Hai Chị Em

Chương Hai Mươi Mốt

Những viên kẹo ngậm suốt đêm để kềm những cơn đói bụng là nguyên nhân gây cho con chị phải chịu đựng cơn nhức răng tột cùng và dữ dội. Lăn người qua lại trên tấm phản gỗ, nó ôm mặt than khóc:

- Hu...hu hu... nhức răng quá! Đau răng quá!

Từ trong mùng của cái giường nệm bên cạnh chiếc phản, Cô Sáu la:

- Nín đi! Khóc chi mờ khóc dữ rứa?

Con chị tấm tức:

- Con nhức răng quá! Con ngủ không được!

Cô Sáu nằm yên, cằn nhằn:

- Tau đã nói mi chà răng trước khi đi ngủ rồi thê!

- Dạ con đánh răng và ngậm nước muối rồi mà nó vẫn còn đau.

Dứt lời con chị tiếp tục kêu than:

- Trời ơi! Con đau răng quá trời ơi!

Cô Sáu không hỏi, không nói gì nữa; cô tiếp tục mơ màng trong giấc ngủ.

Con em nằm cạnh chị, khuyên nhủ:

- Cắn răng chặt lại cho con sâu răng chết đi chị!

Con chị vùi mắt trong gối, lắc đầu:

- Chị đau lắm Vy ơi! Đau răng quá đi! Đau răng quá đi!

Con em nằm yên, lắng nghe những lời than vãn của chị với đôi mắt hoang mang. Chẳng khác gì khi nghe chị nó than khóc, nó lo sợ và hồi hộp khi nghe cô Sáu rên rỉ liên hồi:

- Trời ơi! Mi có im cái miệng mi cho tau ngủ không Hạ? Tau đi bán cả ngày mệt đừ người thê, đến đêm khuya như ri mờ mi không cho tau ngủ mần răng ngày mai tau đi bán hở mi? Mi khóc la liên tu bất tận như rứa mi coi được hỉ? Mi ác chi mờ ác dữ rứa hở Hạ!

Con chị giảm âm thanh rền rỉ nhỏ hơn, nhưng nhất định không ngưng những lời than vãn:

- Má ơi má! Sao má không về với con? Con nhức răng quá má ơi!

Cô Sáu nổi nóng, bật tung ra khỏi giường:

- Tau nói chi mi nghe không rứa Hạ?

Con chị ngoan cố:

- Đau răng quá! Hu... hu... hu! Nhức răng quá! Hu... hu... hu!

Cô Sáu vụt đến cái công tắc điện gần cái phản gỗ:

- Mi không chịu nghe tau phải không Hạ? Tau cho mi coi mi chướng chừng mô!

- Hu...hu...hu...

Mở rộng cánh cửa ra vào, cô Sáu nói to:

- Muốn ngủ trong nhà với tau thì nín ngay. Muốn khóc thì đi ra ngoài vườn.

Tiếng la to của cô Sáu run run với những âm thanh không đều nhau. Có lẽ cô vừa tức giận, và vừa cố tạo một sự cứng rắn để có thể khuất phục tính ngang bướng của con nhỏ chị.

Con em thút thít:

- Chị Hạ nín đi để ngủ với em!

 Con chị không làm theo lời em nói. Nó tiếp tục khóc, chun ra khỏi mùng, và bước ra khỏi cửa. Lạc loài trên sân gạch và ngổn ngang những tiếng kêu khóc của em đàng sau, nó lặng người nhìn cảnh vật xung quanh. Cánh cửa sổ phòng cô Út đóng kín, cửa ra vào của ngôi nhà lớn của bác Cả đóng kín, cửa sổ nhà bếp của bà nội và bác Cả đóng kín, cửa ra vào nhà bếp của bà nội và bác Cả đóng kín và hai cánh cửa nhà cô Sáu cũng bị khép chặt. Tất cả như từ chối nó và thúc giục nó tiếp tục đi trong bóng đục của màn đêm hướng ra vườn. Phút chốc, tiếng khóc của con em bị ngưng bặt sau lưng và nó tiếp tục âm thầm bước đến tận cây mận xanh gần bức tường thành, nơi mà ánh đèn đường nhỏ vào vài giọt sáng trên các cành lá.

Tựa mình ngồi dựa vào gốc cây mận, con chị im lặng nhìn những cành lá rung rinh theo gió. Những làn gió đêm làm cho nó thấy lạnh đến tận xương. Chiều nay khi đi tắm, nó chọn bộ đồ tay ngắn và bây giờ thật là không may mắn khi phải ngồi ngoài vườn chịu lạnh giữa những cơn gió đêm. Tiếng lá lao xao trong gió, tiếng trái rơi, tiếng chim hốt hoảng vụt bay, và những bóng cây chờn vờn di động trong đêm tối càng lúc càng làm cho nó sợ hãi. Những hình ảnh ma quái của những mẫu chuyện ma do bạn bè trong lớp xì xào trong giờ ra chơi hiện ra trong trí và cảm giác ớn lạnh đưa từ sống lưng lên đến óc khiến nó co ro với đôi cánh tay vòng chặt quanh đôi chân và cằm tựa lên đầu gối. Nhìn về phía căn nhà nhỏ, nước mắt của nó chảy ra không ngừng. Từ lúc nó làm cháy tay và cháy chiếu, bà nội và cô Sáu quyết định khóa cửa căn nhà nhỏ sau buổi chiều chạng vạng, lúc mà cô Sáu thắp hương cho ba nó xong, để buộc hai chị em nó ngủ tại nhà cô Sáu; nếu không, tối nay nó đã có thể  vào ngủ trong căn nhà của nó. Chán nản, nó đưa mắt nhìn xung quanh vườn. Trong bóng đen, hình như tất cả những cây ăn trái trong vườn đang bị  thay đổi vị trí. Đầu cứng đờ,  mình đầy gai ốc, và tay chân lạnh ngắt, nỗi sợ hãi của nó càng lúc càng dâng cao. Xoa vội vã hai cánh tay đầy da gà, nó nhắm ghiền đôi mắt để tự trấn an là mọi cái vừa thấy chỉ là ảo tưởng. Trong lo sợ, nó hối hận đã dám gan liều đi ra ngoài vườn đêm một mình. Khi nhớ lại cơn đau răng là nguyên nhân của sự liều lĩnh, nó ôm mặt thảng thốt. Hình như cơn đau răng của nó cũng đang bị hủy diệt bởi bàn tay ma quái của thần đêm. Kinh hoàng, nó dựa lưng sát vào gốc cây mận hơn và nhắm chặt đôi mắt lại để không phải thấy những hình ảnh ma quái chờn vờn trước mặt.

Đột nhiên, tiếng khịt khịt bên tai làm con chị giật bắn người và mở mắt ra. Con chó Kiki đang hịt mũi hửi nó. Thè lưỡi liếm những giọt nưóc mắt trên khuôn mặt của con chị, con chó bẹc giê lai ta rít lên vài tiếng nho nhỏ, rồi quấn người xung quanh con nhỏ, vẫy đuôi không ngừng. Ôm siết cái đầu bồm xồm của con chó vào người, con chị khóc nức nở:

- Kiki ơi! Chị sợ quá Kiki ơi! Chị sợ quá!

Con chó Kiki lại rít lên những tiếng vô nghiã trả lời nó rồi đứng yên, thè lưỡi thở hổn hển. Con chị ôm chặt con vật cứu tinh lâu lắm mà không chịu thả. Sự hiện diện của con chó Kiki là bám víu quý báu duy nhất mà con chị có được giữa vườn đêm dày đặt bóng đen ma quái và vô số luồng không khí lạnh gáy. Nó không ngớt than thở:

- Chị sợ quá! Đừng bỏ chị nghe Ki Ki!

Con vật bốn chân đáng thương bị ghì chặt rất lâu mà vẫn không được buông lơi. Nó đứng yên thè lưỡi thở đều đều như muốn vỗ về giấc ngủ cho cô con gái nhỏ bị đơn độc trong đêm vắng. Thình lình nó vùng ra khỏi vòng tay của con nhỏ chị, sủa ong ỏng và chạy theo sau cái bóng vụt nhanh đến tận góc giếng. Con nhỏ chị choàng tỉnh, ngơ ngác với cái hụt hẫng và tiếng sủa om sòm. Chao đảo đứng lên, nó chặc lưỡi đi tìm con vật bốn chân.

- Kiki! Lại đây! Lại đây Kiki!

 Con chó Kiki không quay lại. Nó hầm hừ đe dọa  con mèo hoang đang chênh vênh trên bức thành kẽm gai tìm cách nhảy sang những căn nhà phía bên kia thành. Sủa chán chê mà con chó Kiki vẫn không từ bỏ ý định chặn đứng sự xâm nhập của con vật lạ trong khuôn viên nhà của chủ; nó đến gốc khế ngọt nằm dài vểnh tai nhìn chằm chằm lên bức thành có dây kẽm gai cạnh góc sân giếng. Con chị lần đến bên con Kiki, bệt xuống ngồi cạnh. Nó vừa tựa người vào gốc cây khế vừa dựa người sát vào lưng của con chó. Nhìn bốn bề xung quanh toàn là cây lá đen thẫm, nó cảm tưởng như đang lạc trong cánh rừng già vào lúc giữa đêm khuya. Cơn đau răng đã trở lại. Chiếc răng cấm, cạnh chiếc tận cùng của hàm phải trên, có cái lỗ sâu rít từng cơn  buốt đến tận óc. Nó thọt hai ngón tay cái và trỏ ngoáy vào cái răng cấm sâu, nơi lợi sưng phồng bởi mủ bọc xung quanh, bóp thật mạnh rồi  lắc qua lại như những lần tự nhổ những răng cửa lung lay. Là răng cấm, và là răng cấm của hàm trên, chiếc răng đau không giống như những chiếc răng cửa lung lay của đợt thay răng mà nó tự nhổ bằng chỉ may hay hai ngón tay khi mỗi lần bị đau nhức. Chiếc răng đau ngoan cố, cứng lì và chắc nịch trong khi lớp mủ bọc  quanh vỡ ra kèm theo máu. Vị nhờn nhợn và mằn mặn từ từ thấm vào lưỡi nó khiến nó khó chịu phải phun nước miếng ra ngoài đất nhiều lần trong khi chịu đựng cảm giác nhức buốt đến tận đỉnh đầu. Tuyệt vọng vì cơn đau nhức hoành hành, nó gục đầu trên đầu gối khóc nức nở gọi mẹ. Con chó Kiki ngoảnh đầu, nghe ngóng tiếng khóc của nó một lúc rồi tiếp tục nhiệm vụ giữ nhà. Con vật trung thành nằm yên lặng, vừa canh gác, vừa chịu đựng nghe những tiếng kêu la than khóc, cho đến khi những tiếng sầu não này ngơi  hẳn đi và thay bằng tiếng đập muỗi đôm đốp. Màn đêm buông xuống mỗi lúc một dày đặc và con chị càng lúc càng ngồi sít gần con chó Kiki hơn. Nó ngấm ngầm van xin con chó Kiki đừng bỏ đi nữa. Bám vào hơi ấm từ lông của con vật trung thành, và yên tâm với sự hiện diện của nó bên cạnh, con chị đã vượt qua một đêm dài trong bóng tối âm u.

Con chị ngủ say mê đến độ con em kêu nhiều lần mà nó không mở mắt ra. Đôi mắt nhắm nghiền, mũi nghếch lên, và miệng há hốc thở đều đều của nó biểu lộ một giấc ngủ an bình. Khuôn mặt lấm lem, bộ áo quần xốc xếch dơ dáy và thân hình ốm o của nó nằm nghiêng trên đất cát khiến con em mũi lòng. Con em vừa lay chị vừa mếu:

- Chị Hạ dậy mau lên! Dắt em đi học chứ trễ rồi!

Con chị giật mình, ngồi bật dậy.

- Trễ học rồi hả Vy?

- Chưa! Mà gần trễ rồi!

- Cô Sáu đã mở cửa nhà mình chưa?

- Mở rồi! Và cô còn cho chị ly này nữa.

- Ly gì vậy?

- Ly sữa ông thọ khuấy chung với nước cam và mật. Cô nói em đưa cho chị uống.

- Em uống chưa?

- Em đâu có đâu mà uống. Tại chị ngủ “ngoài đường”, cô Sáu thương nên cho chị thôi. Với lại em đâu có ốm như chị đâu mà được uống sữa này.

Con chị im lặng xăm xoi nhìn hai cánh tay trần. Những dấu đốt của muỗi gây cho nó nhớ chuyện tối hôm qua. Nước mắt nó chảy ra. Gạt nước mắt, phủi áo quần, nó đứng lên đi hướng về phía căn nhà nhỏ.

Con em đi theo:

- Chị uống đi! Chứ đầy quá em bưng đổ cho coi!

Con chị ngừng lại, gãi tay không ngừng:

- Vy có muốn uống ly sữa này không?

- Muốn lắm chớ! Em thèm lắm nhưng đâu phải của em đâu. Của chị mà!

- Chị cho em đó. Vy uống hết đi rồi chuẩn bị đi học.

- Chị cho em thật không?

- Thật đó! Uống đi!

- Rồi em nói với cô Sáu làm sao?

- Nói là chị đã uống rồi!

- Chị có uống đâu mà em nói chị uống?

Con chị cáu lên, nhướng đôi mắt đỏ hoe la em:

- Đã nói là của chị, chị cho Vy coi như chị uống rồi!

Con em kê miệng vào thành ly hớp một miếng rồi lẽo đẽo theo chị vào nhà. Nó cà kê:

- “Nước sữa” này ngon thơm lắm! Chị Hạ uống với em một tí đi.

Con chị vừa lục sách vở vừa lắc đầu:

- Chị không uống đâu!

Con em hỏi:

- Chị giận cô Sáu không chịu uống sữa của cổ cho hả?

Con chị lắc đầu, nước mắt lại ứa ra. Nó lấy cái viết mực đầu bi vừa khoanh tròn trên tay vừa đếm:

- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu...

Con em trố mắt:

- Chị làm cái gì vậy?

- Chị đang đếm bao nhiêu dấu muỗi đốt trên người chị!

- Năm mươi, năm mốt, năm hai, năm ba...

Con em nhăn mặt:

- Chị Hạ chơi gì kỳ quá vậy!

Con Chị lắc đầu, vén hai chân, tiếp tục khoanh tròn và đếm luôn miệng:

- Sáu chín, bảy mươi, bảy mốt, bảy hai...

Con em lắc đầu, thè lưỡi:

- Trời ơi, chị Hạ chơi dơ quá hà!

Con chị  bật cười. Lần đầu tiên nó nghe con em chê nó dơ. Nó vẽ xung quanh cái đốt đỏ cuối cùng rồi hớn hở reo lên:

- Một trăm mười hai dấu muỗi đốt! Trên đời này chưa có ai có một trăm mười hai dấu muỗi đốt như chị đâu Vy!

Con em lo lắng:

- Tay chân chị dơ quá làm sao đi học được? Chị không chà hết mấy dấu mực viết đầu bi này được đâu!

Con chị vội vã đứng lên:

- Vy uống sữa hết lẹ lên rồi mình rửa tay chân mặt mũi  mà đi học.

Đến lu, con chị vừa xối nước vừa chà gãi. Hai cánh tay bị chà gãi nhiều đến độ chúng có từng vệt đỏ dài từ cánh tay đến cườm tay vậy mà những vết tròn của dấu mực như những vết mực đã được xâm chắc vào da thịt. Mảng tay bị cháy phỏng gần khủy tay đã được thay bằng lớp trắng hồng lẫn ửng đỏ. Lớp da non của chỗ bị cháy tăng thêm cho nó cảm giác ngứa ngáy khó chịu.  Xoa cánh tay vào nhau con chị thở dài ngao ngán.  Con em chưa hết lo lắng:

- Cô giáo chị thấy tay chị dơ như vầy, chị phải làm sao?

Ngẫm nghĩ một lúc con chị nói:

-  Hôm nay lớp chị không có giờ vệ sinh. Cô giáo chị không kiểm tra tay chân chị đâu! Với lại, chị sẽ mặc bộ dài tay, tụi bạn trong lớp không biết chị chơi dơ và ở dơ đâu mà cười chị.

Con em nhìn mặt chị:

- Bên má chị vẫn còn sưng nhiều lắm, chị có còn đau răng không?

Con chị lắc đầu:

- Chị không có đau nữa. Vy đừng nhắc chữ đau, nó làm chị đau lại cho coi.

- Vậy sao tối hôm qua chị nói “đau quá! đau quá!” cho đau thêm chi vậy?

Con chị lặng lẽ thay áo quần, nói lảng:

- Lấy cặp đi học mau lên, chị thay đồ gần xong rồi nè.

Bước ra khỏi nhà, con em vẫn không tha:

- Chị khóc la ồn ào, cô Sáu không ngủ được không cho chị ngủ ở trong nhà là đúng rồi.

Con chị nói:

- Chị đâu có nói cô Sáu sai!

- Chứ sao chị cho em sữa của cổ?

- Chị biết Vy chưa ăn sáng nên chị cho Vy.

- Đâu có! Sáng nay cô Sáu cho em ăn xôi rồi mà!

- Chị không thích ăn sáng lắm đâu.Vy thèm ly sữa ấy thì chị cho Vy chứ không phải là chị giận cô Sáu.

- Nhưng mà cô Sáu giận chị vì cô chờ mà không thấy chị trở vào nhà.

 - Ủa? cô Sáu chờ chị thật không? Lúc chị đi ra ngoài, cổ đóng cửa ngay mà, chờ chị làm gì?

- Chắc cổ đóng cửa để làm chị sợ quay vô nhà lại đó. Cô nằm chờ chị hoài không được rồi ngủ quên luôn!

- Sao Vy không chạy ra kêu chị?

- Em sợ cô Sáu la. Với lại em sợ ma lắm!

Con chị  ba hoa:

- Chị không có sợ ma!

Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của em, con chị tiếp tục:

- Nhưng mà chị sợ muỗi lắm. Ban đêm trong vườn có nhiều muỗi chứ không có ma đâu Vy.

- Rồi làm sao chị hết đau răng khi chị ở ngoài vườn.

Con chị ngập ngừng:

- Chắc là tại chị lo đập muỗi quá mà quên nhức răng.

Con em nói như thì thầm:

- Em cầu cho chị không bị nhức răng nữa để tối nay không khóc la và ngủ trong nhà cô Sáu với em.