Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 7 - Chương 21: Ba nghìn yêu quý chất nêm một mình[25]

[25]

Trích Trường hận ca, Bạch Cư Dị. Dịch thơ: Tản Đà. Nguyên văn Hán Việt: Tam

thiên sủng ái tại nhất thân - ND.

Mùa này đang là dịp hoa phượng hoàng trong

Thượng Lâm uyển tưng bừng khoe sắc. Buổi trưa hôm ấy, Kính Phi tới ngồi chơi ở

Nhu Nghi điện của tôi, sau khi cùng tôi xem danh sách các phi tần sắp được tấn

phong một lát liền ghé qua chái điện chơi đùa với mấy đứa nhỏ, nhất thời không

kìm được nghĩ tới cái thai của An Ly Dung. Kính Phi cầm một miếng dưa mật lên

ăn, chậm rãi hỏi: “Muội vẫn chưa đi thăm An thị lần nào đúng không?”

Tôi hờ hững đáp: “Gần đây muội không có

thời gian rảnh, vả lại cũng chẳng muốn đi. Cô ta giờ đang có thai nên chắc mong

manh, yếu đuối lắm, lỡ có bề gì thì ai mà gánh nổi trách nhiệm.”

Kính Phi tựa người vào thành lan can bên

ngoài chái điện, nói: “Nếu đi có lẽ Thái hậu sẽ không vui, nhưng nếu không đi

thì Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ không vừa lòng, huống chi muội còn là thục

phi, bây giờ Hoàng hậu không quản việc gì hết, mọi trách nhiệm đều ở trên người

muội cả, do đó vẫn nên đi thì hơn.”

Lúc này hoa sen đã rụng mất gần một nửa,

cũng chẳng còn tươi đẹp nữa, trong hồ có nuôi những con cá chép hai màu đỏ

trắng không ngừng ngụp lặn vui đùa giữa những chiếc lá sen xanh biếc rung rinh,

nhìn vui mắt vô cùng. Tôi khẽ cười, nói: “Nếu chỉ có một mình thì muội chẳng

dám đi đâu, hy vọng tỷ tỷ có thể đi cùng với muội.”

Kính Phi cười, bảo: “Nếu muội không muốn

gánh mối hiềm nghi nào thì hãy đưa Vệ Lâm theo, như thế là thỏa đáng nhất.”

Tôi hơi trầm ngâm rồi nói: “Vậy cũng tốt.”

Tôi với Kính Phi cùng ngồi kiệu tới Cảnh

Xuân điện, lúc này mới là đầu chiều, các phi tần và cung nữ đa phần hãy còn

đang chìm trong giấc ngủ, ngay đến lũ hạc trắng bên đường cũng núp vào dưới gốc

chuối mà ngủ gà ngủ gật.

Bầu trời hôm nay vạn dặm biếc xanh không

một gợn mây, ánh dương phủ khắp Tử Áo Thành như ngưng tụ lại thành những sợi

màu vàng kim óng ánh, hết sức chói chang. Bên ngoài Trường Dương cung của An Ly

Dung vốn trồng nhiều dương liễu nhất, những nhành liễu rủ hệt như một bức rèm

thiên nhiên mát mẻ khiến Trường Dương cung toát ra một vẻ thanh tịnh và hết sức

yên bình.

Vừa bước qua nghi môn, tôi đã nghe thấy

những tiếng nói cười vang lên không ngớt trong Cảnh Xuân điện, bèn chậm rãi đi

vào, cất giọng hờ hững: “Xem ra bản cung đã tới muộn rồi, thật là náo nhiệt

quá!” Mọi người nghe thấy giọng tôi thì lập tức im lặng. Tôi định thần nhìn kĩ

thì thấy Mục Tần Uông thị, Triệu Tiệp dư, Dư Dung Quý nhân và Chu Bội đều đang

ở đây.

An Ly Dung thấy tôi tới thì làm bộ định

đứng dậy, tôi liền ngăn nàng ta lại, nói: “Muội giờ đang có thai, còn để ý tới

mấy thứ lễ nghi đó làm gì, nhớ phải chú ý nghỉ ngơi mới được.”

An Ly Dung tới lúc này mới rụt rè nằm

xuống, lại gọi Bảo Quyên tới dặn dò: “Đi mang chỗ trà Nga My Thúy mà bản cung

cất kĩ lại đây, Thục phi tỷ tỷ chắc sẽ rất thích.”

Dư Dung Quý nhân đưa mắt liếc tôi một cái,

rồi lại cười, nói với An Ly Dung: “Nương nương thật thiên vị quá, có trà ngon

mà lại cất đi chờ Thục phi nương nương tới mới mang ra mời.”

An Ly Dung khẽ cười, nói: “Tỷ tỷ đối tốt

với ta, ta vẫn luôn ghi nhớ, có gì tốt tất nhiên là phải để dành cho tỷ tỷ rồi.

Hơn nữa tỷ tỷ thường ngày đã quen dùng những thứ tốt nhất, hôm nay tới chỗ ta,

sao ta có thể đem loại trà bình thường ra mời được.”

An Ly Dung tựa người vào một chiếc gối mềm

thêu hoa theo kiểu Tô Châu, mái tóc dài đen nhánh không búi lại mà buông xõa

trên gối, vì đang nằm giường nên nàng ta chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu trắng có

thắt nơ như ý màu xanh lam, duy có chiếc áo yếm thêu hoa trước ngực là mang màu

đỏ tươi đầy vẻ vui mừng, phấn chấn, đồng thời lại càng tôn lên làn da trắng

ngần của nàng ta. Hai mắt nàng ta sáng lấp lánh như sao, bờ môi thì đỏ tươi

nhưng thấp thoáng một chút màu tím, trước giường có hai tiểu cung nữ tay cầm

quạt lụa nhẹ nhàng phe phẩy, cả hai đều không dám dùng sức mạnh quá vì sợ làm

nàng ta cảm lạnh.

Tôi cười, nói: “Ta nhớ là lúc trước muội

muội vẫn quen dùng một chiếc gối mềm thêu hoa bằng chỉ vàng cơ mà, sao hôm nay

lại đổi sang chiếc này vậy?”

Kính Phi cười, nói: “Vậy là nương nương

không biết rồi, Ly Phi muội muội bây giờ đang có thai, mà chiếc gối kia lại

thêu hoa bằng chỉ vàng nên khó tránh khỏi có chút thô ráp, Hoàng thượng vì muốn

muội ấy ngủ ngon hơn nên đã đặc biệt sai người mang chiếc gối này tới đây.”

Chu Bội ngồi tựa người trên chiếc ghế gỗ

sưa chạm trổ hình chim loan và hoa hồng, cười tủm tỉm, nói: “Tần thiếp bây giờ

mới biết là chỉ vàng thô ráp đấy. Nhớ khi xưa tần thiếp vẫn luôn dùng một chiếc

gối gấm Vân Nam thêu hình hoa mai, mãi mấy hôm trước mới được Hoàng thượng ban

cho một chiếc gối thêu hoa bằng chỉ vàng, lấy làm yêu thích rất mực. Xem ra tần

thiếp đúng là hạng da thô thịt dày nên không xứng được dùng đồ tốt như Ly Phi.”

Sắc mặt mọi người tức thì đều không dễ coi

chút nào. Mục Tần cười gượng, nói: “Bọn tần thiếp trước giờ chỉ được dùng loại

gối bình thường thôi, xem ra Hoàng thượng rốt cuộc vẫn thương Ly Phi nương

nương nhất.”

Tôi đưa tay đón lấy chén trà Nga My Thúy mà

Bảo Quyên dâng lên, thấy nước trà trong chén xanh biếc tựa ngọc phỉ thúy, bắt

mắt vô cùng. Tôi khẽ nhấp một ngụm, không kìm được cất tiếng khen: “Thật là

thơm quá, trà trong cung của ta chẳng bằng được một nửa trà này.”

An Ly Dung vội nói: “Đồ trong cung của muội

đâu có được như Vị Ương cung, tỷ tỷ không chê đã là tốt lắm rồi.”

Tôi đưa mắt nhìn quanh một chút, thấy trong

Cảnh Xuân điện treo đầy những bức rèm mỏng thêu hình “Hòa Hợp nhị tiên” bằng

chỉ bạc để che bớt ánh mặt trời từ ngoài chiếu vào, nhờ thế cái nóng nực của

mùa hè đều bị ngăn lại bên ngoài hết thảy. Cách giường của An Ly Dung không xa

có đặt một chiếc đỉnh mạ vàng bên trên điêu khắc hình hoa bách hợp, từ bên

trong đó, từng làn khói mỏng vấn vít không ngớt bay ra khiến bầu không khí

trong điện tràn ngập vẻ mờ ảo hư vô.

Tôi khẽ hít vào một hơi, không kìm được

ngạc nhiên, nói: “Muội muội đang có thai sao còn dùng loại hương nồng như thế

này? Nhớ phải cẩn thận một chút mới được.” Rồi tôi cố tình nhấn mạnh: “Đặc biệt

là xạ hương đấy, muội muội trước giờ vốn thích điều chế hương liệu, cẩn thận

kẻo nhầm lẫn thì nguy to.”

An Ly Dung cúi đầu cười khẽ. “Tỷ tỷ quá lời

rồi. Loại hương liệu này được điều chế từ nước hoa tươi, chỉ là mùi hương thuần

hơn thôi, không có vấn đề gì đâu. Vả lại đây chỉ là thứ muội tiện tay làm ra,

đâu có dám dùng tới những thứ quý giá như xạ hương chứ!”

Tôi khẽ lắc đầu, đứng dậy khẽ vuốt ve một

bức rèm trong điện. “Muội muội còn nói nữa, bức rèm này được làm bằng loại vải

Nguyệt Ảnh sa vốn là trân phẩm do Tây Việt tiến cống, giá một xấp chẳng dưới

trăm lạng vàng, chỉ cần treo lên thì dù ánh mặt trời có chói chang đến mấy khi

chiếu vào phòng cũng vẫn dịu nhẹ tựa ánh trăng, do đó mới được đặt tên là

Nguyệt Ảnh. Chỉ riêng chỗ rèm được treo lên trong cung của muội bây giờ đã có

giá chẳng dưới vạn lạng vàng rồi. Muội nói đi, cung của người khác có thể so

với muội được không chứ? Chỉ từ đó thôi cũng đủ thấy Hoàng thượng rất sủng ái

muội rồi.”

Triệu Tiệp dư nhìn An Ly Dung bằng ánh mắt

ngưỡng mộ, trong giọng nói có mấy tia đắc ý lộ ra: “Kể cũng đúng thôi, Hoàng

thượng xem trọng cái thai trong bụng Ly Phi nương nương mà.”

An Ly Dung cất giọng yêu kiều: “Loại trà

kia của muội vốn là do Hoàng thượng thưởng cho, nếu tỷ tỷ thấy thích, muội xin

tặng hết cho tỷ tỷ, mong tỷ tỷ không chê.”

Tôi cười vẻ hết sức thân mật. “Ta đâu thể

lấy không đồ của muội muội được, hơn nữa lần này ta tới đây vốn là để chúc mừng

muội về việc muội vừa có thai và sắp được phong phi mà.”

Chu Bội cười tủm tỉm. “Phải rồi, các phi

tần khác còn chưa biết thế nào mà Hoàng thượng đã khâm định nương nương làm Ly

Phi, qua đó đủ thấy người sủng ái nương nương tới mức nào. Nghe nói Lữ tỷ tỷ

vào cung nhiều năm, lại sinh được Hoàng trưởng nữ, thế mà Hoàng thượng cũng chỉ

chuẩn bị ban cho tỷ ấy ngôi vị Hân Phi thôi đấy, quyết không thể nào so sánh

với nương nương được.”

Tôi lệnh cho Hoa Nghi: “Mang đồ lên đây.”

Hoa Nghi nhất nhất bày các thứ ra trên bàn,

gồm có một chiếc bình vàng chạm khắc hoa văn hình chim uyên ương, hai cây quạt

làm từ bạch ngọc, cuối cùng là một chiếc hộp gấm trắng ngần, bên trong đựng ba

viên bảo thạch Cáp Huyết Hồng to bằng quả nhãn.

Tôi vì muốn tránh mối hiềm nghi nên cố tình

không tặng đồ ăn hay váy áo vải vóc, chờ Hoa Nghi bày ra xong liền cười tươi,

nói: “Bình vàng là để cho muội muội ngắm chơi, quạt bạch ngọc thì dùng để quạt

mát trong mùa hè, còn ba viên bảo thạch có lẽ tạm thời chưa cần dùng đến, nhưng

chờ khi muội muội sinh con và được phong làm phu nhân là có thể gắn chúng lên

mũ rồi.”

Mọi người ghé lại gần xem, không kìm được

tấm tắc khen ngợi. Chỉ thấy ba viên Cáp Huyết Hồng kia đỏ tươi như máu, kích

thước rất đều nhau, hơn nữa còn chẳng có chút tạp chất nào, thực là vô cùng đẹp

mắt.

An Ly Dung đón lấy xem thử, sau đó liền vội

vàng lên tiếng khước từ: “Muội làm sao dám nhận hậu lễ của tỷ tỷ chứ!”

Tôi đưa tay nắm lấy đôi bờ vai gầy mảnh

khảnh của nàng ta, ôn tồn nói: “Muội muội là báu vật trong lòng Hoàng thượng,

không phải đồ tốt thì đâu xứng với muội. Nếu trong lòng muội còn có ta thì hãy

nhận lấy món quà này. Có điều...” Tôi hỏi: “Vị thái y an thai cho muội có ở đây

không thế?”

Chợt một nữ tử thân hình thon thả dẫn theo

một vị thái y đã khá có tuổi đi tới, cung kính nói: “Bẩm Thục phi nương nương,

Hứa thái y đang ở đây.” Các thị nữ bên cạnh An Ly Dung, tôi nhận ra quá nửa

nhưng nữ tử này trông lại khá lạ. Chỉ thấy trên người thị là một chiếc áo dài

màu xanh lam thêu hoa văn hình chùm nho màu tím sẫm, trên đầu cài một cây trâm

bạc hình bông cúc, trông có vẻ không giống một cung nữ bình thường, khuôn mặt

mười phần thanh tú. Có điều bộ đồ trên người thị tuy chất vải không tệ nhưng

lại khiến thị như già đi mấy tuổi.

Tôi nói với An Ly Dung: “Muội muội bây giờ

đang có thai, chuyện gì cũng cần phải cẩn thận mới được. Như lời Hoàng hậu

nương nương đã nói đấy, ngàn vạn lần chớ sơ sảy để rồi bị sẩy thai như ta năm

xưa. Cho nên hôm nay đừng nói là quà mà ta tặng muội muội, dù là quà của bất cứ

ai thì cũng phải kiểm tra kĩ càng một phen mới được.”

An Ly Dung chớp mắt một cái, vội vàng nói:

“Tỷ tỷ nói vậy rõ ràng là xem muội như người ngoài mà, muội làm sao dám thế

chứ!” Nói rồi liền lập lời thề: “Nếu muội mà mang lòng nghi ngờ tỷ tỷ thì sẽ

bị...”

Tôi vội bịt miệng nàng ta lại, khẽ trách:

“Nói năng bậy bạ cái gì thế, chẳng biết kiêng kỵ gì cả. Ta làm như thế cũng là

vì tình cảm tỷ muội giữa chúng ta thôi, nói gì thì nói, sự an toàn của muội

cũng cần đặt lên trên hết mới được.”

An Ly Dung còn muốn thoái thác nữa nhưng

tôi đã gọi Vệ Lâm lại, trầm giọng nói: “Đây là Vệ thái y, có hai vị thái y cùng

kiểm tra sẽ ổn thỏa hơn một chút.” Vệ Lâm vái chào một cái rồi bước lên phía

trước cùng Hứa thái y xem xét suốt một hồi lâu, sau đó mới cất tiếng bẩm báo:

“Khởi bẩm nương nương, trong mấy món đồ này không có thứ gì có thể gây ảnh hưởng

tới thai khí.”

Tôi mỉm cười gật đầu. “Vậy là muội muội và

ta đều có thể yên tâm được rồi.”

An Ly Dung cầm một viên bảo thạch lên mân

mê ngắm nghía, màu đỏ tươi từ bảo thạch ánh lên làm khuôn mặt nàng ta càng thêm

hồng hào, trông cực kỳ kiều diễm. Có điều chính giữa bờ môi nàng ta lại có một

đốm màu tím, giữa màu đỏ thuần nhất kia thực là bắt mắt vô cùng. Tôi không khỏi

thầm nghi hoặc, liền đưa mắt liếc qua phía Vệ Lâm một chút, thấy y đang thõng

tay đứng một bên, bộ dạng hết sức cung kính.

Tôi ân cần ngồi xuống bên cạnh nàng ta,

nhìn gần thấy làn da nàng ta còn trắng hơn cả tuyết, khí sắc rất tốt nên mới

bớt đi mấy phần nghi hoặc, sau đó lại kéo tay nàng ta hỏi han chuyện nọ chuyện

kia. Các phi tần thấy bầu không khí có vẻ hòa hợp liền cũng góp vui mấy câu,

Cảnh Xuân điện lập tức trở nên náo nhiệt. Tôi dặn dò An Ly Dung đôi lời về việc

chú ý giữ gìn thân thể, sau đó lại nói: “Nghe nói y thuật của Hứa thái y rất

lợi hại, hoàn toàn không thua kém Ôn thái y, ta hết sức yên tâm. Bây giờ thấy

muội muội vẫn khỏe mạnh, cũng không bị nôn ọe quá nhiều, ta lẽ ra không nên vẽ

rắn thêm chân làm gì nhưng cứ nghĩ tới việc của My Trang tỷ tỷ ngày trước là

lòng ta lại có chút bồn chồn, mà Vệ thái y lại cũng đang ở kề bên, chi bằng

muội hãy để y bắt mạch cho một chút nhé? Dù sao thì thêm một người càng đảm bảo

mà.”

Đôi hàng mi của An Ly Dung hơi run lên, bên

khóe môi thoáng hiện nụ cười gượng gạo. “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, muội vốn nên

nghe lời tỷ tỷ để Vệ thái y bắt mạch cho lần nữa, có điều Hứa thái y dù gì cũng

là do Hoàng hậu tiến cử. Muội với tỷ tỷ đều muốn cẩn thận hơn một chút, nhưng

nếu Hoàng hậu biết được chỉ e sẽ hoài nghi chúng ta cho rằng y thuật của Hứa

thái y không tốt, như thế thì thực không hay chút nào.”

Dư Dung Quý nhân cũng nói: “Kỳ thực cũng có

gì đâu, bên cạnh Thục phi chắc chắn không thể thiếu người tài được, dù có cao

minh hơn Hứa thái y cũng không phải chuyện gì lạ cả.”

Thấy bọn họ đều như vậy, tôi thành ra không

tiện nói gì thêm, đành lệnh cho Vệ Lâm lui xuống, lại hỏi An Ly Dung tình hình

cái thai bây giờ thế nào. Hứa thái y đáp thay: “Thai khí của Ly Phi nương nương

rất ổn định, chỉ nhìn khí sắc là đã đủ biết rồi.”

Tôi khẽ gật đầu, trong không khí thoang

thoảng một mùi hương ngọt ngào làm tâm thần người ta thư thái, tôi giả bộ say

sưa hỏi: “Muội muội có còn nhớ Bách Hợp hương mà năm xưa chúng ta cùng nhau

phối chế không?”

An Ly Dung trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi

cười, nói: “Tất nhiên rồi, phương thuốc cổ vốn khó tìm, hồi đó muội với tỷ tỷ

đã xem cùng nhau suốt một hồi lâu.”

Tôi cất giọng dịu dàng: “Muội muội vốn giỏi

phối chế hương liệu nhất, không biết thứ hương hôm nay tên là gì vậy?”

“Là Ngưng Lộ hương.” Nàng ta nở nụ cười

tươi, nói: “Nếu tỷ tỷ thích, muội đưa tặng tỷ tỷ một ít là được rồi.” Dứt lời

bèn gọi nữ tử vận áo màu xanh lam kia lại. “Diên Vũ Nhi, ngươi đi lấy một ít

Ngưng Lộ hương trong hộp đựng hương liệu của bản cung tới đây, nhớ gói ghém cho

cẩn thận rồi hãy dâng lên cho nương nương nhé!”

Tôi cười, nói: “Muội muội trả lễ thật nhanh

quá, vừa mới tặng trà cho ta xong nay lại tặng hương liệu nữa. Sao ta dám làm

phiền người bên cạnh muội muội thêm chứ!” Sau đó liền bảo Hoa Nghi: “Ngươi hãy

theo vị cô nương này đi lấy hương liệu đi, nhớ đừng có vụng về, hấp tấp kẻo

người ta lại chê cười.”

Hoa Nghi đáp “vâng” một tiếng rồi rảo bước

đi theo Diên Vũ Nhi, An Ly Dung vốn định lên tiếng ngăn cản nhưng nhìn thấy bộ

dạng hồn nhiên, ngây thơ của Hoa Nghi thì lại thôi, chỉ nói: “Sau khi Ngọc Ẩn

cô nương xuất giá, tỷ tỷ chỉ giữ Hoa Nghi lại bên cạnh để sai khiến thôi ư? Vị

cô nương này trông đáng yêu quá.”

Tôi khẽ thở dài, than: “Đúng vậy. Lưu Chu

qua đời sớm, Ngọc Ẩn cũng có một chốn về tốt rồi, Cận Tịch thì thường ngày bận

rộn, bây giờ bên cạnh ta chỉ còn lại một mình Hoa Nghi thôi. Nha đầu đó thực

chẳng hiểu chuyện gì cả, ta chỉ vì thương thị ở ngoài cung không có nơi nương

tựa nên mới giữ lại để sai khiến đó thôi, vốn cũng chẳng trông mong thị có thể

làm gì.”

Kính Phi cười, nói: “Hoa Nghi có thể giúp

vui cho muội là tốt lắm rồi. Muội không nhìn thấy đám tượng gỗ trong cung của

ta đó ư, ai cũng đờ đẫn như nhau cả, thật là nhạt nhẽo.” Tôi nói: “Vị cô nương

vừa mời thái y ra ngoài trông thật không tệ chút nào, sao trước đây ta chưa

từng thấy muội dẫn theo ra ngoài vậy?”

An Ly Dung hơi cau mày lại, ngay sau đó đã

tươi cười như thường. “Chẳng qua là một nha đầu vụng về mà thôi, muội thấy thị

tướng mạo không tệ nên mới giữ lại chứ không thì đã đuổi đi rồi.”

Vừa khéo lúc này Hoa Nghi trở ra, tươi cười

vui vẻ, nói: “Nô tỳ nhìn thấy trong chiếc hộp đó của Ly Phi nương nương có rất

nhiều hương liệu, trong bụng liền nghĩ nếu đem hết ra hòa vào nước để tắm thì

sau này chắc người sẽ thơm như hoa luôn vậy.”

Mọi người nghe thế liền không kìm được cười

ầm lên, Dư Dung Quý nhân nói: “Đúng là một nha đầu không hiểu chuyện, những thứ

hương liệu đó mùi vốn không nồng, phải phối hợp mấy loại với nhau thì mới dùng

được.”

Mọi người lại cười thêm mấy tiếng rồi đứng

dậy cáo từ. Ra khỏi Trường Dương cung được mấy bước, tôi chợt nhớ ra là còn

phải dặn dò An Ly Dung không cần đi thỉnh an các phi tần có địa vị cao hơn, bèn

quay ngược trở lại, nhưng vừa tới dưới nghi môn thì đã nghe thấy bên trong vang

lên tiếng phàn nàn mắng mỏ của một tiểu cung nữ: “Cái thứ gì thế chứ! Bảo Oanh

tỷ tỷ và Bảo Quyên tỷ tỷ không có ở đó sao? Ai cần cô ta kéo thái y ra ngoài để

lấy lòng người khác? Đúng là cái đồ chỉ một lòng muốn trèo cao!”

Tôi biết thị đang mắng Diên Vũ Nhi, muốn

nghe rõ thêm một chút thì tiếp theo đã không còn gì, lại càng không tiện vào

trong, thế là xoay người quay về luôn.

Trong Thượng Lâm uyển, bóng râm phủ khắp

nên tôi không ngồi kiệu, vừa đi vừa hỏi Vệ Lâm: “Có nhìn ra điều gì khác thường

không?”

Vệ Lâm đáp: “Nhất thời thì chưa nhìn ra

được gì. Nhưng trong lòng vi thần đã có mấy tia nghi hoặc, chờ sau khi quay về

xem xét kĩ càng một phen sẽ bẩm rõ với nương nương.”

Tôi xua tay, nói: “Đại nhân đi đi.”

Y khom người hành lễ rồi cáo từ rời đi. Hoa

Nghi ghé đến bên tai tôi, khẽ nói: “Vừa rồi nô tỳ đi lấy Ngưng Lộ hương thì

nhìn thấy có mấy chiếc hộp được đặt trên đỉnh kệ, nghe nói những thứ mà Ly Phi

không thích dùng nữa đều được cất cả vào đó. Nhưng nô tỳ thấy mấy chiếc hộp đó

đều được trang trí rất đẹp, không giống như đồ bỏ đi, thế là tranh thủ lúc Diên

Vũ Nhi không chú ý mà dùng châm tai cậy một chiếc hộp ra lấy được thứ này,

nương nương hãy xem thử đi.”

Nàng ta vốn cất thứ đó trong túi, lúc này

liền lấy ra cho tôi xem, thì ra là một viên hương liệu màu hồng, mùi hương tỏa

ra hết sức kỳ lạ, chẳng rõ được làm từ gì. Tôi bèn nói: “Muội cứ cất nó ở bên

dưới bàn trang điểm của ta là được rồi.” Sau đó lại thấp giọng dặn dò: “Cô ả

Diên Vũ Nhi kia có chút cổ quái, muội hãy đi điều tra lai lịch của cô ta xem

sao!”

Hoa Nghi gật đầu vâng lời. Kính Phi thở dài

than: “Hương liệu của cô ta tất nhiên đều là đồ tốt rồi. Hôm nay tới Cảnh Xuân

điện mới thấy thứ gì ở đó cũng thuộc vào hàng thượng phẩm, bây giờ cô ta vừa có

thai mà Hoàng thượng, Hoàng hậu đã thưởng cho cô ta nhiều đồ tốt như thế, đợi

sau này sinh nở xong thì chẳng biết sẽ được sủng ái tới mức nào nữa đây.”

Tiếng thở dài của Kính Phi tựa như chậu

nước lạnh giội thẳng xuống đầu tôi. Các phi tần trong cung vì lợi ích của bản

thân nên đa phần đều hy vọng An Ly Dung không sinh nở được, nhưng còn tôi thì

bất kể là vì thù cũ hận mới hay là vì tính mạng của bản thân đều quyết không

thể để cô ta sinh đứa bé này ra.

Trong lòng đã quyết định chủ ý như vậy, ngón

tay tôi hơi dùng sức, tiện tay hái một bông hoa bên đường xuống. Một chất dịch

màu xanh lục chảy ra dính vào ngón tay tôi, nhơm nhớp, bẩn thỉu. Tôi thầm sinh

lòng chán ghét liền vứt bông hoa đó qua một bên, mỉm cười, nói: “Bông hoa này

xấu quá. Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi ngắm hoa nhài mới nở nhé!”

Tối đến, tôi vừa tắm rửa xong xuôi, Hoa

Nghi đứng sau lưng vừa cẩn thận chải đầu cho tôi vừa khẽ nói: “Nô tỳ đã đi hỏi

han thăm dò rồi, ả Diên Vũ Nhi đó vốn là cung nữ hầu hạ việc tắm rửa bên cạnh

Ly Phi, trong quãng thời gian Ly Phi thất sủng không biết thế nào mà Hoàng

thượng lại nhìn trúng Diên Vũ Nhi, có điều tuy đã sủng hạnh mấy lần nhưng lại

không ban cho danh phận gì cả. Bây giờ Ly Phi đang có thai không thể hầu hạ

Hoàng thượng chuyện chăn gối, mỗi lần đều là Diên Vũ Nhi giữ Hoàng thượng lại

qua đêm, tình hình như vậy đã kéo dài được mấy tháng rồi.”

Tôi nhắm mắt lại, nói: “Diên Vũ Nhi không

được ban cho danh phận tất nhiên là do ý của Ly Phi rồi, cô ta chỉ cần nói vài

câu trước mặt Hoàng thượng là xong thôi. Hiện giờ, ngay đến những tiểu cung nữ

ở Cảnh Xuân điện cũng dám mắng thị, xem ra cuộc sống của thị không được tốt đẹp

cho lắm.” Tôi suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Muội hãy tìm cách làm thân với

thị một chút, chờ khi nào có dịp thì dẫn thị tới Nhu Nghi điện gặp ta.”