Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 121: Mãi không có ngày bình yên (4)

Tôi không thể nói chuyện này cho em gái được, chỉ có thể vờ như không có gì đưa nó đi học, sau khi đến phòng làm việc, tôi kể chuyện này cho những người khác nghe.

Đám Tí Còi đều rất kinh ngạc.

“Là mưu sát?”

“Chẳng lẽ là giết người vì tình?”

“Không phải chứ... vậy cũng hơi...” Quách Ngọc Khiết rối rắm.

“Bên phía Cục Cảnh sát có một bản ghi chép của một nhân chứng.” Trần Hiểu Khâu như đang nghĩ tới điều gì đó.

“Ai?” Tôi hỏi ngay.

“Một giáo viên.” Ánh mắt Trần Hiểu Khâu rất bình tĩnh, “Bà ta nói lúc bà ta đi tuần tra thì nghe thấy tiếng mở cửa trên sân thượng, rồi bà ta đi lên phát hiện người chết định nhảy lầu, khuyên giải không được muốn qua đó cứu, nhưng không kéo lại được.”

“Tôi nhìn thấy bà ta kéo Quý Oánh đến chỗ lan can, sau đó đẩy cô ấy xuống dưới.” Tôi lạnh lùng nói.

Đôi bàn tay và bộ đồ kia rõ ràng không phải của học sinh. Trong trường học ngoài trừ học sinh ra, thì chỉ còn lại giáo viên thôi. Nhưng giáo viên kia tại sao lại muốn giết chết Quý Oánh.

“Giáo viên giết Quý Oánh? Giáo viên nào biến thái dữ vậy?” Quách Ngọc Khiết hỏi ra những gì tôi đang nghĩ trong lòng.

“Chủ nhiệm của họ.” Trần Hiểu Khâu trả lời.

Tôi ngớ ra, sự phẫn nộ trong lòng biến thành khó tin, “Tần Di Quyên?”

“Chủ nhiệp lớp 20 năm trước?” Tí Còi cũng cảm thấy khó tin, vỗ vào vai tôi, “Anh Kỳ, chắc không phải bị đám học sinh ma kia ép đến điên rồi chứ?”

Tôi cau mày.

“Có khi nào bị ma nhập không?” Gã Mập nói.

“Tần Di Quyên đã làm nhân chứng và nói như thế, tôi thấy là bị ma tẩy não, giống với tình hình của Sở Nhuận.” Tí Còi sờ cằm.

Gã Mập gật đầu đồng ý.

Quách Ngọc Khiết bắt đầu lo lắng, “Nếu như thế, chúng nó có khi nào lại sẽ mượn tay Tần Di Quyên giết người không?”

Thần sắc của tôi bất định, tâm trạng cũng cực kỳ hỗn loạn.

“Phía cảnh sát vẫn đang điều tra, tình hình không chắc chắn lắm. Tần Di Quyên không có động cơ, không có chứng cứ, không có nhân chứng khác, vụ án này rất khó xử lý. Cảm xúc người nhà nạn nhân hiện nay rất bất ổn.” Trần Hiểu Khâu nói về tình hình bên phía cảnh sát.

Không có động cơ, là một vấn đề lớn nhất.

Tần Di Quyên không có lý do giết chết Quý Oánh.

Nếu nói Quý Oánh bị kích động tấn công Tần Di Quyền thì còn có khả năng hơn.

Tôi vò đầu, thở dài một hơi, thật sự không biết cái làm gì với chuyện này đây.

Tan ca đi đón em gái, nhìn thấy sắc mặt nó khó xem, tôi liền đoán ra chuyện mà Trần Hiểu Khâu nói, tất cả mọi người trong trường đều đã biết.

Trên đường đi, nó không nhịn được, nên đã kể lại với tôi: “Anh, anh nói xem có phải Mặt Người Chết đã giết Quý Oánh không?”

“Tại sao bà ta lại phải giết Quý Oánh?”

Nó im lặng, sự ảm đạm trên mặt phai mờ đi không ít, nản chí đá đá chân.

Nó sẽ thấy dễ chấp nhận việc bạn thân bị giết hại hơn là tự sát, ít ra còn có một đối tượng để căm hận.

Ngày hôm sau, Trần Hiểu Khâu nói Tần Di Quyên đã được chồng bảo lãnh đi, người nhà Quý Oánh chặn ở ngoài cửa Cục Cảnh sát, hai bên sáp vô đánh nhau, vợ chồng Tần Di Quyên nhập viện, còn người nhà Quý Oánh thì lại vào Cục Cảnh sát. Chuyện được đưa lên tin tức buổi tối, trên tin tức dĩ nhiên không hề nhắc đến tiến triển vụ án, mà nói về vấn đề tâm lý của thí sinh và việc giáo viên nên xử lý như thế nào với tình huống trên. Ý ngầm trong đó là tin vào lời khai của Tần Di Quyên. Ngay cả người nhà của Quý Oánh cũng tin vào lời nói của Tần Di Quyên, nhưng họ cảm thấy Tần Di Quyên xử lý không thỏa, kích động Quý Oánh, khiến cô bé nhảy lầu.

Tôi biết chuyện này không phải là như thế.

Quý Oánh chỉ báo mộng cho tôi một lần, tôi nhớ lại các cảnh đã thấy trong mơ. Hai người xảy ra tranh chấp cãi vã, bắt đầu xô đẩy, Quý Oánh mất thế, bị Tần Di Quyên đẩy xuống lầu. Trong góc nhìn của tôi chỉ có một đôi tay xuất hiện sau khi “phân cảnh” Quý Oánh và Tần Di Quyên chấm dứt. Quý Oánh báo mộng, tại sao tôi lại nhìn thấy cảnh mà Quý Oánh không nhìn thấy được? Tôi không thể nhập được vào cơ thể người sống Tần Di Quyên.

Tôi nhìn được những điều đó từ góc độ của 34 con ma đi theo Tần Di Quyên sao?

Họ là hung thủ thật sự giết chết Quý Oánh?

Nhưng tôi phải giải quyết họ như thế nào đây?

34 học sinh kia còn khó xơi hơn một Sở Nhuận hung ác. Ít ra tôi có thể mơ thấy Sở Nhuận, như bây giờ nhiều lắm tôi cũng chỉ có thể thông qua bọn ma khác để mơ thấy họ.

Sáng tối phải đưa em gái đi học, đợi đến cuối tuần tôi mới đi đến Phòng Nghiên cứu, kể chuyện này ra.

“Tôi phải làm sao đây? Học theo chiêu dọa nạt tống tiền của các anh, ép Khương Vĩnh Ninh và họ ra đàm phán với tôi sao?” Tôi rầu rĩ xin ý kiến của Thanh Diệp.

Nhưng người của Thanh Diệp hoàn toàn không để ý đến tôi.

Tôi quát lớn, “Ê, cho chút phản ứng đi chứ!”

Trò này hoàn toàn vô dụng với Thanh Diệp.

Khi tôi rời khỏi thôn Sáu Công Nông thì có đi ngang qua tòa nhà Đào Hải ở. Tòa nhà đó vẫn chưa sửa chữa xong, công nhân xây dựng ra ra vào vào. Tôi đi qua phía sau tòa nhà, theo phản xạ tìm kiếm trên lầu hai. Cửa sổ của nhà Đào Hải chắc là…

Từ trong cửa sổ đó, tôi nhìn thấy hai người công nhân.

Bình thường tĩnh lặng, không hề có một chút khác thường nào.

Đến trạm xe, tôi không chọn tuyến xe đi về nhà mà leo lên một chiếc chạy tới trường trung học số Mười Tám.

Vốn dĩ học sinh lớp 12 phải học bù vào thứ bảy, nhưng do xảy ra chuyện của Quý Oánh nên hệ thống giáo dục toàn thành phố ra thông báo, hủy bỏ việc học bù của học sinh. Trong trường rất vắng vẻ, yên lặng đến mức không hề có một tiếng động nào.

Tôi đến phòng bảo vệ, mặt dày nói: “Chào anh, tôi là học sinh tốt nghiệp từ trường trung học số Mười Tám, tiện đường đi qua nơi này, tôi có thể vào thăm trường được không?”

Bảo vệ nhìn tôi, “Cuối tuần trong trường không có ai, nếu như cậu muốn thăm giáo viên thì đợi đến ngày làm việc đi.”

“Giáo viên chủ nhiệm trước đây của tôi đã về hưu rồi, các giáo viên khác tôi lại không quen. Tôi chỉ muốn thăm trường thôi. Sau khi tốt nghiệp thì thi đậu vào đại học tỉnh ngoài, cũng làm việc ở đó, gần đây mới trở về. Gần 10 năm rồi chưa về thăm trường, có thể du di cho tôi được không?” Tôi móc một điếu thuốc, đưa cho bảo vệ.

“Cửa phòng học đều đã khóa, anh vào cũng chỉ được dạo ở bên ngoài thôi.” Bảo vệ xua tay, “Trường học cấm hút thuốc.”

“Dạo thôi cũng được. Hoài niệm một chút về thời học sinh.” Tôi cảm thán, cất thuốc lại, “Vào thời của chúng tôi không cấm hút thuốc, có một giáo viên vật lý nghiện thuốc, vừa xuống lớp là ra hành lang hút thuốc ngay.”

“Bây giờ thì lại không được. Rất nhiều thầy giáo cảm thấy khá khó chịu.” Bảo vệ không nghiêm mặt nữa mà mở cổng nhỏ cho tôi, “Anh vào trong xem đi, đừng ở trong đó qua lâu.”

“Cảm ơn anh nhé. Thuốc anh cứ giữ lấy, đi làm không hút được thì về nhà có thể hút mà.” Tôi nhét một bao thuốc lá vào tay bảo vệ.

Anh ta cũng không từ chối, cất thuốc vào trong túi quần.

Tôi vẫn chưa từng dạo qua trường trung học số Mười Tám. Lúc họp phụ huynh là vào buổi tối, lúc đó ai mà đi dạo sân trường cơ chứ?

Cửa của khu phòng học đều đã bị khóa như bên ngoài đã nói, cửa sổ cũng bị đóng lại, dù có mở ra tôi cũng không tiện nhảy vào được. Dạo một vòng khu phòng học khối 10 và 11, trong đầu tôi đang nhớ tới vị trí phòng học của lớp 2 khối 11, tìm được cánh cửa sổ đó. Cửa sổ phát quang, không nhìn thấy được gì. Tôi lại chạy đến khu lớp học của khối 12, vết máu trên đất đã được chà rửa sạch sẽ, không còn bất kỳ dấu vết gì. Tôi đứng ở vị trí Quý Oánh rơi xuống, ngẩng đầu nhìn sân thượng. Tôi chỉ thấy được vách tường tòa nhà và bầu trời trong xanh.

Tòa nhà chỉ có ba tầng, nếu Quý Oánh tự sát thật, có thể sẽ không chết, nhưng cô ấy bị Tần Di Quyên đẩy xuống, cả người chổng ngược, đầu đập vào đất, không đợi được xe cấp cứu đến thì đã tắt thở rồi.

Khi trở về, tôi đến sân tập xem thử, không biết do sự kỳ lạ của ngọn lửa tự cháy kia hay do nhà trường đã xử lý qua, mà tôi không hề nhìn thấy một cọng cỏ cháy nào.

Không có thu hoạch, tôi chỉ đành trở về trong thất vọng, tôi vô ý ngẩng đầu, chợt nhìn thấy có một bóng người lướt qua cửa sổ phòng học lớp 2 khối 11 kia.

Bước chân của tôi chợt ngừng lại.