinh sản, không ngừng sinh ra thế hệ mới thì mới có được hi vọng mới. Trước khi niềm hi vọng mới tìm đến, chuyện chúng ta đang làm chỉ là duy trì tình hình hiện tại.” Ngô Linh nói tiếp.
“Tôi hỏi cô là tại sao? Mấy người muốn làm gì!” Tôi đưa tay giật phăng mặt nạ ôxy ra,2ngồi bật dậy trên giường.
Tôi đang thở hổn hển, có thể nghe thấy tiếng bước chân của y tá.
Trần Hiểu Khâu ngăn không cho y tá tiến đến.
Tim tôi đập càng lúc càng nhanh, màng nhĩ đang ù cả lên, khiến tôi không còn nghe được âm thanh nào khác.
Giọng nói bình tĩnh của Ngô Linh lại đi vào đầu tôi rất rõ ràng.
“Trước đây Diệp Thanh đã nhìn thấy hi vọng ấy từ rất sớm. Chuyện chúng tôi có thể làm, đến đây là hết. Phần cuối cùng, cậu sẽ cứu lấy thế giới này. Diệp Thanh tin chắc như thế. Chúng tôi cũng vậy.”
“Đùa ư! Ngay cả mấy người mà tôi còn không cứu được! Cổ Mạch và Nam Cung Diệu chết cả rồi! Chết ngay trước mặt tôi! Tôi không có cách nào cứu được họ! Tôi đã thử đủ mọi cách!4Năng lực của tôi đã không dùng được nữa! Cô cũng biết mà, chúng đã nhắm đến mấy người, nhắm đến tôi từ lâu!” Tôi gào lên bằng cái giọng đã khàn đặc: “Dù kế hoạch ban đầu của mấy người là gì thì mấy người cũng phải dừng lại! Chúng ta… chúng ta…”
Đột nhiên tôi không thể nói tiếp được.
Tôi lại nhớ đến cái chết của Cổ Mạch và Nam Cung Diệu.
“Nếu mọi người đã bỏ cuộc… thì tôi cũng không muốn cố gắng thêm nữa…” Tôi thấp giọng xuống.
Tôi hi vọng Ngô Linh sẽ cho tôi một câu trả lời.
Thậm chí tôi suy nghĩ một cách xấu xa rằng, họ đang mắc nợ tôi.
Nghĩ thế thì vừa vô lý, ngang ngược, vừa ích kỉ.
Nhưng tôi không phải trẻ con, người của Thanh Diệp cũng không phải người nhà của tôi.
Nhưng trong lòng tôi lại đang có tiếng gào khóc.
Mọi chuyện đều do một tay họ dựng lên.
Tôi sẽ tiếp xúc chuyện này, sẽ đi trên con đường hiện tại, đều là do họ gây dựng.
Diệp Thanh cứu tôi khi tôi còn nhỏ, nhưng đó cũng là một toan tính đầy công phu, khiến tôi phải rơi vào tình cảnh như hiện nay.
Nếu họ đều đã bỏ cuộc, vậy tôi biết tính sao đây?
Tôi gần như không dám nghĩ tiếp, điều đó chỉ khiến cho ý nghĩa buồn cười kia trở nên chắc chắn hơn.
Nhưng tiềm thức của tôi lại đã nghĩ tiếp.
Tôi rất hoảng sợ.
Sợ vì quá khứ đã thay đổi, đám người Thanh Diệp từng rất vững vàng đã thay đổi. Có lẽ khi tôi không hay biết gì, họ đã bỏ cuộc từ lâu.
Càng có khả năng hơn là…
Kế hoạch lớn mà Diệp Thanh đã vạch ra, từng cho tôi sức mạnh, cho tôi niềm tin; kế hoạch mà Ngô Linh, Lưu Miểu, Nam Cung Diệu và Cổ Mạch đều vô cùng tin tưởng, đã trở thành một thứ “chưa từng tồn tại”.
Hàn Vân đã đầu quân cho “phe địch”.
Diệp Thanh cũng đã gia nhập vào hàng ngũ ma vương thì sao?
Có phải trên cả thế giới này chỉ còn mỗi mình tôi là vẫn cố gắng một cách nực cười?
“Lâm Kỳ…” Ngô Linh thở dài, cô ấy đổi đề tài: “Chúng tôi đến khách sạn rồi. Tối nay cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đã.”
“Tút…”
Tôi nghe thấy tiếng máy bận ở đầu dây bên kia.
Vậy… là sao?
Tôi nhìn màn hình di động đang hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, mà bất chợt cảm thấy lòng mình nguội lạnh.
“Lâm Kỳ.” Trần Hiểu Khâu nắm lấy tay tôi.
“Họ đã bỏ cuộc.” Tôi lầm bầm: “Không, vốn dĩ chưa từng có.”
Không phải bỏ cuộc, mà là chưa từng cố gắng.
“Tôi phải đi gặp Diệp Thanh.” Tôi khăng khăng nói, hệt như mất hồn, kéo chăn ra, định leo xuống giường.
Tôi đã không còn cảm nhận thấy đau đớn của cơ thể.
Tôi phải đi để xác nhận chuyện này.
Phải chăng chỉ còn tôi?
Có phải chỉ còn mỗi mình tôi?
“Anh Lâm, hiện tại anh vẫn chưa được xuống giường.” Trong giọng nói nghiêm nghị của y tá còn có cả sự bực bội.
Trần Hiểu Khâu và cô ta ngăn tôi lại, nhưng lời của cô ta không lọt vào tai tôi một chút nào.
Tôi phải xác nhận lại chuyện này.
Tôi chưa bao giờ là một người như Diệp Thanh. Tôi không phải dạng người dù người thân bạn bè quanh mình đều đã chết sạch, vẫn có thể giữ được ý chí thông suốt. Huống hồ, ý chí ấy ngay từ đầu là do Diệp Thanh rót vào đầu tôi một cách ép buộc.
Tôi phải xác nhận điểm này.
Diệp Thanh có còn là Diệp Thanh của trước đây hay không.
Nếu anh ta đã không còn là chính mình…
Vậy những chuyện tôi đang làm còn ý nghĩa gì nữa?
Chi bằng tôi biến thành ma vương, bảo vệ gia đình bạn bè được vài chục năm, thậm chí là cả trăm năm! Như thế thì có gì không tốt?
Chí hướng của tôi vốn dĩ không phải là thay đổi thế giới. Đó là chí hướng của Diệp Thanh. Là người của Thanh Diệp nói với tôi rằng, không làm như thế thì không được.
Phán đoán của họ là chính xác. Buộc phải làm như thế.
Nhưng khi không làm được, rút lui hạ thấp mục tiêu, cũng không hẳn không phải là một con đường.
Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến những chuyện này, càng nghĩ, càng cảm thấy đôi chân nặng như đeo chì.
Tôi phải đi gặp Diệp Thanh, gặp Diệp Thanh…
Ý định này lại càng trở nên mạnh mẽ.
“Lâm Kỳ!”
Tôi nghe thấy tiếng gọi cuống quýt của Trần Hiểu Khâu, nhưng không hề dừng bước.
Tôi xông ra ngoài, tựa như trong chớp mắt đã xuyên qua phòng bệnh, xuyên qua bệnh viện.
Tựa như chịu một sự dẫn dắt nào đó, tôi đã bay về hướng phòng nghiên cứu.