Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 120: Mãi không có ngày bình yên (3)

Sau khi nhấc máy, âm thanh tôi nghe thấy chỉ toàn là tiếng khóc của đứa em gái.

“Tiểu Vân, em sao bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Em đang ở đâu?” Tim tôi như bị thắt lại.

Không giống như lần trước, trong tiếng khóc của nó lần này không mang sự sợ hãi mà là sự xót thương tột cùng, nó thậm chí khóc không ra tiếng. Tôi phải dỗ một lúc lâu, tôi còn mang máng nghe được đầu dây bên kia còn có tiếng khóc của những người khác.

Bọn Tí Còi cũng lo lắng lên tiếng hỏi, tôi chỉ lắc đầu, rồi tiếp tục dỗ để nó nói ra gì đó, đồng thời dùng tay ra hiệu với Tí Còi.

“Bây giờ anh sẽ đến trường. Em đang ở trường đúng chứ? Cứ ở yên trong đó, phải luôn ở gần giáo viên, không được đi lung tung. Em còn đeo bùa hộ thân bên mình chứ?” Tim tôi nóng như lửa đốt, nhưng vẫn cố kiềm chế để bình tĩnh lại.

“Anh...” Cuối cùng thì nó cũng lên tiếng, nó nghẹn ngào nói, “Quý Oánh chết rồi...”

Tôi đang bước ra thì ngay lập tức sững lại, “Cái gì?”

“Quý Oánh... tự sát rồi...” Nó vừa khóc vừa nói, “Bạn ấy nhảy từ dãy lầu học của bọn em, em nghe thấy... rất nhiều người khác đều nghe thấy... bạn ấy hét lên... vừa hét vừa nhảy xuống... bạn ấy... vù...”

Đầu tôi trở nên mơ hồ, “Là Quý Oánh?”

Trần Hiểu Khâu hiểu rõ tình cảnh hiện tại, còn bọn Tí Còi thì đưa mắt nhìn nhau.

Chúng tôi đều không ngờ rằng người tự sát lại là bạn thân của em gái tôi.

“Tại sao bạn ấy lại tự sát chứ? Rõ ràng... rõ ràng là hôm qua còn cùng nhau nói chuyện, buổi sáng còn cùng nhau làm bài tập...” Em gái tôi liên tục nhắc tới.

Âm thanh phía sau là tiếng khóc của rất nhiều học sinh nữ khác, còn có tiếng giáo viên an ủi.

Trần Hiểu Khâu hạ giọng: “Hiện trường đang rất hỗn loạn, tất cả học sinh đều nhìn thấy.”

Tôi bất chợt nhận ra.

Chưa nói đến quan hệ như thế nào, cho dù chỉ là một người người quen ở mức bình thường thì khi đột nhiên chứng kiến chuyện như vậy xảy ra họ cũng sẽ cảm thấy kinh hoàng và thương xót, huống hồ đối mặt với chuyện lần này lại là một tập thể học sinh với áp lực của kì thi cấp ba.

Tôi ngồi xuống, an ủi nó vài câu rồi hỏi: “Trường học xử lí như thế nào?”

“Gọi xe cấp cứu đưa bạn ấy đi rồi. Dì của bạn ấy đang ở đây. Còn có cả cảnh sát. Dì bạn ấy khóc nhiều lắm... dì ấy nói Lí Doanh không thể nào là tự sát được... Em cũng không tin bạn ấy tự sát... Sao bạn ấy có thể tự sát được chứ?” Em tôi liên tục nói, không ngừng khóc.

Tôi thở dài, “Còn mấy đứa thì sao? Có được cho về không? Hay phải ở lại?

“Cô Lưu nói đợi một lát sẽ có giáo viên tâm lý đến dạy bọn em...” Em tôi buồn bã trả lời.

Như vậy tôi lại thấy an toàn hơn nhiều.

“Em cúp máy đây, bọn em phải nghe giáo viên tâm lý giảng rồi.” Em tôi nói.

“Ừ. Tan học anh sẽ đến đón em.” Tôi cúp máy, tay cầm chặt điện thoại, im lặng một lúc lâu.

“Là tự sát sao?” Tí Còi hỏi.

“Không biết.” Tôi cười gượng, “Nếu như không phải tự sát, việc này... bọn họ nên chọn người để thiêu cháy chứ.”

Hành động của ma quỷ đáng lẽ phải tuân theo một quy luật nhất định chứ. Một tập thể những người trẻ tuổi bị thiêu sống, đã làm hai người bốc cháy, nếu như muốn tiếp tục báo thù thì sẽ dùng cách tương tự, tại sao đột nhiên lại thay đổi cách thức báo thù, đẩy người khác xuống lầu chứ?

“Có thể là do áp lực của lớp 12 quá lớn.” Gã Béo lên tiếng.

Việc này nằm ngoài dự liệu. Nếu như nói tự sát thì là do người tự sát nghĩ quẩn, nếu như họ nghĩ thoáng, nghĩ thông thì sao có thể tự sát chứ?

Tan học tôi đến đón nó thì thấy những đứa bạn lớp 12 đi cùng nó đứa nào đứa nấy mặt mày ủ rũ, buồn rượi. Còn em gái tôi thì ủ rũ giống như cà bị phơi sương, nhìn thấy tôi đôi mắt đỏ ửng rưng rưng nước mắt lao vào lòng tôi oà khóc, còn tôi thì chỉ biết vỗ vai nó an ủi.

Ngoài em gái tôi đang khóc nức nở ở cổng trường thì xung quanh còn có rất nhiều học sinh nữ khác cũng khóc theo. Có người ôm lấy người thân, còn có người thì ôm lấy bạn học.

Tôi có thể cảm nhận được cái cảnh kinh hoàng mà họ đã nhìn thấy vào lúc đó. Em gái nói nó đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Quý Oánh, ngoài tiếng kêu thảm thiết đó ra thì là âm thanh của một người bị rơi xuống đất, cái âm thanh của một người bị rơi xuống đất đó nó đã vẽ lên dấu chấm hết cho tiếng kêu thảm thiết kia, cũng đã vẽ lên dấu chấm hết cho một số mệnh.

Tôi dìu em gái về nhà, cả chặng đường trầm lặng, nó cứ như thế khóc làm ướt hết vạt áo của tôi.

“Anh, tại sao bạn ấy lại tự sát chứ?” Nó buồn bã hỏi tôi.

“Chắc do bạn ấy cảm thấy khó chịu, khó chịu đến mức không muốn sống nữa.” Tôi ôm chặt vai nó, “Nên nhất thời kích động nhảy xuống, mà một khi đã nhảy xuống thì không còn cách nào để thay đổi nữa.”

Tự tử bằng cách nhảy lầu thì khả năng sống sót không cao.

“Bạn ấy thật ngốc...” Nó nói nhỏ.

“Đúng vậy. Em không được ngốc như bạn ấy đâu đấy.” Tôi xoa đầu con bé.

Con bé ôm chặt lấy tôi, “Em sẽ không làm như vậy đâu.”

Sau khi về nhà tôi đem chuyện này kể với bố mẹ. Chuyện lần này với chuyện tự bốc cháy lần trước không giống nhau. Vụ học sinh tự sát lần này bố mẹ tôi vô cùng đồng cảm, tiếp đó là lo lắng không phải an nguy mà là về tâm trạng của nó.

Bữa cơm tối em gái tôi có vẻ đã bình tĩnh hơn, nhưng đôi mắt đã sưng lên vì khóc.

Tối hôm nay mẹ tôi ngủ cùng với nó, nó không ôn bài cho đến khuya nữa mà cùng ngồi xem ti vi với cả nhà, vừa tới 9 giờ thì lập tức lên phòng ngủ với mẹ.

Tôi cũng thấy hôm nay khá mệt, nên khi hai người họ vừa đi nghỉ thì tôi và bố cũng ai về phòng nấy, vừa kê đầu xuống là ngủ ngay.

Trong lúc mơ hồ tôi cảm nhận được một làn gió, gió thổi bay những tấm vải tạo ra âm thanh vù vù.

Tôi từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy một chiếc áo sơ mi trắng là đồng phục của trường nhưng không được vừa người cho lắm đang đung đưa trước mặt.

Một cô gái với mái tóc bện đuôi ngựa thẳng tắp quay đầu lại, trên mặt luôn nở một nụ cười, và ánh mắt buồn. Nụ cười thì hiếu khách còn ánh mắt thì tràn đầy tình cảm chân thành. Tóc mái của cô gái khá ngắn và nghiêng về một bên che đi hàng lông mày khiến cho người khác có thể thấy rõ đôi mắt ấy hơn bao giờ hết.

Tôi thấy miệng cô gái lắp bắp hình như đang nói gì đó tuy nhiên lại không nghe được là đang nói gì, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt dần tắt, nỗi buồn giờ đây không còn trong đôi mắt mà là cả trên khuôn mặt.

Tim tôi đập mạnh.

Ngay vào lúc này cô gái lướt ngang qua người tôi, góc nhìn của tôi bị thay đổi gần một nửa vòng tròn, cô ấy dừng lại nói thêm gì đó, rồi bất chợt cơ thể cô ấy bị kéo đi.

Tôi lập tức đứng đậy tuy nhiên không kịp làm thêm điều gì đành đứng nhìn cô gái bị kéo lên phía sân thượng, toàn thân cô ấy dựa vào tường, sợ hãi vùng vẫy. Một phần cơ thể của cô ấy đã vượt ra khỏi hàng rào chắn bằng xi măng, lúc này gương mặt tái ngắt.

Tôi thấy một cánh tay túm chặt lấy chiếc áo sơ mi trắng không vừa thân đó của cô ấy, rồi sau đó là hai cánh tay, cô gái đã bị đẩy ra khỏi bức tường, rớt xuống đất.

“AAAAAAAAA.”

Bụp!

Giống như tôi đã tưởng tượng trước đó, sau tiếng kêu la thảm thiết và một tiếng động lớn thì mọi thứ bỗng im bặt.

Nhìn xuống phía dưới, cô gái đang nằm trên một vũng máu, đầu nghiêng về một bên, đôi mắt trợn tròn, sau khi giật giật một hồi thì nằm bất động hoàn toàn.

Học sinh, thầy cô thì la hét lên.

Cả một dãy lầu học như vừa sống lại.

Tôi nhìn cô gái đang nằm dưới mặt đất với cả phần hồn và phần xác, phần xác đang nằm bất động dưới mặt đất, còn phần hồn thì quay mặt lại ngước nhìn tôi, miệng mở hờ dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không có âm thanh nào được phát ra.

Tôi cố nhìn khẩu hình miệng phân biệt xem cô ấy muốn nói gì, nhưng tôi không nghe được cũng không rõ về khẩu hình miệng của cô ấy.

Điều duy nhất mà tôi có thể xác định đó là...

“Cô chết không phải do tự sát, là có người cố ý làm điều này, đúng chứ, Quý Oánh?” Tôi hạ giọng hỏi.

Phần hồn của cô gái rơi lệ.

Hình như cô ấy đang phát sáng, sáng đến mức phải nhắm mắt, lúc mở mắt ra thì tôi thấy rèm cửa của phòng mình, ánh nắng xuyên qua tấm rèm chiếu vào phòng, tia nắng thì long lanh ấm áp còn tôi thì như đang giữa trời đông lạnh giá.

Quý Oánh, là ai đã giết cô?

Nhóm dịch: Hình Phong