- Gian khách? Từ trước cho đến giờ tôi ra ngoài ăn cơm cũng đều trả tiền đầy đủ a!
Bên trong cái hồ cạn giữa mớ sương mù dày dặc kia, thanh âm phản bác không
một chút khách sáo vang lên, rõ ràng là không định lưu lại chút xíu tình cảm nào đối với cái câu tổng kế tràn ngập ý tứ thấu hiểu nhân sinh cuộc đời của cái gã đại thúc vô sỉ trước mặt mình kia.
- Ông có thể
đi lại không ngừng giữa các Tinh cầu bên trong vũ trụ, phe phẩy cái mông lớn kia của ông mà diễn cái vai diễn gian khách! Nhưng mà tôi thì như
thế nào? Tôi chỉ là một phần đồ ăn đặt trên bàn của ông, ông ăn xong
nhai hết cũng không cần phải trả thù lao sao? Sau đó rất nhiều năm, ông
lại một lần nữa đặt mông ngồi xuống, cảm khái nói vài câu liền cho rằng
đã xong việc rồi à?
- Cho dù bọn mày có thể có đủ thực lực mà uy
hiếp tao, cho dù tao thật sự đã già rồi, nhưng mà mày nói chuyện có phải cũng nên có chút lễ độ có được không? Tôn trọng người già cũng là một
loại lễ phép đó!
Phong Dư nhướng cặp lông mày lên một chút, nhìn chằm chằm Hứa Nhạc quát lớn:
- Đúng vậy! Trước kia ở Đông Lâm đúng là tao không có chiếu cố mày gì cả, nhưng mà nếu như không có một quả Chủ pháo kia của tao, mày cho rằng
chỉ bằng vào cái cô nàng Công chúa Điện hạ chỉ biết sử dụng vũ lực điên
cuồng mạnh mẽ mà cuồng dại xé rách cả vũ trụ, liền có thể thành công
trốn chết ra khỏi cái nhà giam quân sự Khuynh Thành kia hay sao?
Vẻ mặt Hoài Thảo Thi không một chút biểu tình, lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía Phong Dư một cái.
Hứa Nhạc sớm đã nghĩ đến cái luồng Chủ pháo Chiến hạm từ bên ngoài tầng khí quyển kia oanh xuống, oanh kích cả bầu trời đêm, phá vỡ nóc nhà của nhà giam quân sự Khuynh Thành kia, cùng với cái gã nam nhân trước mặt mình
hẳn là có quan hệ gì đó, nhưng mà hắn lại vốn không hề có chút nào ý tứ
cảm tạ cả, mà chỉ là trào phúng nói:
- Một tên gia hỏa đã già
rồi, mà lại thường xuyên kiêu ngạo tự đắc giống hệt như một thằng nhóc
con thế kia, thật sự là khó có thể khiến cho người ta tôn trọng được!
- Tao biến hiện tại mày vẫn còn đang chìm đắm trong tầng chướng ngại đối
với việc nhận tri thân thận của chính mình. Cái này gọi là một gã thanh
niên văn nghệ trong nội tâm đang giãy dụa rối rắm không thể nào tự giải
thoát được a! Cho nên tao cũng không trách cứ sự thất thố của mày đâu.
Đối với mày, tao sẽ chân chính chịu trách nhiệm.
Phong Dư thoáng tạm dừng lại một lát, sau đó mới bình tĩnh nói:
- Đi Đế Quốc đi, tiểu tử kia. Tao tin tưởng rằng chỉ cần mày quay trở lại Đế Quốc, thì những chuyện sẽ phát sinh trong tương lai, hẳn là sẽ đủ để có thể tu bổ lại cái khỏa trái tim yếu ớt kia của mày, hơn nữa cũng có
thể thỏa mãn được cái tư tưởng đạo đức buồn cười ở trong trái tim của
mày kia.
Hứa Nhạc trầm mặc nhìn chằm chằm vào Phong Dư, thật sự nghiêm túc nghe hắn giảng giải:
- Còn về cái tràng chiến tranh vũ trụ này, cũng chỉ có một cái kết quả mà thôi. Liên Bang cùng với Đế Quốc, bên nào có thể đem nội bộ của chính
mình thống nhất lại thành một chỉnh thể duy nhất, thì kẻ đó nhất định sẽ đạt được sự thắng lợi cuối cùng. Đổi lời khác mà nói, người nào tập
trung được quyền lực thì sẽ tất thắng.
- Cái vị Tổng thống tiên
sinh thích đem xi đánh giày bôi lên mặt mình giả dạng thành thợ mỏ kia
bên trong Liên Bang, từ rất sớm đã nhận rõ ràng ra điểm này rồi, cho nên hắn mới nghĩ muốn tìm cách nắm được quyền lực giống như Hoàng đế Đế
Quốc vậy. Cùng với dân chúng đàm phán chuyện hòa bình thật sự là rất dễ
đối phó, nhưng mà mấy đại gia tộc này mới chân chính là nan đề mà hắn
phải tìm cách giải quyết.
- Vấn đề của Liên Bang chính là ở chỗ
nó cùng với đám gia tộc cổ xưa này đã biến thành cộng sinh lẫn nhau rồi. Nếu như không để ý đến chúng nó, chúng nó sẽ âm thầm lặng lẽ mà không
ngừng hút đi huyết nhục của Liên Bang, để cho Liên Bang càng ngày càng
trở nên già cả cứng ngắc cùng với mục nát. Mà nếu như quả thật muốn đào
ra những cái khối ung nhọt khổng lồ này, vậy thì Liên Bang sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà chết đi!
Phong Dư cực kỳ trào phúng nói:
- Chuyện tình này tao căn bản cũng không thể nào làm được, như vậy trên thế gian này làm gì có ai có thể làm được?
- Hoàn toàn ngược lại, cái vị Hoàng đế lão tử kia của ngươi bên trong
Tinh vực Tả Thiên lại cực kỳ lãnh huyết, đủ vô sỉ, đủ dối trá, đồng thời đầy đủ lực lượng. Cứ nhìn vào những thủ đoạn mà hắn dùng để đối phó với Thân vương Tạp Đốn cùng với Thân vương Thạc Tiêu kia thì có thể khẳng
định, trong thời gian ba mươi năm sắp tới, không có bất luận kẻ nào có
khả năng làm lung lay ngôi vị Hoàng đế của hắn cả. Cho nên, Đế Quốc nhất định sẽ chiến thắng.
Cái hồi chiến tranh vũ trụ đã kéo dài qua
dãy Tinh hà, hơn nữa cực kỳ có khả năng khiến cho toàn bộ vũ trụ phải
bốc cháy kia, ở trong miệng của gã nam nhân có hai hàm răng cực kỳ xấu
xí này, lại nhẹ nhàng dễ dàng vạch trần ra được cái kết cuộc cuối cùng
như vậy.
Trong số ba người còn lại đang có mặt tại hiện trường,
có người nguyện ý tin tưởng vào điều đó, có người căn bản không thèm tin tưởng vào điều đó, thế nhưng lại phải thừa nhận một điều rằng, cho dù
cái loại suy luận này có dễ hiểu, đơn giản thậm chí có vẻ như có chút vô lý mãnh liệt đến thế nào đi chăng nữa, nhưng mà một khi đã được thốt ra từ trong miệng của hắn, như vậy thì điều đó sẽ cực kỳ có sức nặng.
Khi mà hắn nhắc tới những vấn đề bên trong Liên Bang kia, thì sự tự tin phi thường mãnh liệt, thậm chí có thể nói là tự kỷ đã được bộc lộ phi
thường rõ ràng, hoàn toàn không để cho người nghe có cơ hội nghi vấn…
Ngay cả bản thân hắn cũng không thể nào hủy diệt được Thất Đại Gia Tộc
Liên Bang, thì Chính phủ Liên Bang hiện tại làm thế nào có thể làm được
điều đó chứ?
- Mày cũng không phải là tên gia hỏa lãnh huyết vô
tình có thể trơ mắt chứng kiến cảnh cha mẹ ruột chính mình một phen đem
cha mẹ nuôi nấng mày hai mươi mấy năm nay đánh cho cả người toàn là máu
mà không ra tay can thiệp…
Phong Dư nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, đạm mạc nói:
- Lão sư luôn luôn mong muốn có hòa bình, mà hiện tại mày hẳn là cũng
thật sự rất cần cái này để an ủi tinh thần của mày. Cho nên mày nhất
định phải quay trở về Đế Quốc, trở về bên cạnh cái ông già Hoàng đế lão
tử kia của mày, thậm chí… mày có thể nếm thử chơi đùa làm Hoàng đế vài
ngày cũng không thành vấn đề gì!
Đại Sư Phạm đang ngồi bệch bên
dưới tàng cây khô, vào lúc này đột nhiên chống đỡ thân cây đứng thẳng
người dậy, phủi phủi một chút phần mông dính bụi của mình, nói:
- Mong muốn hòa bình là phụ thân của ta, ta sẽ tự mình cho hắn, không cần cái tên gia hỏa Nạp Tư Lý mi nhiều chuyện!
Hoài Thảo Thi một phen đem ly rượu thủy tinh từ đầu vẫn cầm trong tay mình buông xuống, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, nói:
- Cái mà chúng ta muốn chính là thắng lợi. Hòa bình chỉ có thể là chiến lợi phẩm sau khi giành được thắng lợi mà thôi!
- Đối với tôi mà nói, hiện tại tôi cái gì cũng đều không muốn, bởi vì
những thứ này cùng với bản thân tôi cũng không có bất cứ quan hệ gì cả!
Hứa Nhạc lắc lắc đầu, nhìn về phía Phong Dư, nói:
- Chung quy, nói thế nào thì cuộc đời của tôi cũng đều bị các người đùa
bỡn trong lòng bàn tay mà thôi. Xin cho phép tôi ở sâu trong nội tâm
hướng về phía mấy gã lão nhân các người dựng thẳng ngón tay giữa… Hơn
nữa tôi cũng tuyệt đối không muốn cuộc đời nhân sinh chính mình sau này
sẽ tiếp tục bị các người đùa bỡn trong lòng bàn tay nữa.
Hắn khẽ
giơ lên bàn tay trái, cái vòng tay kim loại ở trên cổ tay kia nằm bên
trong mớ sương mù trắng đục nhìn qua có vẻ đặc biệt thánh khiết, xinh
đẹp vô cùng:
- Cái vòng tay này, tôi sẽ không trả loại cho ông,
cứ xem như là sự bồi thường cho sự tổn thất của nửa cuộc đời trước mà
ông thay mặt mọi người cấp dưỡng cho tôi đi!
Ngay sau đó, hắn khẽ nhún nhún vai một cái, tiếp tục nói:
- Hơn nữa tôi tin tưởng rằng chính mình so với ông càng xứng đáng nói cái câu nói kia hơn, ở trên phương diện này, tôi có đầy đủ sự tự tin cùng
với kiêu ngạo hơn ông một chút.
Phong Dư nhìn thẳng hắn, xòe nhẹ bàn tay ra, nói:
- Cái đồng hồ điện tử nát kia của mày, tao đã trả lại cho mày rồi, giờ mày nên trả nó lại cho tao!
- Nằm mơ, cái đồng hồ đó là do tôi từ trong tay cái gã đồ đệ ngu ngốc kia của ông mà cướp về được!
Hứa Nhạc không chút nào nhượng bộ, nói:
- Ông một phen đem đồ tôi tặng cho ông ném lung tung cho người khác,
khiến tôi rất mất hứng, cho nên tôi phải lấy nó về. Còn món đồ của ông,
tôi chưa từng cấp cho ai cả, nên tôi vẫn sẽ tiếp tục giữ lại nó!
Phong Dư có chút ghét cay ghét đắng, nói:
- Tao chủ yếu chỉ là muốn nói cho mày biết rằng tao vẫn còn sống. Tao
không muốn để cho trên thế giới này có một thằng nhóc con mỗi khi tưởng
tượng đến tao lại khóc sướt mướt…
Sau đó hắn gãi gãi đầu, nghi hoặc nói:
- Nghi vấn của mày, tao đã giải thích xong rồi, giờ đến phiên tao hỏi.
Tao chỉ muốn biết, mày cùng với cái cỗ máy tính khốn kiếp kia có thể
liên hệ với nhau, đó là chuyện như thế nào vậy? Còn cái quyền hạn cổ
quái kia của mày nữa, nó là từ đâu mà có được?
- Tôi tiếp nhận lời yêu cầu chủ động liên hệ của nó!
Hứa Nhạc đơn giản trả lời:
- Bên trong con chíp vi mạch ngụy trang còn lưu lại một đoạn mã dữ liệu
cập nhật còn sót nào đó, khiến cho kích phát một trình tự cửa sau của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, khiến cho tôi trở thành đối tượng
thuộc danh sách bảo hộ cấp độ I của Đệ Nhất Hiến Chương.
- Đoạn mã dữ liệu cập nhật còn sót?
Cặp mày của Phong Dư đột nhiên nhăn tít lại một chút, nhớ tới một vấn đề
phi thường quan trọng nào đó, nhưng mà hắn cũng không có mở miệng giải
thích gì cả, chỉ là trầm mặc một lúc, sau đó trên mặt mới nổi lên một
tia mỉm cười tự giễu nhàn nhạt, nói:
- Tao ở dưới mí mắt của nó
chạy trốn đã mấy chục năm qua, bây giờ mới biết được, hóa ra chính mình
không ngờ đã có đến 71 lần cơ hội cùng cái tên gia hỏa kia trực tiếp
trao đổi với nhau a!
- Có phải là rất hối hận không?
Hứa Nhạc nở nụ cười chế nhạo.
- Không!
Cặp lông mày Phong Dư khẽ nhướng lên một chút, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Cùng một cái máy vi tính khốn kiếp trao đổi với nhau, như vậy con mẹ nó rất là ngu ngốc a!
Đám sương mù ban mai ngày hôm nay có thể nói là nồng đậm dến mức quái dị,
rốt cuộc cuối cùng cũng đã không chống cự nổi với sự xâm nhập liên miên
của những tia nắng mặt trời nóng cháy, dần dần có khuynh hướng bắt đầu
tan biến đi.
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm gương mặt tràn đầy vẻ phong sương của đại thúc, nghiêm túc nói:
- Đại thúc, tôi mặc kệ có phải là ông đã thật sự phá hủy đi chiếc Chiến
thuyền kia rồi hay không, nhưng mà tôi biết, ông hoàn toàn có biện pháp
dẫn bọn họ rời khỏi Liên Bang. Làm phiền ông giúp tôi dẫn bọn họ rời đi.
Nghe thấy câu nói đó, Hoài Thảo Thi đang đứng bên dưới tàng cây xa xa chợt
nhăn tít lại cặp mày. Không nghĩ đến dưới tình huống như thế này rồi, mà Hứa Nhạc lại vẫn kiên trì không chịu cùng với chính mình cùng quay về
Đế Quốc như thế.
- Còn mày thì sao?
Phong Dư giống như nở nụ cười chế nhạo, nhìn về phía gã đệ tử cứng đầu của chính mình, nói:
- Mày không nên lưu lại Liên Bang nữa!
Đại Sư Phạm đột nhiên nghĩ đến một chuyện tình gì đó, biểu tình trên mặt
chợt biến, từ dưới tàng cây đằng kia chợt tiến nhanh về phía này mấy
bước, ngữ khí có chút khiếp sợ, nói:
- Tiểu tử cậu chẳng lẽ thật
sự muốn bắt chước cái tên gia hỏa kia trong Bát Bộ Khúc hay sao? Cuối
cùng dùng mũi tên mà tự sát tạ tội với cả hai quốc gia?
- Tuy
rằng đám người Đế Quốc các người mãi luôn một phen đem cái kế hoạch khốn kiếp này mệnh danh là Kế hoạch Anh hùng, tuy rằng Liên Bang đã từng một phen đem tôi tạo dựng nên thành một tượng đài anh hùng, nhưng mà tôi
hiểu rất rõ ràng bản thân mình, tôi thật sự không phải là một đối tượng
thích hợp cho cái danh xưng anh hùng kia. Cho nên tôi đương nhiên sẽ
không tự sát!
Hứa Nhạc liếc nhìn bọn họ, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Chúng ta cũng không phải là người cùng một con thuyền, ít nhất hiện tại là như vậy. Cho nên tôi sẽ không bước chân lên con thuyền của các
người. Hơn nữa nói không chừng một lúc nào đó sau này, bản thân tôi sẽ
có riêng một con thuyền của chính mình thì sao.
- Mày nghĩ muốn ở lại Liên Bang cùng với cỗ máy tính khốn kiếp kia phân chia cao thấp hay sao? Nghĩ muốn lưu lại Liên Bang để tìm hiểu xem lòng người có thể gian hiểm đến trình độ nào hay sao?
Phong Dư mỉm cười đáp lại lời nói của Hứa Nhạc, sau đó lại nói:
- Kiêu ngạo tự mãn chính là một cái bệnh, mày sẽ chết vì cái bệnh đó!
- Tôi cũng không cho rằng cái cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương kia
lại mạnh cho lắm. Hai ngày nay tôi đi lại khắp nơi trong Đặc khu Thủ Đô
mà cũng chẳng gặp phải chút trở ngại nào cả!
- Không đâu, mày sai lầm rồi!
Phong Dư trào phúng nói:
- Mày nghĩ cảm thấy nó không cường đại, đó là bởi vì nó không nghĩ muốn
để cho mày nhìn thấy rằng nó rất cường đại. Cho dù nó chỉ là một cỗ máy
tính lạnh như băng khốn kiếp, nhưng mà nó cũng chính là cỗ máy tính khốn kiếp cường đại nhất bên trong toàn bộ vũ trụ này. Về những phương diện
đối phó với nó, mày còn thiếu khuyết rất nhiều kinh nghiệm, cho nên mày
căn bản không nhìn rõ ràng được ý tưởng chân chính của nó đâu.
-
Đại khái còn khoảng ba phút nữa, hệ thống tên lửa đạn đạo dày đặc cùng
với Chủ pháo của Chiến hạm sẽ bất kể phí tổn mà oanh kích thẳng xuống,
bao trùm toàn bộ phiến khu vực mà chúng ta đang đứng này!
Phong
Dư từ trên cái xe đẩy tàn tạ lấy ra một cái cỗ máy tính xách tay nhìn
qua phi thường thê thảm, chỉ vào trong những dòng số liệu liên miên đang không ngừng xuất hiện trên màn hình máy tính xách tay kia, nhìn về phía ba người kia, mỉm cười, nói:
- Cả cuộc đời này của tao còn chưa
có bao giờ chân chính chiến thắng qua được cái cỗ máy tính khốn kiếp đó, nhưng mà cứ việc tin tưởng vào tao, chỉ cần tao còn sống một ngày, thì
nó cũng đừng mong có thể chiến thắng được tao!
o0o
Cái màn hình hai chiều trong gian đại sảnh rộng lớn nằm bên dưới tòa nhà Cục
Hiến Chương kia, những dòng số liệu điện lưu màu xanh biếc do những ngôn ngữ máy móc tổng hợp tạo thành một cái thác nước kia vẫn như cũ không
ngừng chảy xuôi xuống, giống hệt như trong mấy vạn năm qua, thậm chí
cũng sẽ tiếp tục chảy như vậy trong mấy chục vạn năm sắp tới nữa, không
có một giờ phút đình trệ nào cả, cũng không có bất cứ sự biến hóa nào
cả.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia lấy lối suy nghĩ máy
móc phức tạp mà lạnh như băng của chính mình đi tính toán tất cả các
nhiệm vụ phức hợp của nó, nghiêm khắc dựa theo danh sách cấp bậc quyền
hạn cùng với mức độ nguy hiểm mà đi sắp xếp thứ tự ưu tiên giải quyết.
Đối với nó mà nói, Phong Dư, cái tên nam nhân có vô số cái thân phận
kia, không hề nghi ngờ gì chính là mục tiêu so với Hứa Nhạc càng thêm
quan trọng hơn rất nhiều.
Bắt đầu từ khi cuộc bạo động diễn ra
trong nhà giam quân sự Khuynh Thành dạo trước, ngay trong nháy mắt khi
mà Chủ pháo của Chiến hạm Bình Minh Hào bắn ra, thì cái đối tượng của
tình huống dị thường từ số 1 đến số 71 cùng với số 73 kia đã liền tiến
nhập vào tầm mắt của nó. Hơn nữa nó lại còng dùng tốc độ nhanh chóng
nhất để mà vạch ra một cái kế hoạch bắn giữ, hoặc nói chính xác hơn là
kế hoạch loại trừ, được chính nó đặt tên cho là Kế hoạch Mồi câu.
Đúng như những gì mà Phong Dư đã từng suy đoán, năng lực thật sự chân chính
của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương tuyệt đối vượt xa những gì mà
Hứa Nhạc cảm nhận được trong mấy ngày hôm nay. Chỉ có điều là bởi vì mức độ ưu tiên theo danh sách cấp bậc của cái kế hoạch này tuyệt đối cao
hơn so với kế hoạch truy lùng cùng với tiêu diệt Hứa Nhạc, cho nên sự
cường đại của nó mới không được thể hiện ra hoàn toàn, vì thế mới tạo
thành cục diện như thế này. Nếu như dùng lối suy nghĩ nhân cách hóa hơn
một chút để mà hình dung, thì nó đại khái chính là đang giả vờ yếu ớt,
để dụ dỗ ra cái gã địch nhân quan trọng hơn xuất hiện, tiến vào trong
vòng vây mà nó đang mở ra kia.
Khi mà tình huống dị thường số 72
cùng với tình huống dị thường số 1 tới số 71 và số 73 chính thức gặp
nhau, lại thêm hai cái mục tiêu vốn dĩ cũng vô cùng quan trọng khác nữa
cùng tụ hợp với nhau, cho nên nó đã trực tiếp kích phát những trình tự
liên quan tiếp theo, bắt đầu thu lưới.
Dựa vào việc sắp xếp kế
hoạch mà nói, thì sự an bày tính toán của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang như vậy đã là phi thường hoàn mỹ cùng với chính xác rồi, không có
bất cứ một chỗ nào có thể xảy ra vấn đề được. Hơn nữa địa điểm thực thi
kế hoạch rõ ràng là nằm trong khu vực bảo hộ động vật hoang dã, xung
quanh đó căn bản cũng không có người nào cả. Tuy rằng đám sương mù ban
mai dày đặc kia ít nhiều cũng sẽ làm ảnh hưởng đến việc xác định mục
tiêu chi tiết của những khỏa vệ tinh quân sự, nhưng mà chỉ cần gia tăng
một chút lượng đạn dược đổ xuống cùng với phạm vi công kích mục tiêu,
thì vẫn như cũ có thể cam đoan trong lúc nhất thời hoàn toàn nhìn thấy
rõ mục tiêu kia rồi.
Ba chiếc Phi thuyền Chiến hạm đang chờ đợi
mệnh lệnh ở bên ngoài tầng khí quyển đã làm tốt công tác chuẩn bị phóng
ra Chủ pháo rồi. Những khỏa tên lửa đạn đạo địa đối địa bố trí tại căn
cứ đạn đạo lục địa nào đó ở Nam Khoa Châu cũng đã được khởi động nhô lên khỏi lòng đất. Nhưng mà thời gian từng giây từng phút một cứ như vậy
trôi qua, lại thủy chung không hề phóng ra. Cái kế hoạch mà cỗ Máy vi
tính Trung ương Liên Bang đã hoạch định ra kia, không ngờ chuẩn bị lâm
vào tình huống suy sụp.
Chuyện này cùng với cái đoạn dòng số liệu một khoảng thời gian trước đã âm thầm lặng lẽ ẩn núp vào trong quang
huy, sau đó giống như một tên ăn trộm tinh vi lặng lẽ biến mất không
thấy đâu kia cũng chẳng có chút quan hệ nào cả. Lần này cỗ Máy vi tính
Trung ương Liên Bang đã làm tốt công gác bảo hộ số liệu trung tâm rồi.
Trên màn hình hai chiều lớn trong đại sảnh, những dòng số liệu màu xanh biếc không ngừng chảy xuôi xuống kia, không biết trải qua bao nhiêu thời
gian, cái hình ảnh ánh mắt cứ mỗi một phút xuất hiện một lần kia, lại
lặng lẽ không một tiếng động hiện lên, bình tĩnh mà trầm mặc đứng yên
tại chỗ nhìn chăm chú vào đám nhân loại ở sâu bên trong tòa nhà Cục Hiến Chương, nhìn chăm chú vào đám quan viên đang tranh luận phi thường kịch liệt bên trong Dinh thự Tổng Thống…
Nó phi thường không hiểu
nổi, vì cái gì mà cái kế hoạch chính mình định ra kia đơn giản mà hoàn
mỹ đến như thế, nhưng mà những người nhân loại này lại không có biện
pháp chấp hành? Kể từ khi chính mình phát ra lời cảnh báo cho đến bây
giờ, ít nhất cũng đã trôi qua hơn bảy phút đồng hồ rồi, mà đám nhân loại có được quyền hạn phê duyệt này lại vẫn như cũ không thể nào làm ra
quyết định được.
Bởi vì nguyên nhân không được phép tiến hành
điều khiển vật lý, cho nên cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đành phải làm việc theo mệnh lệnh của đám nhân loại kia. Vì thế nó cũng chỉ có
thể trầm mặc, lặng lẽ mà chờ đợi, chờ đợi cùng với chờ đợi. Thậm chí
ngay cả việc phát tiết ra tình tự phẫn nộ của chính mình cũng không thể
có, chỉ có thể cô đơn lặng lẽ chờ đợi như thế mà thôi.