Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 122: Mãi không có ngày bình yên (5)

Bóng người tôi có thể nhìn thấy càng ngày càng rõ.

Trên cửa sổ có vài người đang nằm dài ra, khuôn mặt vặn vẹo, liều mạng vỗ, kéo kéo cửa sổ thủy tinh, chúng mở miệng, chắc là đang kêu gào. Phía sau lưng họ, có người điên cuồng lắc lư cơ thể, như lũ quỹ múa loạn.

Da của những người đó là màu đỏ kỳ lạ, dần dần biến thành màu đen, như rắn lột da, chỉ còn bộ xương màu xám, cuối cùng, bộ xương biến thành bột, rơi xuống, biến mất bên cửa sổ.

Tuy không nhìn thấy lửa nhưng tôi lại nhìn thấy quá trình tử vong kinh khủng.

“Cậu kia, cậu đang nhìn gì đấy?” Bảo vệ bước ra khỏi phòng vảo vệ, gọi một tiếng từ phía xa.

Tôi hoàn hồn, “Không có gì.” Tôi vô ý liếc mắt nhìn qua, thì thấy một hàng người đứng chỗ cửa sổ sau lưng tôi, nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi có thể chắc chắn họ đang nhìn tôi, tuy không giống như ánh mắt khiến người ta lạnh tới tận xương tủy như bà Vương, nhưng tôi nhìn thấy được đầu họ nghiêng với đủ loại mức độ khác nhau.

Nếu như có thể, tôi muốn vào phòng học đó xem thử, nhưng bảo vệ lại hối thúc, tôi chỉ đành cười ha ha, rời khỏi trường.

Tối đến, tôi nằm mơ.

Những đốm lửa kia lại xuất hiện, nhưng chúng không xếp như đám học sinh trong phòng, mà bao quanh tôi. Tôi nóng điên người nhưng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

“Các cô cậu muốn làm gì? Tôi có thể giúp gì được cho các cô cậu?” Tôi hỏi.

Nói thật, tôi rất sợ chúng nói những lời kiểu như muốn Tần Di Quyên chết đi. Tâm trạng của tôi đối với đám nhóc ranh này không được tốt lắm. May là tôi đã làm công việc quần chúng được vài năm, khả năng nhẫn nại cũng đạt đến mức nhất định, nên sẽ không có chuyện trực tiếp trở mặt trách mắng chúng.

Tôi tính toán làm thế nào để dẫn dắt câu chuyện, làm cho chúng từ bỏ sự hận thù với Tần Di Quyên, hướng tới việc đi tìm hung thủ thật sự.

Ngọn lửa kêu lách tách, thiêu đốt bầu không khí.

Cảm giác ngột ngạt nóng bức khiến tôi tâm phiền ý loạn.

“Có thể nói chuyện không? Các cô cậu có thể giao lưu với tôi không? Cho tôi chút gợi ý, tôi sẽ giúp các người. Chuyện đã trôi qua hơn 20 năm, các cô cậu cũng nên an nghỉ rồi, việc lưu lại nhân gian như vậy không có lợi ích gì cho các cô cậu và cho cả những người khác.” Tôi kiên nhẫn khuyên nhủ.

Nhưng hiển nhiên lời của tôi không hề có tác dụng gì.

Ngọn lửa vây quanh tôi, cháy nguyên một đêm, không có sự hận thù như lần trước, tôi không thể cảm nhận được rõ cảm xúc của họ, hoặc có thể nói, cảm xúc từng người trong số 34 người họ không giống nhau. Vỗn dĩ là như thế. Cảm xúc của từng người làm sao giống nhau được? Người đã không giống, ma cũng sẽ không.

Chuyện trở nên khó nhằn khiến tôi cảm thấy bức bối không thôi.

Thứ hai đi làm, tôi nhận được một tin càng khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn.

Con trai của Đào Hải đã xuất ngoại rồi, Bành Đông Viên không muốn lo tới chuyện của Đào Hải nữa, cái chết của Đào Hải không khiến cho việc di dời căn nhà đó dễ dàng hơn được chút nào.

Tôi và Quách Ngọc Khiết nhìn nhau, hai người cùng thở dài.

“Bên phía các cô thế nào rồi?” Tôi hỏi Trần Hiểu Khâu.

Trần Hiểu Khâu kêu tôi lại xem màn hình, trên đó có một bảng biểu, liệt kê danh sách lãnh đạo cục chế tạo Khánh Châu, trong đó có vài người được ghi chú là đã liên lạc ở phía sau.

“Có một số người lơ chúng tôi, có một số thì giả ngu.” Tí Còi hậm hực nói.

“Giả ngu?” Đáp án này thật sự nằm ngoài dự kiến của tôi.

“Còn không phải sao! Chúng tôi vừa nhắc đến Thanh Diệp, sắc mặt bọn họ trở nên không bình thường, còn nói là không biết nữa cơ.” Tí Còi cắn răng nghiến lợi.

Gã Mập cũng thở dài: “Bên phía Sếp Già lần này chắc cũng không làm được gì rồi.”

“Các cậu đi tìm Sếp Già?” Gần đây vì chuyện của em gái, nên tôi có hơi lơ là tình hình công việc, tổ trưởng như tôi hoàn toàn không biết gì về việc nhóm Tí Còi đi tìm Sếp Già.

“Ừ. Sếp Già có gọi vài cuộc, nhờ người hỏi thăm, nhưng vẫn nói không biết Thanh Diệp.” Gã Mập nhún vai.

Ngay cả mặt mũi của Sếp Già cũng không có tác dụng, Diệp Thanh này có lai lịch thế nào?

Trần Hiểu Khâu nhìn tôi suy nghĩ, cô ấy nói: “Có thể không phải vì sau lưng Thanh Diệp có chỗ dựa gì, mà là đám người kia sợ dính vào Thanh Diệp.”

Tôi ngơ ngác, “Ý em là…”

“Một Phòng Nghiên cứu hiện tượng quái dị, thành viên trong đó ai nấy đều có bản lĩnh thật, người bình người còn né không kịp nữa là?”

Tôi nghĩ đến thủ đoạn không hề kiêng kỵ gì của Thanh Diệp, tuy Diệp Thanh chỉ uy hiếp bằng miệng, nhưng nếu ép buộc quá đáng, chắc chắn anh ta sẽ không hề e ngại mà ra tay thật. Tâm trạng tôi bắt đầu thấy phức tạp. Chẳng lẽ Diệp Thanh lại hạ cổ đám người cục chế tạo, hoặc cho họ ăn tam thi não thần đan? Không đúng, không đúng. Tam thi não thần đan là nội dung trong tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung, nếu Thanh Diệp muốn ra tay, chắc sẽ xài bùa chú búp bê, thả quỷ ám người mới đúng.

Tư duy của tôi bắt đầu bay cao bay xa.

“Anh Kỳ, anh đang nghĩ gì vậy?” Tí Còi gọi tôi một tiếng.

Tôi lắc đầu, “Không có gì, các cậu cứ làm tốt việc của mình là được, đến lúc đó tìm một tờ báo tung tin tức ra, tìm kiếm người của Thanh Diệp.”

Như vậy, văn phòng xử lý di dời nhà ở xem như đã tận tâm tận lực hoàn thành công việc.

Ba người Tí Còi đều thấy có chút không cam lòng. Giống như chơi game offline, tốn mấy tiếng đồng hồ, tưởng rằng đã đi được hơn nửa chặng đường, ai ngờ lại bị kẹt cứng ở nhiệm vụ tiếp theo, không thể qua được, thử hỏi xem ai mà có thể chịu từ bỏ dễ dàng chứ?

Trần Hiểu Khâu bình tĩnh nhất, nhưng tôi cảm thấy cô ấy là người cố chấp nhất, chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục âm thầm điều tra.

Qua hai ngày sau, em gái nói một chuyện cho tôi nghe.

Tần Di Quyên đã xin về hưu sớm. Còn nguyên nhân, dĩ nhiên là vì chuyện của Quý Oánh.

Trong lòng em gái cũng căm ghét Tần Di Quyên giống như những người khác, nó cảm thấy Tần Di Quyên đã xúi giục Quý Oánh, nếu không Quý Oánh sẽ không kích động mà đi tự sát thế được.

Cho dù Tần Di Quyên xúi giục Quý Oánh, thì Quý Oánh đã thật sự tự sát, tôi cũng không cảm thấy chuyện này nên đổ hết vào đầu Tần Di Quyên. Chỉ là không thể nói những lời này cho em gái nghe được. Tôi sợ sau khi nó chấp nhận quan điểm của tôi, rồi nói với các bạn học trong trường nghe, đến lúc đó lại dấy lên sự phẫn nộ của lũ hồn ma kia.

Nghĩ đến 34 con ma kia, tôi lại không nhịn được vò đầu.

“Đúng rồi, người đó đến rồi.” Em gái đang gắp món ăn, đột nhiên lên tiếng.

Tôi ngẩng đầu lên, “Khương Vĩnh Ninh?”

“Ai?” Nó ngơ ngác.

“Học sinh của Tần Di Quyên, người mà em nói, từng đến trường tìm Tần Di Quyên.” Tôi nhớ ra nó không biết tên của Khương Vĩnh Ninh.

“Vâng, là anh ta.”

“Anh ta đến trường làm gì? Lại kiếm chuyện à?” Mẹ tôi lo lắng hỏi.

“Không biết nữa. Con nghe thầy Lưu nói anh ta lại đến tìm cô Tần, cô Tần đã nghỉ hưu, anh ta không tìm được người, hỏi địa chỉ thì trường lại không cho, thế là gây nhau âm ĩ trong trường.” Em gái trả lời.

“Thế có khác gì gây chuyện đâu?” Mẹ tôi càng thêm lo lắng.

“Cô giáo kia cũng thật là, xảy ra chuyện lớn những hai lần.” Giọng nói ba tôi mang theo vẻ bực bội, còn có chút hoài nghi, “Người như vậy cũng có thể cho làm giáo viên chủ nhiệm được sao?”

Em gái hừ hai tiếng, tỏ ý đồng tình với cha.

Tôi và mẹ tôi đều thấy lo lắng, nhưng tôi lại lo lắng về một chuyện khác: Khương Vĩnh Ninh đến trường học, vậy có phải chuyện này sắp xảy ra biến cố không?”

Đêm đó, tôi chìm vào giấc ngủ trong sự thấp thỏm lo âu, không nằm mơ, nhưng nửa đêm lại bị tiếng điện thoại đánh thức. Người gọi đến là Trần Hiểu Khâu.

Giọng nói của Trần Hiểu Khâu có sự run rẩy hiếm gặp, “Lâm Kỳ, trường trung học số Mười Tám…”

“Sao vậy? Trường học lại xảy ra chuyện à?” Tôi tỉnh ngủ ngay.

“Ừ, khu phòng học trường trung học số Mười Tám bị cháy rồi.”

“Cái gì?” Tôi phản ứng có hơi không kịp.

“Cả khu phòng học bị cháy hoàn toàn!” Sự run rẩy trong giọng nói của Trần Hiểu Khâu đã không thấy nữa, ngữ khí trở nên trầm trọng, câu nói đó đè nặng lên tim tôi.