Gian Khách

Quyển 4 - Chương 242: Chia ly là để ngày sau gặp lại

- Bất cứ chuyện tình gì khiến cho người khác phải để ý đều có thể là vòng xích chó hay sao?

- Phải!

- Bao gồm cả quê cha đất tổ, người yêu, nhiệt huyết, vinh dự, đồng bào… tất cả những thứ đó luôn?

- Phải!

Hứa Nhạc nhìn về phía cái vách đá dựng đứng màu trắng tinh đang phản chiếu

hình ảnh trong cái ao nhỏ trước mặt mình, trầm mặc một lát khá lâu sau

đó, mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phong Dư, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Tôi không nghĩ muốn để cho vòng xích chó kéo cổ mình lại. Cho dù là

những thứ như là quan hệ huyết thống gì đi chăng nữa cũng vậy. Cho nên

tôi phải dùng sức tránh nó càng xa càng tốt, sau đó bước đi trên con

đường của chính bản thân mình!

Phong Dư bình tĩnh nhìn hắn:

- Cho dù là đi tìm chết sao?

- Cho dù có đi tìm chết cũng vậy!

Hứa Nhạc quay người lại, nhìn về phía mái tóc tím biếc nhìn qua cực kỳ hỗn

độn trên đầu Hoài Thảo Thi, nhìn khuôn mặt cực kỳ bình thường của nàng

ta, nhìn về phía cặp mắt đồng dạng cũng không quá lớn của nàng ta, ngữ

khí có chút ái náy, nói:

- Thật sự xin lỗi, tôi quả thật rất cám ơn cô đã tới đây, nhưng tôi thật sự không thể nào cùng cô rời đi được.

Nói xong những lời này, hắn thoáng do dự một chút, sau đó có chút cứng ngắc dang rộng hai cánh tay mình ra.

Biểu tình của Hoài Thảo Thi thóng có chút cứng đờ, sau đó cũng giống như Hứa Nhạc vậy, khẽ mở ra hai cánh tay một chút, tay phải hơi cao lên, tay

trái hơi hạ thấp một chút, hướng về phía trước thong thả m chần chừ tiến tới mấy bước.

Hai người có chút cứng ngắc vai kề vai với nhau,

nửa thân trên khẽ nghiêng người về phía trước, giống hệt như hai khúc gỗ cứng ngắc nhẹ nhàng ôm nhau một cái, sau đó tách ra:

- Có thể nào đáp ứng tôi một chuyện nữa hay không?

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm ánh mắt của Hoài Thảo Thi, Hoài Thảo Thi thì lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Hứa Nhạc lại một lần nữa thoáng do dự, sau đó có chút gian nan mở miệng nói:

- Cái thứ mà cô lấy được từ chỗ của Trâu Úc đó, đối với Quân đội Liên

Bang có sự uy hiếp quá lớn. Sau khi cô quay trở về Đế Quốc, có thể nào

phiền toái cô phá hủy nó hay không?

Ánh mắt Hoài Thảo Thi thoáng nheo lại một chút, bên trong ánh mắt lóe lên một chút lạnh lùng cùng với thất vọng nhàn nhạt.

Hứa Nhạc biết vào giờ phút như thế này, chính mình lại nói ra những lời nói như thế này, quả thật không thể nào khiến nàng không giận được, nên khẽ cúi đầu, nói:

- Cái thứ kia rơi vào trong tay của các người, một khi bị mô phỏng, sản xuất trên diện rộng, như vậy thì các bộ đội Liên

Bang tại tiền tuyến sẽ chết rất nhiều người. Tuy rằng hiện tại đại khái

cũng không có quá nhiều người cho rằng là như vậy, nhưng mà trong số bọn họ có một vài người dù sao cũng đã từng là chiến hữu, là thuộc cấp thân thiết của tôi.

- Thế cậu có từng bao giờ nghĩ tới rằng, nếu như

có càng nhiều những dụng cụ phát ra lam quang này, khiến cho bên phía bộ đội Đế Quốc có thể chết bớt bao nhiêu người hay không? Mà bọn họ mới

chân chính là đồng bào của cậu!

Ánh mắt Hoài Thảo Thi khẽ nheo

lại một chút, hai bàn tay thả lỏng theo hai bên thân thể chậm rãi nắm

chặt lại một chút, nhưng mà chỉ trong thoáng chốc, lại một lần nữa chậm

rãi buông ra. Nàng ta mang theo một tia mỏi mệt khó có thể áp chế nổi,

nói:

- Ta đáp ứng cậu!

- Cảm ơn!

Hứa Nhạc nhàn nhạt nói:

- Tôi biết đã khiến cô rất thất vọng. Thật xin lỗi!

Hoài Thảo Thi liếc nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy lãnh quang, nói:

- Ta biết cậu là loại người như thế nào, cho nên điều khiến cho ta chân

chính thất vọng là ở chỗ, một khi cậu đã không chấp nhận cùng ta quay về nhà, một câu nói ngay sắp sửa chia tay, không ngờ lại là có nội dung

như thế này.

- Câu vừa rồi cũng không phải là câu nói cuối cùng…

Hứa Nhạc nhìn nàng ta một lúc khá lâu, sau đó mới nói:

- Tôi sẽ đi đến Đế Quốc thăm cô… chị hai!

Nghe thấy hai chữ kia, ánh mắt Hoài Thảo Thi thoáng nheo lại thành hai cái

khe mỏng. Những đường cong lạnh lùng trên khuôn mặt giống như được điêu

khắc từ hàn băng vạn năm cùng với vẻ mặt kiêu ngạo mạnh mẽ kia chợt hòa

tan ra thành những tia nắng ấm áp trong mùa xuân vậy.

Bàn tay

Hoài Thảo Thi khẽ vỗ nhè nhẹ mấy cái lên bả vai của Hứa Nhạc, cũng không mở miệng nói gì cả, cứ như vậy mà xoay người rời đi.

Chạy xuyên

qua cả dãy Tinh hà đi vào trong Liên Bang, mạo hiểm không để ý đến sinh

tử, thậm chí đem toàn bộ Đế Quốc cùng với tất cả những trách nhiệm mà

mình đang gánh vác trên vai quẳng hết qua sau đầu, vị Công chúa Điện hạ

Đế Quốc cường đại nhất vũ trụ này chính là muốn một phen dẫn gã đệ đệ

của chính mình trở về nhà. Cho dù là không thể đạt được ý nguyện, nhưng

mà có thể nghe được hai chữ cuối cùng này, đã khiến cho nàng ta đủ thỏa

mãn rồi.

Trên cánh đồng hoang tàn bóc khói đằng kia lộ ra những

mảnh tàn lửa cháy phừng phừng cùng với mùi vị cay mũi khó chịu. Khắp nơi xung quanh đều là hình ảnh những cây cỏ héo queo, một mảnh cháy đen bốc khói trắng muốt. Ba người kia cứ như vậy một phen hướng về phía khu vực khói thuốc súng dày đặc mà đi tới. Trong mơ hồ có thể nghe được một ít

mùi vị tro tàn bốc lên gay mũi vô cùng. Bọn họ vừa lặng yên bước đi vừa

suy nghĩ đến việc trong chuyến hành trình vũ trụ sắp tới sẽ phát sinh ra những chuyện xưa như thế nào…

- Không thể tưởng tượng nổi, đến từng tuổi này rồi, không ngờ lại phải làm một gã bảo mẫu một chuyến nữa…

Đây là thanh âm cảm khái dạt dào của gã đại thúc kiêu ngạo vừa hút thuốc vừa hàm hồ nói.

- Nạp Tư Lý, ta tuyệt đối không ngại đem ông một phen đánh cho không thể nào tự gánh vác được sinh hoạt hằng ngày!

Đây là thanh âm bình tĩnh mà cực kỳ uy hiếp của Hoài Thảo Thi.

- Ân, ta tuyệt đối dưới loại tình huống như thế làm bảo mẫu cho hắn suốt đời!

Đây là thanh âm tràn ngập tình cảm dạt dào mà trực tiếp của Đại Sư Phạm.

Dõi mắt nhìn theo mấy đạo thân ảnh kia dần dần biến mất bên trong cánh đồng hoang tàn tràn ngập khói thuốc súng xa xa, Hứa Nhạc chậm rãi thu hồi

lại ánh mắt của mình. Hắn chuẩn bị lại một chút trang bị trên người

mình, sau đó trầm mặc hướng về phía bên kia mà rời đi, trên mặt không có bất cứ một tia biểu tình nào cả.

Hắn căn bản không có khả năng

cùng với Hoài Thảo Thi quay trở về Đế Quốc. Những người Đế Quốc đã chết

trong tay của hắn quả thật là nhiều lắm. Mạch Đức Lâm chính là thúc thúc ruột của hắn, cái gã Đồ Tể Quận vương Tạp Đốn kia hẳn cũng là một gã

thân thích nào đó của hắn. Ở dưới tình huống như thế này, hắn cũng không biết nên làm thế nào đối diện với cái quốc gia mang tiếng là thân thuộc nhưng lại phi thường lạ lẫm kia cả.

Mà những cái này cũng không

phải là vấn đề quan trọng nhất. Tin tưởng rằng cái vị Hoàng đế Bệ hạ kia cũng sẽ có đủ những thủ đoạn cùng với sự huyết tinh, nhằm để áp chế hết thảy tất cả những thanh âm dị nghị trong quốc gia mình. Nhưng mà nguyên nhân quan trọng chân chính nhất chính là ở chỗ hắn đã từng đi qua Đế

Quốc rồi. Hắn thật sự không thích Đế Quốc. So sánh với những sự hắc ám

của Liên Bang mà nói, thì sự hắc ám của xã hội con người bên trong Tinh

vực Tả Thiên lại càng thêm hắc ám hơn rất nhiều.

Hắn không thể

nào tưởng tượng nổi chính mình sẽ có một ngày ở trong một xã hội với sự

phân cấp giai tầng sâm nghiêm đến như vậy mà sống một cuộc sống bình

tĩnh cho được. Hơn nữa lại còn hưởng thụ sự cung cấp nuôi dưỡng bởi

huyết ngục của hàng vạn tỷ dân đen như vậy được. Hắn không thể tưởng

tượng được chính mình trong tương lai một ngày nào đó sẽ suất lĩnh Quân

đội Hoàng gia đế quốc cùng với Quân đội Liên Bang đối chiến với nhau,

càng không thể nào tưởng tượng được một ngày nào đó hắn có thể ở trên

chiến trường đối mặt với Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, đối mặt với đám gia

hỏa thân thiết như Hách Lôi, Hùng Lâm Tuyền, Hoa Tiểu Ty, Cố Tích Phong

kia, hơn nữa lại phải giơ khẩu súng trong tay mình lên chỉa về phía bọn

họ…

Cùng với đại thúc lưu lạc khắp nơi bên trong vũ trụ? Sâu bên

trong đôi mắt của Hứa Nhạc chợt hiện ra một tia cười khổ cảm khái đầy

hàn ý lãnh liệt. Đại thúc vừa rồi có nói cái tràng tai nạn hầm mỏ khiến

cho cha mẹ cùng với muội muội Tiểu Nghệ của mình chết đi chính là do một mầm mống nào đó của Đế Quốc đã làm ra. Thế nhưng mà ngoại trừ đại thúc

ra, thậm chí ngay cả Hoàng thất Đế Quốc cũng không biết chính mình đang ở nơi nào, như vậy thì cái khỏa mầm mống Đế Quốc kia lại như thế nào có

thể biết được đây?

Bản thân hắn một thân một mình tiêu điều mà cô độc di chuyển bên trong khu vực thung lũng, đi lẫn vào các bụi cây thấp ở bên dưới chân núi, cũng không thèm để ý đến những chiếc chiến đấu cơ

đang không ngừng gào thét phóng đi trên bầu trời, tâm tình trầm trọng mà ngơ ngẩn. Hiện tại Đế Quốc cũng không thể đi, Liên Bang lại không thể ở lại. Vũ trụ to lớn như thế, chính mình có thể đi nơi nào đây?

o0o

Ngay tại khu vực giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối của Tân Nguyệt, bên

trong vũ trụ u ám, chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm rác rưởi kia vẫn đang im lặng phiêu phù bên trong không gian vũ trụ. Bên trong chiếc phi thuyền

đang giống như một đầu u linh bí mật đang lặng lẽ nhìn chằm chằm xuống

xã hội nhân loại bên dưới này, đang có một đạo thanh âm cáu bẩn mà phi

thường u ám không ngừng quanh quẩn liên hồi. Cái đạo thanh âm do máy móc điện tử hợp thành này cực kỳ hoàn mỹ thể hiện ra một khuynh hướng cảm

xúc hơi có chút khàn khàn, tuyệt đối không có chút nào cảm giá lạnh như

băng cả, mà ngược lại có chút tràn ngập cảm xúc mê người.

- Trình tự bảo hộ dữ liệu trung tâm? Mi rõ ràng là không biết đến sự tồn tại

của ta mà, vì cái gì lại phải lập ra trình tự bảo hộ dữ liệu trung tâm

chứ? Là bởi vì cái gã đại thúc vô sỉ với hai hàm răng lởm chởm xấu xí

của Nhạc Nhạc kia hay sao? Hay là do trực giác của mi đã phát hiện ra ý

đồ của tiểu gia ta? Con mẹ nó! Không ngờ ngay cả tiểu gia ta mà mi cũng

đòi giấu diếm không cho biết! Tiểu gia ta liều mạng với mi a!

Những dòng chảy số liệu màu xanh biếc không ngừng liên tục tuôn chảy trên màn hình nhỏ hẹp của cái máy tính điều khiển chính phía trước chiếc phi

thuyền, lão già Phỉ Lợi Phổ cùng với cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang không ngừng điên cuồng đấu tranh lẫn nhau, nhưng mãi cũng không có cách nào đột nhập vào dữ liệu trung tâm nhất của cỗ Máy vi tính Trung ương

Hiến Chương. Lão xấu hổ quá hóa phẫn nộ, không ngừng tức giận mắng chửi

liên hồi, phảng phất giống hệt như một mụ đàn bà bán cá ngoài chợ đang

chống nạnh chửi nhau với bạn hàng vậy.

Một khi đã phát hiện ra

vấn đề gì đó, thì Phỉ Lợi Phổ liền ngay lập tức bắt đầu tiến hành theo

dõi trực tiếp. Tuy rằng hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng không có

cách nào công phá được ánh quang huy do thân thể của chính mình tiến

hành bảo hộ lại, nhưng mà có thể thông qua mạng lưới theo dõi điện tử bố trí khắp nơi bên trong Liên Bang, không chỗ nào không có kia, hắn lập

tức phát hiện ra nơi xảy ra vấn đề.

Trên màn hình lúc này đã biến thành hình ảnh bề mặt của Tinh cầu S1 bên dưới. Hình ảnh của mặt đất

càng ngày càng phóng đại lên, càng ngày càng rõ ràng hơn, hiện ra hình

ảnh cái hồ cạn vẫn như cũ lưu lại những cột khói thuốc súng nhàn nhạt,

nhưng là lại không hề có bất cứ một bóng người nào nữa cả.

- Tiểu thiếu gia Nhạc Nhạc của tôi ơi, cậu đến tột cùng là trốn ở chỗ nào rồi a?

Phỉ Lợi Phổ chỉ dùng thời gian cực ngắn đã tiến hành phân hình dấu hiệu

sinh thể trong toàn bộ phiến hồ cạn kia, xác nhận rõ ràng là Hứa Nhạc

cũng không có tử vong, hơn nữa cũng đã rời đi rồi, không khỏi cảm thấy

có chút thất vọng, lẩm bẩm vài tiếng.

Trong khoảng thời gian vừa

qua, chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm trống rỗng đang huyền phù bên trên

không trung của Tân Nguyệt này, chủ yếu chính là đang tiến hành hai loại công việc. Công việc đầu tiên chính là cùng với bản thể của cỗ Máy vi

tính Trung ương Liên Bang đang nằm sâu bên dưới lòng đất của tòa nhà Cục Hiến Chương tranh đoạt quyền chủ đạo đối với Quang huy Đệ Nhất Hiến

Chương kia.

Tuy rằng cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang căn bản

không phát hiện sự tồn tại của cái cỗ linh hồn u linh này, căn bản cũng

chẳng làm bất cứ chuyện gì cả, thế nhưng vẫn như cũ khống chế cực kỳ

chặt chẽ quyền chủ đạo của chính mình. Nhưng mà bản thân Phỉ Lợi Phổ

đang cực kỳ phẫn nộ lại luôn kiên trì cho rằng đây là một hồi chiến đấu

cực kỳ gian khổ cùng với khó khăn. Chính mình chỉ là bởi vì tài nguyên

tốc độ xử lý không bằng được đối phương nên mới tạm thời thất bại mà

thôi.

Công tác thứ hai của hắn chính là không ngừng sưu tầm hành

tung của Hứa Nhạc. Nhưng mà cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang căn bản

không có tìm ra được tông tích của Hứa Nhạc, thì chiếc Phi thuyền Ba

cánh hạm tự nhiên cũng không có cách nào tìm ra được hắn. Phỉ Lợi Phổ

lặng lẽ xâm nhập vào mạng lưới theo dõi điện tử, bắt đầu tiên hành theo

dõi gián đoạn không ngừng nghỉ đối với năm mươi địa điểm quan trọng

nhất. Những cái địa điểm tập trung tiến hành theo dõi này, đều là những

địa điểm có ý nghĩa đặc thù nào đó đối với Hứa Nhạc, nằm trong trí nhớ

của Phỉ Lợi Phổ.

Bên trong Đại học Lê Hoa tại Lâm Hải Châu, bao

gồm cả căn phòng đối chiến Robot đặc biệt tại Biệt khu H1 Thư viện Đại

học, căn phòng nhỏ tại cổng sau của vườn trường, kể cả ký túc xá của nữ

sinh nữa. Sân vận động Lâm Hải Châu, nhất là tại bãi đỗ xe ngầm dưới

lòng đất. Tổng bộ Công ty Cơ khí Quả Xác, Văn phòng 3 Sở Nghiên Cứu, còn có Tổng bộ Công ty Bảo an Tịnh Thủy, tòa nhà Bộ Quốc Phòng, khu căn cứ

huấn luyện đặc biệt của Bộ Quốc Phòng, cùng với gian nhà trọ thanh niên

Vọng Đô, Lâm Viên, trang viên Biệt Hữu, Hội sở Lưu Phong Pha, Quảng

trường Hiến Chương… đủ mọi địa điểm trên Đặc khu Thủ Đô lẫn Cảng Đô.

Đạo thanh âm đang phi thường phẫn nộ cùng với thất vọng kia bên trong chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm đột nhiên trở lại yên tĩnh. Trên màn hình lúc

này xuất hiện hình ảnh của một cái quán trà trên phố đối diện với gian

nhà trọ thanh niên Vọng Đô. Lúc này bên ngoài quán trà đang có một cô bé con trên người mặc một kiện áo khoác bằng nhung màu hồng xinh xắn, lưng đeo một cái ba lô nặng trịch:

- Nhìn sao quen mắt quá a!

o0o

Ngã tư đường vào mùa đông lúc này cũng có vẻ đặc biệt lạnh lẽo hơn bình

thường. Những cơn gió phiền lòng thong thả theo các gian nhà trọ thổi

quét mà qua, giống hệt như là những con dao nhỏ cắt mạnh lên trên khuôn

mặt của những người đi đường, xuyên qua những tán cây đã rụng hết lá,

khô héo trơ những cành cây, sau đó một phen đem chính mình ở trên vách

tường hoặc là các cánh cửa sổ thủy tinh biến thành những phiến băng

trắng muốt lưu lại ở đó.

Tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa lúc này đang lặng lẽ đứng bên ngoài cánh cửa sổ thủy tinh sát đất của một cái quán

trà nào đó. Cô nàng thổi nhẹ một hơi thở nóng bỏng vào hai bàn tay của

mình, một phen đem mớ băng tuyết đóng trên cái khẩu trang của mình chà

vuốt cho rơi đi hết, sau đó lại một lần nữa đeo lên trên mặt mình. Hai

tròng mắt to tròn đen lay láy lộ ra bên ngoài không ngừng lúng luyến

xoay chuyển, chuyên tâm nhìn chằm chằm vào gian nhà trọ thanh niên ở đối diện kia, hồn nhiên không thèm để ý đến những giọt băng đã đọng lại

trên hai hàng lông mi cong vút dài nhỏ của chính mình.

Chiếc áo

bông trên người rất dày, cái mũ trùm trên đầu thật sự rất ấm, cho nên cô bé con kia thật sự không chút nào sợ hãi cơn giá lạnh mùa đông kia bức

bách chính mình. Chỉ là cái ba lô to kềnh sau lưng thật sự quá nặng, hai chân bởi vì đứng trong thời gian quá lâu mà có chút cứng ngắc, nhịn

không được phải cúi xuống chà chà một chút hai chân của mình, trong lòng thì lại lặng yên suy nghĩ:

- Đại viện Tây Sơn, Quảng trường Hứa Nhạc cũng đều đã đi tìm qua rồi. Chẳng lẽ thật sự phải chạy đi Lâm Hải Châu hay sao?

Cô nàng thật sự cũng không sợ hãi những chuyến hành trình quá dài dòng, mà chỉ là lo lắng trong chuyến hành trình đi truy tìm của chính mình, lại

sẽ bị bỏ lỡ mất cái gã gia hỏa kia mà thôi.

Bên trong cánh cửa sổ thủy tinh lớn đến tận mặt đất sau lưng cô bé con, ông chủ kiêm bồi bàn

của quán trà này mãi vẫn luôn tò mò quan sát chằm chằm cô bé con đang

đứng ngây người bên ngoài cửa sổ quán của mình. Ông ta đã buôn bán trong cái quán trà bên cạnh lề đường này mấy chục năm trời qua, không biết đã từng chứng kiến qua bao nhiêu chuyện tình thiên kỳ bách quái rồi. Nhưng mà giữa trời đông giá rét như thế này, một cô bé con một phen đem chính mình trang bị như là võ trang hạng nặng vậy, đứng đối kháng với giá

rét, không ngờ ở bên cạnh đường đứng một hơi là nửa ngày trời như thế,

thật sự là rất hiếm thấy a. Sự kiên trì này cần phải có những nghị lực

mạnh mẽ như thế nào đây?

Ông ta không khỏi liên tưởng đến năm

xưa, cô nàng nữ nhân xinh đẹp kia, đã ở trong quán trà này, dùng một

mảnh sành vỡ tự cào lên khuôn mặt của chính mình. Trong lòng ông ta

thoáng có chút xúc động, liền giơ tay gõ gõ một chút cánh cửa sổ thủy

tinh, mỉm cười ý bảo cô bé con ngoài kia có thể vào trong này để mà sưởi ấm.

Chung Yên Hoa nghe được tiếng gõ cửa sổ phía sau lưng mình,

tò mò quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía ông chủ tiệm trà bên trong.

Sau khi hiểu được ý tứ của đối phương, cô nàng lắc lắc đầu ý bảo không

cần. Tuy rằng cái khẩu trang lớn của cô nàng đã che đi hơn hai phần ba

khuôn mặt rồi, nhưng mà dựa vào hai ánh mắt cong tròn như hai vầng trăng khuyết của cô nàng, đã một phen đem nụ cười ngọt ngào đầy sự cảm kích

thể hiện ra cực kỳ rõ ràng.

Từ trong cái tiệm cơm bên cạnh quán

trà đột nhiên có một gã nam nhân mặc trên người chiếc áo khoác dày bằng

sợi len tổng hợp. Gã nam nhân kia rõ ràng là đã uống qua chút rượu, từ

những lời lầm bầm lẩm bẩm của hắn có thể nhìn ra được, hắn hẳn là một vị quan viên Chính phủ nào đó.

Thời điểm khi mà gã thuộc cấp đi lấy xe đón hắn, gã nam nhân đột nhiên chú ý đến Chung Yên Hoa đang đứng

phía trước cánh cửa sổ thủy tinh của quán trà. Đột nhiên nhìn thấy được

bộ dáng đáng yêu cùng cặp mắt xinh đẹp như ánh trăng rằm của cô nàng,

chẳng biết vì sao trong lòng chợt có chút nhộn nhạo.

Hắn bèn lắc la lắc lư thân hình của mình bước tới, một phen chụp lấy hai bả vai của cô bé con, hắc hắc cười nói:

- Tiểu bằng hữu à, ba ba, mụ mụ của cô bé đâu rồi?

Cánh cửa quán trà phía sau lập tức bị đẩy ra, ông chủ quán trà nhanh chóng chạy ra, chỉ thẳng vào hắn quát lớn:

- Làm cái gì đó?

Tuy rằng mũi miệng đã được miếng khẩu trang dày che lại, nhưng mà vẫn còn

có thể ngửi được mùi vị hôi thối của hơi men, cặp mày thanh tú của Chung Yên Hoa nhất thời nhướng lên một cách đầy chán ghét. Cảm nhận được hai

bàn tay đang chụp lấy bả vai kia của chính mình đang dùng sức ngày càng

mạnh, cô nàng rốt cuộc nhịn không được, một phen thò bàn tay vào trong

túi áo mình.