Trần Hiểu Khâu chưa nói gì, đến bên cạnh giường bệnh, tiện tay nhấc chiếc ghế bên cạnh, rồi ngồi xuống trước mặt tôi.
Tôi cảm thấy là lạ, nhìn Trần Hiểu Khâu đang ở trước mặt, nhận thấy vẻ mặt cô ấy rất khác thường.
Tim tôi như thắt lại, lập tức nhớ đến Ngô Linh, Lưu Miểu, nhớ đến điềm báo Tiết Tĩnh Duyệt đã nhìn thấy rồi được Gã Béo thuật lại.
Trần Hiểu Khâu khẽ khom lưng, tựa như đang nhón chân để đưa người lên.
Cô ấy lấy một chiếc laptop đặt lên đùi mình, xoay màn hình về phía tôi.
“Đây là thứ được tìm thấy trong khách sạn.” Trần Hiểu Khâu chậm rãi lên tiếng.
Màn hình laptop sáng lên, nhìn hình ảnh, có vẻ là một đoạn video giám sát.
Trong video nhanh chóng xuất hiện một bóng người,1bóng người ấy được phóng lớn, khiến tôi thấy rõ diện mạo của người ấy.
Là Nam Thiên!
Tôi lại giật mình.
“Họ đã giám sát Nam Thiên từ lâu. Bắt đầu từ khi gặp Nam Thiên, Nam Cung Diệu đã giám sát Nam Thiên.” Giọng điệu Trần Hiểu Khâu không hề có lên xuống gì cả: “Chuyện này có thể chỉ mỗi mình Nam Cung Diệu biết, cũng có thể là những người còn lại đều biết. Mục đích giám sát có thể là bảo vệ, cũng có thể là đã nhận ra Nam Thiên có vấn đề.”
Hình ảnh trong video thay đổi, xuất hiện tòa lầu chung cư mà tôi biết.
“Ngay hôm Bạch An gặp nạn, họ cũng biết Nam Thiên có xuất hiện ở chỗ ấy. Nam Cung Diệu giám sát Nam Thiên rất chặt chẽ. Bất kì dữ liệu8giám sát nào có hình dáng của Nam Thiên đều sẽ bị tìm ra. Họ đã biết chuyện này từ lâu.” Trần Hiểu Khâu nói.
Đã biết từ lâu, mãi vẫn không hành động.
Tôi nhìn thấy video thậm chí đã chuyển vào khung cảnh bên trong lầu chung cư, có thể thấy rõ Nam Thiên xuống cầu thang ở tầng lầu nào, đi về phía căn nhà nào.
Thậm chí tôi còn nhìn thấy cánh cửa nhà ấy mở ra một cách khác thường, Nam Thiên đi thẳng vào trong ấy.
Họ đã biết từ lâu rồi.
Nam Cung Diệu đã bắt đầu nghi ngờ em trai mình từ lâu. Sự khác thường của anh ta, sự khác thường của bốn người thuộc Thanh Diệp…
“Đây là đoạn video giám sát cuối cùng mà Nam Cung Diệu đã được xem. Nam Thiên đi vào căn2hộ ấy.” Trần Hiểu Khâu nhấn phím next.
Sau khi hình ảnh video thay đổi xong thì hiện ra khu dân cư mà chúng tôi đã đến trước đây.
Nam Thiên lái xe vào trong ấy.
Giám sát chỉ tiếp tục đến hầm đỗ xe.
Nam Thiên trước khi vào thang máy đã nhìn camera.
Ngay khoảnh khắc ấy, trên mặt Nam Thiên đã hiện lên một biểu cảm quái đản, vẻ điên cuồng và ác độc ấy khác hẳn so với Nam Thiên thường ngày, khiến người ta phải ớn lạnh.
Hình ảnh video rung giật một lát, màn hình sau khi bị chập chờn, một khuôn mặt đen đúa rùng rợn phủ kín cả màn hình.
Tựa như các video chơi khăm, đột ngột khiến người ta giật mình.
Khuôn mặt ấy nhanh chóng biến mất, chỉ còn thấy Nam Thiên đang ngẩng lên cười lớn,4rồi đi vào thang máy.
“Giám sát của Nam Cung Diệu hẳn đã bị phát hiện từ lâu.” Trần Hiểu Khâu nhấn phím, tắt video.
Tôi nhớ đến Nam Thiên mà mình đã nhìn thấy trong cảnh mộng.
Chắc đó là lần tình cờ duy nhất.
Nam Thiên dù đoán được Nam Cung Diệu đã phát hiện ra sự bất thường của mình, nhưng vẫn tự tin là có thể ứng phó.
Giết Bạch An, là để cho thấy sự tự tin của anh ta.
Cũng có thể, khi tấn công Bạch An, anh ta vẫn chưa biết mình bị giám sát, nhưng sau đó thì chắc chắn đã biết.
Chỉ có khoảnh khắc ấy trong cảnh mộng, anh ta không ngờ sẽ nhìn thấy tôi.
Cách đây không lâu, anh ta đã không cần diễn kịch nữa.
Mèo mun hành động, anh ta cũng có hành động.
Khi ấy anh ta có ý dụ dỗ Nam Cung Diệu ra ngoài, để giết Nam Cung Diệu. Chỉ là không ngờ, năng lực của Nam Cung Diệu vẫn phát huy tác dụng.
Nếu không có Ông Trời, ai có thể khám phá được tương lai? Ai sẽ trừng phạt sau khi có người khám phá được tương lai?
Ông trời chỉ bị xóa bỏ tính người, không thể mặc tình làm ra một số chuyện theo ý mình như một con người nữa.
Có lẽ nó đã biến thành những trật tự và quy tắc thuần túy…
Trật tự và quy tắc lại vẫn còn.
Đây chắc là điều mà bầy ma tương lai không ngờ đến.
Tôi chìm vào suy tư, chợt ngẫm lại, có lẽ chỉ có mỗi Nam Thiên là không ngờ đến. Nam Thiên cùng lắm chỉ là một con cờ do chúng vứt ra, thăm dò Nam Cung Diệu, thăm dò xem Ông Trời có còn tồn tại hay không.
“Ngô Linh và Lưu Miểu đâu?” Tôi cất giọng khàn khàn hỏi.
“Vẫn đang trên đường về, trước đó đã liên lạc, họ không gặp phải nguy hiểm.” Trần Hiểu Khâu đáp, tay lại gõ mấy cái trên bàn phím.
Tôi thở phào.
Chắc là chúng đã dừng hành động.
Ông Trời vẫn còn, đó chính là một sự uy hiếp nhỉ.
“Điều tra về vụ tai nạn đã có kết quả bước đầu. Có thể chắc chắn là ở hiện trường không có ai sống lại.” Trần Hiểu Khâu trình bày ngắn gọn, mở một tệp tin mới trong laptop ra.
Một tấm ảnh xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Tròng mắt tôi chợt rụt lại, vì nhìn thấy cái bóng của mình chiếu trên màn hình laptop.
Trên tấm ảnh chỉ có khung xe còn sót lại, những thứ sót lại sau khi cháy chỉ là vài khuôn dạng của vật gì đó, hết thảy đều không nguyên vẹn.
Đồ đạc trong xe đều đã làm mồi cho lửa.
Không có xác chết.
Ảnh của từng chiếc xe một lướt qua, tất cả xe đều có diện mạo thảm hại như thế và trong tất cả xe đều không còn xác chết.
Tay tôi đang đặt trên chăn đã siết thành nắm đấm.
“Video giám sát khi ấy cũng đã được tìm thấy.” Trần Hiểu Khâu nói.
Sau một tấm ảnh nữa, video bắt đầu trình chiếu.
Như tôi đã thấy trong cảnh mộng, hai chiếc xe xảy ra va quệt, ngừng lại giữa đường, không ai chịu nhường ai.
Cảnh sát giao thông đến, giao thông vẫn đang ùn tắc.
Lúc này, đoàn xe chạy phía sau phát sinh va chạm, từng ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng tất cả mọi người.
Đám đông tán loạn, nhưng không ai trong trung tâm vụ nổ chạy thoát.
Lửa không ngừng cháy, cảnh sát, đội chữa cháy, đội cứu hộ đều chạy đến, nhưng sức lửa không hề giảm, thậm chí còn xảy ra mấy vụ nổ nữa.
Video tua nhanh, lửa trên màn hình gần như đã thiêu rụi mọi thứ, mới tự nhiên tắt ngấm.
Trình chiếu xong, video lại trình chiếu trở lại.
Lần này, camera phóng đại ống kính, nhắm thẳng về người đi bộ trên đường.
Tôi trợn to mắt, nhìn một bóng người quen thuộc.
Cổ Mạch đang bỏ chạy trên đường, nửa chừng thì ngừng lại, không phải để hóng về phía xảy ra sự cố va quệt, mà ôm đầu lại.
Hình như anh ta đang cực kỳ đau đớn, chỉ còn thiếu lăn lộn trên đất.
Nhưng lát sau, hai tay anh ta đã chống lên đầu gối, dần đỡ hơn.
Anh ta lập tức lấy di động ra, gọi đi.
Tôi tựa như có thể từ trong hình ảnh lờ mờ nhìn thấy vẻ kích động và căng thẳng trên mặt Cổ Mạch.
Anh ta chưa nói được lâu thì vụ nổ đã phát sinh.
Cổ Mạch còn khẽ xoay đầu qua, nhìn về phía phát nổ.
Lửa lập tức nuốt chửng anh ta.
Đám lửa ấy vẫn đang cháy.
Tôi không thấy Cổ Mạch giãy giụa. Anh ta chỉ thả hai tay xuống, đứng đó, lặng lẽ chờ chết.
Có lẽ anh ta đã chết ngay trong khoảnh khắc ấy.
Xác của anh ta từ từ ngã xuống đất, nửa chừng đã bị một số thứ chắn mất, nhưng đã nhanh chóng hiện ra trở lại.
Anh ta đã bị thiêu rụi như thế…
Giống như Nam Cung Diệu, biến thanh tro bay đi, không để lại bất kì dấu vết nào.
Đôi mắt tôi đỏ hoe, nhìn sững màn hình, cho đến khi màn hình đứng lại.
“Tiểu Cổ và Cổ Mạch có quan hệ họ hàng, bà con xa, cậu ta cũng là người thân còn sót lại của anh ta. Lúc Tết, trong vụ Niên Thú gây loạn đã khiến người thân anh ta chết hết. Đây là người thân cuối cùng. Lúc chạy khỏi khách sạn thì anh ta rất vội vã. Sau đó chúng tôi đã tìm được thứ này trong khách sạn.” Trần Hiểu Khâu vừa nói, vừa thò tay vào túi lấy ra một tấm ảnh.
Phần mặt của người trên tấm ảnh đều méo mó, thân thể cũng giống như bị chất keo dính gì đó lấp mất. Trên tấm ảnh vẫn đang đọng lại âm khí.
“Tấm ảnh gốc chắc là như thế này.” Trần Hiểu Khâu nói tiếp.
Chợt thấy tấm ảnh kia phát sinh biến hóa, giống như trở lại hình dạng ban đầu, giống như nghịch chuyển thời gian, biến thành một tấm toàn thân của Tiểu Cổ.
Tôi lập tức nhướn mắt lên, nhìn Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu nhếch mép lên nói: “Mày xem, mọi chuyện của tụi mày bọn tao đều biết từ lâu, nhược điểm của tụi mày, mạng lưới quan hệ của tụi mày, phản ứng mà tụi mày có thể đưa ra… Tụi mày chỉ còn cách bị bọn tao đùa bỡn trong lòng bàn tay. Chúng tao biết năng lực của mày. Không có xác chết, mày không thể hồi sinh chúng. Mày cũng không thể thay đổi quá khứ được nữa. Tụi mày chết, chắc, rồi.”
Miệng cô ấy há càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một cái mồm lớn đỏ lòm máu, cả người tựa như bị lột da, từ trong thân thể chui ra một người tí hon.
Tiếng cười của Hàn Vân vang lên, nó vừa cười cợt, vừa dùng đôi mắt ấy nhìn chằm chằm tôi, rồi đột nhiên biến mất.
Chỉ còn lại tiếng cười trẻ con vẫn tiếp tục vang vọng trong phòng bệnh.