Editor: May
Chợt, gương mặt hoa lệ của Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng, dưới ngũ quan tinh xảo mạ lên một tầng khí tà mị,
“Mặc kệ nói như thế nào, chìa khóa lồng sắt kia là anh tìm được từ đáy biển, còn bởi vậy nên bị thương, tôi nên là đến thăm một chút.”
Mặt Kiệt Hận Thiên đen sì,
“Đừng tự mình đa tình, tôi không phải muốn cứu anh.”
Hoàng Phủ Bạc Ái gật gật đầu,
“Tôi đương nhiên biết.”
“Biết thì tốt,” Ý cười của Kiệt Hận Thiên lạnh hơn, “Tôi ước gì anh và du thuyền kia cùng nhau nổ chết!”
Mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái híp lại, khóe môi gợi cảm xẹt qua một chút độ cong ý cười như có như không, cực kỳ tà lệ, cực kỳ cuồng ngạo,
“Kiệt Hận Thiên, cho dù tôi chết, Tiểu Vị Ương cũng sẽ không lựa chọn anh.”
Kiệt Hận Thiên chợt đồng mắt phóng đại, giống như có một cây đao đâm vào thật sâu, lại đau đớn gắt gao khóa chặt……
Lúc Hoàng Phủ Bạc Ái đi ra ngoài, bên ngoài, hai người thủ hạ nào đó còn đang ở trong ánh mắt mang tia chớp sống mái với nhau.
Khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái hướng sang phải.
Kiệt Hận Thiên, “……”
……
Trở lại phòng bệnh.
Mới vừa đẩy mở cửa, liền bị một màn trước mắt làm cảm động rồi.
Ánh mặt trời gần giữa trưa, ấm áp chiếu vào trên chăn đơn tuyết trắng, mạ lên một tầng ánh sáng nhợt nhạt.