Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái run bắp đùi không có bị thương lên, hàm dưới giương lên, môi đỏ khắt nghiệt hơi không thể nhận ra nâng một độ cong dịu dàng, mặt đều viết chữ to “thiếu đánh siêu cấp”.
……
Khóe mắt Kiệt Hận Thiên hung hăng kéo một cái, sắc mặt lạnh lẽo càng khó coi.
Hoàng Phủ Bạc Ái còn phi thường khoe khoang lại bổ đao một câu,
“Vừa rồi vợ của tôi còn hôn tôi một cái, khen tôi rất soái.”
Hoàng Phủ thiếu gia, anh đủ rồi nha! Anh thật sự đủ rồi đó! Biết rõ Kiệt đại thiếu đang thương tâm, anh còn một ngụm một câu “Vợ của tôi”, “Vợ của tôi”!
Cố ý, tên này tuyệt đối cố ý!
Kiệt Hận Thiên dùng sức nhịn xuống xúc động muốn ném gối đầu qua, giọng nói trầm lệ mang theo một tia tức giận ẩn nhẫn, lạnh lùng cười,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, từ lúc nào thì anh biến thành ấu trĩ như vậy?”
Hoàng Phủ Bạc Ái nhướng mày, lạnh lùng buông tay,
“Tôi ấu trĩ tôi thích, anh chỉ có thể hâm mộ.”
……
Bỗng chốc, cổ họng Kiệt Hận Thiên căng thẳng, nghẹn giọng, bàn tay rũ xuống gắt gao nắm chặt, xương ngón tay phiếm xanh trắng lạnh băng.
Đúng vậy, đều nói người hãm sâu trong tình yêu sẽ trở nên mù quáng buồn cười, anh muốn ấu trĩ cũng không ấu trĩ được, chỉ có thể hâm mộ!
Hâm mộ đối thủ một mất một còn của anh! Hâm mộ vì sao Hoàng Phủ Bạc Ái có thể có được tình yêu của Ương Ương! Thậm chí, sinh tử không bỏ!
Thật là đáng chết cực kỳ hâm mộ!
Kiệt Hận Thiên lại nắm thật chặt nắm tay,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, tôi không rãnh nghe anh nói nhảm.”