Bên trong căn phòng họp ngầm dưới mặt đất của Dinh thự Tổng Thống, tràng tranh luận phi thường kịch liệt vẫn còn tiếp tục tiếp diễn. Cố vấn An
toàn Quốc gia tiên sinh phẫn nộ đập một cái xuống mặt bàn, nhìn về phía
vị quan chức Cục Hiến Chương đang ngồi đối diện mình, gầm rú nói:
- Mục tiêu cũng chỉ tộng cộng có bốn người mà thôi, kết quả là chúng ta
lại xuất động đến ba chiếc Phi thuyền Chiến hạm! Còn có thêm mấy trăm
khỏa tên lửa đạn đạo Liệt Hỏa địa đối địa liền cứ như vậy mà trực tiếp
oanh kích xuống hay sao? Kẻ nào con mẹ nó định ra cái phương án hoang
phí như vậy chứ? Chẳng lẽ cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương kia đã
phát sinh vấn đề gì rồi sao?
- Tiên sinh, ngài phải hiểu là bốn
cái mục tiêu kia cũng không phải là bình thường a! Tình huống hiện tại
chính là, cho dù Cục Hiến Chương khởi động trình tự tạm thời mở ra bức
tường vây điện tử kia đi chăng nữa, đợi đến thời điểm khi mà đơn vị bộ
đội tác chiến đặc chủng chạy tới đó, thì bốn người kia khẳng định đã
chạy thoát từ đời nào rồi. Mà điều quan trọng nhất chính là, không có
bất cứ kẻ nào trong chúng ta có thể nắm chắc rằng bằng vào các chi bộ
đội đặc chủng mà một phen đem những người này bắt lấy được!
Sắc mặt vị Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng âm trầm nghiên nghị lớn tiếng phản bác, nói:
- Mấy trăm khỏa tên lửa đạn đạo Liệt Hỏa địa đối địa cùng với ba đầu Phi
thuyền Chiến hạm nhìn qua mặc dù quả thật rất khoa trương, nhưng mà
chúng ta quả thật là cần phải làm như thế, cần phải có hỏa lực đủ cường
đại mới được! Nếu như cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương phán doán
không có sai làm gì, thì nơi đó ngoại trừ Hứa Nhạc cùng với Công chúa Đế Quốc, Đại Sư Phạm của Đế Quốc, hơn nữa người cuối cùng còn lại chính là gã Bảo Dưỡng Sư Dư Phùng kia… Sáu năm trước đây, khi mà Quân khu IV
tiến hành lần hành động tập sát cuối cùng kia, đã xuất động cả một Tiểu
đội Robot Vương bài, kể các xuất động Chủ pháo Chiến hạm, kết quả là vẫn như cũ để cho hắn thành công chạy thoát! Tiên sinh à, tôi hy vọng ngài
không nên quên điểm này!
Tướng quân Lý Tại Đạo lúc này đang ngồi ở cuối cái bàn dài hình oval, từ đầu buổi họp cho đến bây giờ vẫn luôn
duy trì sự trầm mặc không nói lời nào. Vẻ mặt ông ta tràn ngập sự trầm
tư mà nhìn chăm chú vào bản kế hoạch hành động đặt trước mặt mình, cây
bút điện tử nhẹ nhàng xoay chuyển liên hồi, cũng không biết trong lòng
đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Giờ phút này, cái gã nam
nhân bộ dáng tang thương đang xuất hiện bên trong cái phiến hồ cạn giữa
khu vực bảo hộ động vật hoang dã kia chính là thúc thúc ruột của ông ta. Kể từ sau một đêm quỳ gối trước quan tài kia, kẻ này chính là nhân vật
duy nhất trên thế giới này khiến cho ông ta cảm thấy kiêng kỵ cùng với
cảnh giác nhất. Ông ta đã từng vô số lần phi thường hy vọng rằng người
này sẽ đừng bao giờ xuất hiện nữa, kết quả là người kia vẫn xuất hiện!
Hơn nữa hắn còn đang ở bên cạnh Hứa Nhạc nữa!
- Thân là một người Liên Bang, bản thân tôi đương nhiên hiểu rõ ràng bốn cái mục tiêu ngày
hôm nay kia có ý nghĩa quan trọng như thế này đối với Liên Bang! Nhưng
mà tôi nhất thiết phải nhắc nhờ các người một chút!
Vị Cố vấn An
toàn Quốc gia tiên sinh đưa tay chỉ thẳng vào tấm bản đồ điện tử xuất
hiện trên màn hình kia, gần như là rít gào nói:
- Khu vực bảo hộ
này chính là dựa sát vào phía hậu sơn núi Mạc Sầu a! Tọa độ của mục tiêu cách khu Trang viên kia một khoảng cách thẳng tắp không đến 7 km! Nơi
này chính là khu vực mà Chính phủ nhận định thuộc về Thai Gia! Dùng tên
lửa đạn đạo cùng với Chiến hạm công kích là có ý nghĩa như thế nào?
Chẳng lẽ các người nghĩ muốn hướng Thai phu nhân tuyên chiến hay sao?
Hay là bên phía Chính phủ Liên Bang đã chuẩn bị sẵn sàng việc tuyên
chiến với toàn bộ Thất Đại Gia Tộc Liên Bang rồi hay sao?
Ông ta
lấy ra một cái khăn tay, chà lau đi mớ mồ hôi tươm đầy ra trên trán
mình, lạnh lùng liếc nhìn bốn phía xung quanh, thanh âm có chút khàn
khàn, nói:
- Các người chỉ biết lo lắng chuyện tràng chiến tranh
giữa Đế Quốc cùng với Liên Bang, nhưng mà bản thân tôi thì lại càng lo
lắng hơn chuyện Liên Bang có thể nào bởi vì tràng công kích lần này mà
chính thức biến thành nội chiến luôn hay không?
Bên trong phòng
họp nhất thời biến thành một mảnh trầm mặc. Đám Tướng quân cùng với các
quan viên cao cấp của Chính phủ phi thường rõ ràng chuyện tình mà vị Cố
vấn An toàn Quốc gia tiên sinh đang lo lắng chính là phi thường chính
xác. Nhưng mà nếu như cứ như vậy giương mắt nhìn thấy những cường giả
mạnh mẽ nhất của Đế Quốc cùng với gã tội phạm nguy hiểm nhất của Liên
Bang tụ hợp lại cùng một chỗ ngay trước mắt mình mà không hề phát động
công kích, Liên Bang căn bản không có khả năng cho phép loại cục diện
này phát sinh được.
Đột nhiên Tướng quân Lý Tại Đạo mãi vẫn luôn trầm mặc không nói gì, chợt mở miệng nói:
- Trực tiếp cho Chiến hạm công kích đi!
Vị Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng đang ngồi bên cạnh ông ta chợt khẽ cau mày lại một chút, nói:
- Chủ pháo của Chiến hạm đã sẵn sàng công kích bất cứ lúc nào. Theo đạo
lý hẳn là không thành vấn đề gì, nhưng mà cái gã Bảo Dưỡng Sư Dư Phùng
kia căn bản không thể xét theo lẽ thường được. Không có hệ thống tên lửa đạn đạo Liệt Hỏa mở rộng phạm vi diện tích công kích, công kích phi
thường có khả năng thất bại!
Vào đúng thời điểm này, cánh cửa hợp kim nặng nề của gian phòng họp bí mật này đột nhiên nhẹ nhàng trơn nhẵn mở ra. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, vừa mới mạnh mẽ bỏ ngang chuyến hành trình phi thường quan trọng của ông ta vội vàng chạy vào trong
phòng họp.
Ông ta phất tay ngăn cản hành động đứng dậy cúi chào
của tất cả mọi người trong phòng, dùng thanh âm hùng hậu hữu lực của
mình lớn tiếng nói:
- Dựa theo kế hoạch của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang định ra mà chấp hành ngay lập tức!
Tất cả các vị Tướng quân cùng với quan viên Chính phủ bên trong phòng nhất
thời rùng mình một cái, biểu tình mỗi người không giống nhau, lập tức
bắt đầu chấp hành theo kế hoạch chiến đấu đã được vạch ra sẵn. Tổng
thống tiên sinh chống mạnh hai tay xuống mặt bàn, trầm mặc một lúc thật
lâu nhìn chằm chằm vào màn hình phía trước phòng, vẻ mặt ngưng trọng dị
thường.
Vị phu nhân kia ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia vừa
mới làm ra một quyết định khiến ông ta phi thường chấn động, mở ra Công
ty Liên hợp Tinh quặng mỏ Liên Bang. Đối mặt với sự nhượng bộ như thế
này của bà ta, bên phía Chính phủ cần phải làm ra sự đáp lại tương ứng
nào đó. Thế nhưng bên phía Nghị Viện lại cần phải có khoảng thời gian
rất dài mà tiến hành xét duyệt chuyện này. Nhưng mà sự đáp lại của Chính phủ, chẳng lẽ lại chính là đem Chủ pháo Chiến hạm cùng với vô số các
tên lửa đạn đạo Liệt Hỏa công kích thẳng xuống hay không?
Dựa
theo sự lo lắng về mặt trí tuệ chính trị thông thường mà nói, Tổng thống tiên sinh hẳn là nên tuyển chọn phương án càng ổn thỏa, càng an toàn
hơn một chút. Nhưng mà ông ta lại không có làm như vậy, mà là trực tiếp
cường hãn mạnh mẽ hạ đạt mệnh lệnh công kích. Đó chính là bởi vì ngay
giữa cái hồ cạn trong khu vực bảo hộ động vật hoang dã kia, có hai đại
nhân vật quan trọng của Đế Quốc, có cả gã tội phạm truy nã cấp bậc cao
nhất của Liên Bang, càng quan trọng hơn nữa chính là, nơi đây có cả Hứa
Nhạc!
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn chằm chằm Tướng quân Lý Tại Đạo, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:
- Ta sẽ lập tức gọi một cú điện thoại cho Thai phu nhân, tránh để cho đối phương đưa ra những phán đoán sai lầm.
- Vị phu nhân kia căn bản sẽ không có phán đoán sai lầm, nhưng mà phiền
toái nhất chính là, bà ta vô cùng nguyện ý muốn đưa ra sự phán đoán sai
lầm, sau đó tìm kiếm các lợi ích tương quan nhất định.
Lý Tại Đạo bình tĩnh nói:
- Có một vài người nào đó có thể dễ dàng đem lợi ích chỉnh thể của Liên
Bang ra mà đàm phán trả giá, nhưng mà chúng ta lại làm không được!
Tổng thống tiên sinh nhìn chằm chằm vào những hình ảnh vệ tinh xuất hiện
trên màn hình lớn trên tường, nhìn thấy mặt đất tràn ngập sương mù khi
ẩn khi hiện, tràn đầy vẻ thản nhiên, nói:
- Chúng ta cần phải chịu trách nhiệm với Liên Bang!
o0o
Chính giữa khu hồ cạn của khu vực bảo hộ động vật hoang dã, đám cây cối sau
lưng mấy cái thân ảnh kia đã càng ngày càng trở nên mơ hồ hơn rất nhiều.
- Một cỗ máy móc tính toán thì chưa bao giờ thật sự có lối suy nghĩ như
một con người, cái cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia mặc dù nhìn
qua thì không chuyện gì không thể làm, nhưng mà kỳ thật không chút nào
đáng sợ. Một công cụ cho dù có cường đại đến thế nào đi chăng nữa, nhưng mà dừng ở trong tay đám người nhân loại ngu xuẩn mà do dự không quyết
kia, cũng chính là một cỗ công cụ vô dụng khốn kiếp mà thôi!
Phong Dư đại thúc thò tay ra, từ trên người Hứa Nhạc, đang chống tay đẩy
chiếc xe kia, lấy ra một hộp thuốc lá 777, rút ra một điếu châm lên,
chậm rãi đi tới, chậm rãi trò chuyện, hồn nhiên không thèm để ý đến thời gian đang đếm ngược, cùng với tràng tập kích khủng bố có thể ngay lập
tức sau đó sẽ đến kia, mà vẻ mặt lạnh nhạt khinh miệt phi thường mạnh mẽ cường đại.
- Có một loại giả thuyết cho rằng, cái tràng đại hạo
kiếp năm xưa, nguyên nhân chính thức quan trọng nhất ban đầu đó là do
nhân loại gây ra, đó là bọn họ đã học được cách sử dụng một loại công cụ có sức hủy diệt phi thường khủng bố, cuối cùng đã khởi phát nên tràng
đại hạo kiếp hủy diệt nền xã hội hiện tại của bọn họ. Theo như suy nghĩ
của tao, thì phi thường tiếc nuối, hoặc nói là đáng xấu hổ nhất chính
là, bắt đầu từ sau khi chuyện đó xảy ra, nhân loại rốt cuộc đã có một
chút tiến hóa, nhất là phương thức sử dụng những loại công cụ không ngờ
lại là ngu ngốc đến như vậy.
Phong Dư khẽ liếc mắt nhìn về cái
màn hình máy tính vô cùng rác rưởi của cái máy vi tính rác rưởi nằm trên cái xe kéo cũng vô cùng rác rưởi kia, nhún nhún vai, nói:
- Cho
dù cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia có làm ra những công tác bảo
hộ số liệu trung tâm phi thường chặt chẽ, nhưng cũng chẳng có bất cứ ý
nghĩa nào cả. Hắn đưa ra những mệnh lệnh xử lý cho đám nhân loại, nhưng
mà đám nhân loại còn cần phải suy nghĩ, cân nhắc, nếu như ném một đống
tên lửa đạn đạo cùng với Chủ pháo Chiến hạm xuống nơi này, vậy thì cái
lão bà la sát đang ngồi trong trang viên phía sau cái tòa núi kia sẽ suy nghĩ như thế nào đây? Lão tử lựa chọn cái địa điểm này để gặp mặt, cũng đâu phải là lựa chọn hú họa đâu.
Hoài Thảo Thi đang chậm rãi đi bên cạnh chiếc xe đẩy rác rưởi kia đột nhiên nhăn tít cặp mày, quay sang hỏi:
- Ông lựa chọn địa điểm sao?
- Đương nhiên!
Phong Dư cực kỳ kiêu ngạo hất nhẹ mái tóc đen trên trán mình, lộ ra hai hàm
răng đen đúa lởm chởm xấu xí đã trở thành bản sắc của chính mình, nói:
- Cái đám số liệu tình báo bên trong Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc các
người, toàn bộ đều là do ta cố tình lưu lại mà thôi. Bằng không thì cô
cho rằng có gã nhân viên tình báo Đế Quốc nào của các người có thể thay
cô chọn lựa một địa điểm bí mật tốt như vậy chứ?
Biểu tình trên
mặt Hứa Nhạc khẽ biến một chút, thoáng cúi đầu tiếp tục trầm mặc đẩy
chiếc xe đẩy rác rưởi. Tuy rằng lúc trước hắn đã từng phẫn nộ rít gào
đối với kiếp sống bi thảm bị bóc lột sức lao động trẻ em năm xưa, nhưng
mà có một vài thứ đã sớm ăn sâu vào trong xương cốthắn rồi, ví dụ như là chuyện làm cu ly cho đại thúc, ví dụ như là hắn vẫn hay có thói quen
đứng trên lập trường Liên Bang mà suy nghĩ, đứng trên lập trường là một
người Liên Bang, nhất là một quân nhân sĩ quan Liên Bang mà ngẫm nghĩ về một vấn đề.
- Biểu tình có thể nào đừng có cứng ngắc khó coi như vậy được hay không?
Phong Dư trào phúng liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Mày không phải là người Liên Bang, tao mới là người Liên Bang. Mặt
khác, ngoại trừ cái cô nàng tỷ tỷ điên cuồng biến thái này của mày ra,
mày cho rằng trên đời này còn có người Đế Quốc nào có thể sử dụng mấy
cái số liệu bí mật trong Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc này cơ chứ?
Vào đúng thời điểm này, trên bầu trời xa xa đằng kia đột nhiên truyền đến
thanh âm vù vù trầm thấp mạnh mẽ, giống như là có mấy chục cái trống
đồng lớn vĩ đại đang đồng thời đánh vang cùng một lúc bên trong một gian phòng trống trải mà to lớn vậy. Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một
chút, cũng không có quay đầu nhìn lại, biết rằng có vô số những khỏa tên lửa đạn đạo đang xé rách không gian trên trời, hướng về phía đám tàng
cây xa xa đằng kia mà bay đi.
Phong Dư cùng với Hoài Thảo Thi
đang đi hai bên chiếc xe đẩy rác rưởi kia, thần sắc trên mặt cũng chỉ hờ hững bình thường, không hề quay đầu nhìn lại. Còn Đại Sư Phạm đang đi ở trước nhất đám người thì lại liếc mắt nhìn về phía sau một chút, chỉ
nhìn thấy cái đám sương mù ban mai vốn có mặt khắp nơi xung quanh mọi
người lúc trước, hiện tại đã phi thường quỷ dị biến mất không thấy đâu
nữa. Trên không trung phiến hồ cạn kia là một mảnh thanh minh. Đám tàng
cây mùa đông khô quắt queo lúc trước sớm đã biến mất đâu không thấy nữa. Địa phương mà vừa rồi bọn họ còn đang đứng trò chuyện với nhau, lúc này mơ hồ có thể nhìn thấy một cái hố sâu thật khổng lồ.
Ba trăm
khỏa tên lửa đạn đạo địa đối địa Liệt Hỏa thế hệ thứ hai mạnh mẽ đánh úp xuống. Vô số những tràng nổ mạnh liên miên không ngừng vang lên, phảng
phất như là vô số những cái trống lớn đang trầm mặc lặng lẽ hòa âm với
nhau vậy. Toàn bộ mặt đất xung quanh bắt đầu run rẩy mãnh liệt. Đám cây
cỠvẫn còn đám sương trắng bám dính trên đó, những cành cây cỏ non đã bị
lạnh quá đến mức ngưng lại thành băng, còn có những cành cây trụi lá còn sót lại, dưới tác dụng của những khỏa thuốc nổ năng lượng cực cao mà
tận tình nổ tung, bị chấn văng lên khắp nơi trong không trung. Bọn chúng nó lấy sự tử vong của chính mình làm cái giá phải trả mà biến ảo thành
vô số những mảnh vụn phiêu đãng bên trong không trung. Chúng nó còn chưa kịp hạ xuống mặt đất liền lại bắt đầu thiêu đốt mãnh liệt lên một trận, hóa thành vô số những đóa liệt hỏa đích thật bao trùm một mảnh phạm vi
khổng lồ!
Bên cạnh đám liệt hỏa khổng lồ kia đang có bốn thân ảnh nhìn qua giống như cực kỳ thong thả, nhưng kỳ thật lại dùng tốc độ cực
nhanh rời đi. Bọn họ không có kỵ mã, cũng không có xe chạy, mà chỉ là
đang đẩy nhanh một cái xe đẩy đầy rác rưởi, cũng không có chút sợ hãi
bối rối nào cả, thậm chí ngay cả vùng đồng hoang đang không ngừng bốc
cháy hừng hực sau lưng của hắn, cũng không thể nào khiến cho bọn họ có
chút cử động đặc biệt nào, mà chỉ là một trận trầm mặc yên tĩnh mà thôi.
Vị đại thúc bộ dáng xấu xa kia vui vẻ dạt dào dựa nhẹ người vào chiếc xe
đẩy rác rưởi kia, trên môi ngậm nhẹ điếu thuốc lá, có chút hàm hồ nhẹ
nhàng huýt sáo một điệu nhạc nào đó hết sức vui vẻ, không có chút bi
thương nào cả. Hắn phảng phất như là muốn thay trận nổ mạnh khủng bố
phía sau lưng mình mà hòa tấu với nhau.
Đi đến bên cạnh một cái
đầm nước nhỏ vô danh nào đó bên dưới chân núi, Hứa Nhạc nhìn sang vị đại thúc đang khẽ dựa người vào cái xe đẩy, nhịn không được, có chút cảm
khái, nói:
- Đại thúc, tôi phải thừa nhận sự tự tin của ông thật sự có đạo lý, xác thực đủ mạnh mẽ!
- Cái này mà tính là mạnh mẽ cái gì? Thời điểm mà tao thật sự mạnh mẽ, so với bây giờ càng đáng được gọi là mạnh mẽ hơn rất nhiều, cực kỳ tinh
khiết a!
Phong Dư nhìn hắn, có chút trào phúng nói:
- Muốn đối phó với cái cỗ máy vi tính khốn kiếp kia, chỉ thấy hiểu nó cũng
không phải là đủ. Càng quan trọng hơn nữa chính là phải thấu hiểu rõ
ràng đám người đang sử dụng nó mới được. Cần phải biết rõ ràng xem trong đầu cái đám quan viên Chính phủ cùng với đám Tướng quân kia là đang suy nghĩ cái gì, bọn họ đang phân vân do dự cái gì, ở giữa những thứ đó
chính là có một vài thứ có thể để cho chúng ta lợi dụng a!
Công
cụ là sẽ bị nhân loại sử dụng, muốn đối kháng với những công cụ cường
đại, trên thực tế chính là đang đối kháng với những con người đang sử
dụng cái công cụ đó. Cái này nhìn qua chính là một cái đạo lý cực kỳ đơn giản. Nhưng mà Hứa Nhạc lại biết rất rõ ràng, muốn lợi dụng cái loại
thủ đoạn như thế nào để tìm ra những khe hở bên trong Quang huy Đệ Nhất
Hiến Chương kia là loại chuyện tình khó khăn đến thế nào. Chính là bởi
vì trình độ phức tạp của lối suy nghĩ của nhân loại thậm chí còn vượt
hơn xa cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương kia rất nhiều.
- Chuyện tình này quả thật cũng không khó cho lắm…
Phong Dư nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, lạnh lùng nói:
- Chờ khi nào mày giống như tao vậy, có thể một phen đem cái loại phán
đoán như thế này biến thành một loại bản năng mơ hồ nào đó, như vậy sẽ
không có bất cứ vấn đề gì cả. Chẳng qua nếu như mà mày đã kiên trì không bước chân lên con thuyền của tao, như vậy thì ngày sau nếu như bị cỗ
Máy vi tính Trung ương khốn kiếp kia truy sát đến mức chết đi sống lại,
thì ngàn vạn lần đừng có kêu khóc kể lễ gọi đại thúc là được rồi.
Hứa Nhạc mãi vẫn luôn tràm mặc nghiêm túc lắng nghe những gì mà Phong Dư
nói, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn biết ngày hôm nay chính là đại
thúc đang cấp cho mình một khóa học quan trọng cuối cùng. Sau đó nụ cười trên mặt hắn dần dần thu liễm lại đi, biết rằng chỉ vừa mới gặp mặt lại thì liền đã đến thời khắc chia ly rồi. Điều khiến cho kẻ khác có chút
ngơ ngẩn cùng với chẳng biết làm thế nào chính là, lần chia tay này
chính là hậu quả của sự kiên trì của chính bản thân hắn. Hơn nữa hắn
thậm chí cũng không thể nói rõ ràng ra rằng bản thân mình vì cái gì lại
kiên trì phải làm như thế.
Phong Dư gỡ xuống điếu thuốc lá đang
ngậm trên môi mình, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía cái vách đá
dựng đứng cách đó không xa, trên khuôn mặt tang thương tràn ngập vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, hoặc là nói thấm đẫm một vẻ tang thương kia, đột nhiên
phi thường hiếm thấy hiện lên một tia cảm khái nhàn nhạt.
- Lão
đầu tử nói hắn đã gia nhập vào cái ván vày này, hơn nữa chắc chắn là sẽ
giành được thắng lợi, đại khái chính là bởi vì hắn đã nhìn thấu được
mày. Mày cái tên tiểu tử này chính là một khối tảng đá, không một phen
đem toàn bộ kẻ thù đập cho tan nát ra hết liền không chịu bỏ qua.
Phong Dư tựa hồ như có chút suy nghĩ nào đó, cảm khái nói:
- Các người cũng đều là những người giống nhau cả, cuối cùng cũng vẫn là
thích dùng sinh mệnh của chính mình mà đặt cược. Nhưng mà theo suy nghĩ
của tao, sinh mệnh không thể nào uổng phí một cách vô ích như vậy cả.
Quá mức để ý đến một chuyện tình nào đó, liền sẽ bị cái sự tình kia lôi
kéo vào trong cái vòng quay lẩn quẩn, khó có thể thoát ra được.
Hẳn ngẩng đầu lên trời, nhìn về phía bầu trời xanh lam biêng biếc tĩnh lặng đang dần dần lộ ra hình dáng của chính mình, có chút trào phúng nói:
- Tựa như là cái cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương khốn kiếp kia vậy, ở bên trong Liên Bang tạo ra hàng ngàn tỷ cái vòng dây xích chó, kết
quả cuối cùng lại đem chính mình biến thành một con chó do hàng ngàn tỷ
con người điều khiển!