- Chuyện này đối với tôi mà nói, cũng chẳng có bất cứ chỗ nào đáng buồn cười cả…
Hứa Nhạc cầm mẫu tàn thuốc, ngoảnh mặt nhìn nhìn chung quanh, tựa hồ như là đang tìm cái gạt tàn thuốc, sau đó mới phát giác ra được chính mình
thật sự rất buồn cười, nên mới tự giễu bĩu môi một cái, sau đó một phen
vứt tàn thuốc lá xuống mặt đất, dùng mũi giày dập cho tắt hẳn.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Phong Dư, vẻ mặt phi thường nghiêm túc, nói:
- Nếu như có cơ hội một lần nữa đi Đế Quốc, lại gặp lại vị Hoàng đế Bệ hạ kia, tôi nhất định sẽ hỏi hắn một câu, vì cái gì chưa có trải qua sự
đồng ý của tôi, liền đã một phen đem tôi ném sang bên này. Đến tột cùng
là ông ta đang có ý tứ gì đây?
Hoài Thảo Thi đang đứng bên dưới
tàng cây khô quắt, khẽ nhíu mày nhẹ một chút, có chút không đồng ý với
cách xưng hô của Hứa Nhạc. Nếu như không chịu gọi là Bệ hạ, hay là Phụ
hoàng, thì ít nhất cũng nên gọi một tiếng phụ thân chứ?
Phong Dư
khẽ nhún nhún vai, mạnh mẽ hút một hơi cuối cùng của điếu thuốc lá trên
môi, sau đó phì một tiếng, đem một ngụm nước bọt đã hơi chút đắng ngét
trong miệng phun xuống bên cạnh chân mình, nói:
- Chuyện này thì ta hết sức tán thành, cái tên gia hỏa kia quả thật là có chút biến thái, bất cận nhân tình!
- Nhưng mà hắn lại ở cách đây quá xa, còn phần lão gia tử thì đã chết mấy rồi, ba lão gia hỏa đã thay đổi toàn bộ cuộc đời tôi, thì hiện tại cũng chỉ có mỗi mình ông là đang ở trước mặt tôi thôi. Cho nên, tựa như
những gì trước đây tôi vẫn thường xuyên hay hỏi ông vậy, tôi rất muốn
hỏi cho rõ ràng ra một chút…
Hứa Nhạc uống hết mớ rượu bên trong
ly trên tay mình, sau đó đem cái ly thủy tinh không đặt lên trên nắm cái xe đẩy cực kỳ tàn tạ kia, nhìn Phong Dư, cực kỳ nghiêm túc, hỏi:
- Ông cái tên vương bát đản này, đến tột cùng là có quan hệ gì với tôi?
Ông nghĩ rằng chính mình có tư cách gì mà nắm trong tay cuộc sống nhân
sinh của tôi chứ? Ông cho mình là ai? Là một gã lữ khách nhàm chán đi
khắp cả vũ trụ sao? Không, vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm có thể là một lữ
khách, nhưng ông thật sự không phải!
- Trong mấy chục năm trời
nay, ông ở bên trong khắp các Tinh cầu vũ trụ quậy lên vô số những tràng tinh phong huyết vũ, đến tột cùng là vì cái gì? Là muốn thay lão sư báo thù sao? Thế nhưng vì cái gì ông làm giữa chừng, đến cuối cùng không hề quản lấy bất cứ thứ nào cả hết? Bởi vì ông không đủ sự nhẫn nại hay
sao? Hay là bởi vì bản tính của ông thật sự trời sinh bạc bẽo, căn bản
không thèm quan tâm đến cái gì hết?
- Ông lấy thân phận Kiều Trì
Tạp Lâm, một phen đem cái phiến cửa sổ đang đóng kín trên đỉnh đầu của
đám dân chúng hạ tầng của Liên Bang, để cho bọn họ có thể nhìn thấy ánh
sáng mặt trời, sau đó liều mạng bắt đầu tiến hành các hoạt động đập phá
cái vách tường cực kỳ chắc chắn đã bao vây bọn họ không biết bao nhiêu
năm kia. Đám học sinh cùng với dân chúng vùng Phiến quân Thanh Long Sơn
bắt đầu hô hào tạo phản. Ông lại còn thậm chí một phen tặng cho Tào Thu
Đạo một dụng cụ phát lam quang, quấy động khiến cho mâu thuẫn trở nên
gay gắt hơn. Kết quả đến khi bắt đầu chiến đấu, ông lại một phen bỏ chạy đi đâu không còn tung tích?
- Ông chạy đi Đế Quốc, trợ giúp cho
Tổ chức Bình dân Phản kháng, cùng với vị Lĩnh tụ tiên sinh trở thành
bằng hữu thân thiết, lại đem một gã học sinh khác của ông, cái gã Tề Đại Binh kia nhét vào trong đó, muốn bồi dưỡng cho hắn trở thành vị Lĩnh tụ tiếp theo của tổ chức. Kết quả là về sau ông lại nhớ tới Liên Bang, vì
thế ông liền cứ như vậy mặc kệ mày chạy trở về?
- Ông sinh ra một đứa con gái, kết quả lại ném cho lão gia tử mà trước giờ ông vẫn luôn
khinh thường cùng với oán hận nhất, còn chính mình thì lại tiêu dao
khoái hoạt khắp nơi bên trong phiến vũ trụ này?
- Ông ở Đông Lâm
thu nhận một tên đệ tử, chính là tôi đây, ông nhìn xem hiện tại tôi đã
biến thành bộ dáng như thế nào rồi? Chẳng lẽ ông không biết rằng đối đãi với tôi như vậy là không có một chút trách nhiệm sao? Người Đế Quốc?
Người Liên Bang? Cám ơn ông, tôi sống hai mươi mấy năm trời trên đời
này, lại còn ngây ngốc không phân biệt được rõ ràng chính mình đến tột
cùng là ai nữa! Ngay cả tên thật của chính mình gọi là gì, tôi lại cũng
không hề biết. Ông nghĩ như vậy là sự chơi đùa rất vui vẻ khoái hoạt hay sao?
Hứa Nhạc khẽ nheo cặp mắt lại, nhìn chằm chằm Phong Dư khẽ dang hai cánh tay ra, nghiêm túc hỏi:
- Đại thúc, ông chủ, cả cuộc đời này của ông có phải thật sự là cho tới
bây giờ vẫn chưa từng biết hai chữ trách nhiệm này là viết như thế nào
hay không?
Phong Dư trầm mặc đứng yên tại chỗ lắng nghe Hứa Nhạc
phát tiết tình tự của mình, đột nhiên đuôi lông mày khẽ nhướng lên một
chút, cực kỳ đùa cợt nói:
- Chịu trách nhiệm? Tao dựa vào cái gì mà phải chịu trách nhiệm đây? Tao phải chịu trách nhiệm như thế nào?
- Tao chán ghét cái đám Thất Đại Gia Tộc lúc nào cũng thích ra vẻ cao
sang bí ẩn nhưng lại là một đám vô sỉ nhất trên đời kia, cho nên tao mới biến thành Kiều Trì Tạp Lâm, kẻ đứng ra vạch trần sự dối trá của xã hội cùng với chân tướng sự thật. Tao là muốn nhìn thấy đám gia tộc này bị
mọi người đánh bại, chôn vùi vào bên trong tầng bụi bặm của lịch sử.
Nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là tao muốn thay đám dân chúng
Liên Bang ngu xuẩn kia khiêng lên lá cờ đầu mà chạy ra chiến trường. Bởi vì tất cả đám dân chúng ai nấy cũng đều luôn muôn theo đuổi cái lợi ích thuộc về chính bản thân mình. Dựa vào cái gì mà có hy vọng xa vời biến
thành một vị Chúa cứu thế, hoàn thành hết thảy mọi chuyện tình này?
Thanh âm của Phong Dư tràn ngập ý tứ cảm xúc, hơn nữa lại còn cảm khái mười phần:
- Năm đó Giáo sư Kiều Trì Tạp Lâm ở Đại học Thủ Đô kiên định ủng hộ đám
học sinh, sinh viên tiến hành tự do báo chí, ở trên báo chí không ngừng
mắng chửi đám đại lão Quân đội nhát gan, yếu hèn, còn có một đám gia tộc thây không thích ngồi trên ghế bành mà chỉ huy hết thảy mọi thứ kia
nữa. Trên mắng từ vị Tổng thống Liên Bang đương nhiệm tính tình yếu đuối như đàn bà, cùng với cái gã Lợi Duyến Cung, mặc dù vẫn còn trẻ nhưng
lại cổ quái như một lão già. Bọn họ mắng chửi phi thường thống khoái a!
- Về sau đó bên phía Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm lấy danh nghĩa góp vốn cổ phần mà gửi vào tòa soạn báo của đám sinh viên một khoản tiền cực lớn.
Đám sinh viên kia liền mở một buộc hội nghị, vấn đề thảo luận chính là
hai cái chủ đề. Chủ đề thứ nhất chính là nhận tiền hay không nhận? Kết
quả là nhận! Còn chủ đề thứ hai là sau khi nhận rồi có còn tiếp tục mắng chửi nữa hay không? Kết quả là vẫn tiếp tục mắng chửi. Lý do chính là
sau khi góp tiền vào rồi, thì bọn họ đã trở thành cổ đông của mình, cổ
đông hành xử không đúng, tự nhiên là vẫn nên mắng chửi!
- Lúc đó
tao đã bảo đám sinh viên kia không nên nhận mớ tiền này, đám sinh viên
liền mất hứng. Bọn chúng chất vấn tao, nói rằng chẳng lẽ tòa soạn báo
không cần có vốn cổ phần để mở rộng quy mô sao? Tao nói cái này căn bản
không phải là vốn cổ phần, bọn họ hỏi vậy cái này gọi là cái gì?
Khi bắt đầu giảng thuật về chuyện tình năm xưa, thanh âm của Phong Dư càng
trở nên chua ngoa mà lợi hại, sắc bén hơn một chút. Hắn nhìn Hứa Nhạc,
lắc lắc đầu, nói:
- Lúc đó tao vốn muốn nói rằng cái này chính là tiền hối lộ, nhưng mà sau này khi ta phát hiện ra đám sinh viên của tòa soạn báo chủ yếu sử dụng cái khoản tiền kia đi ăn chơi nhậu nhẹt, đi
chơi gái, đi hưởng thụ… mới nghĩ rằng nên gọi là tiền hỗ trợ đi ăn chơi
thì đúng hơn!
- Vì thế tao mới bỏ đi, không thèm để ý đến tòa
soạn báo nữa. Đám sinh viên học sinh thanh niên tiên tiến kia sau khi có được một phần vốn cổ phần cực lớn kia, tự nhiên cũng không cần tiếp tục có một gã chiêu bài phiền phức là tao nữa. Bọn họ vẫn như cũ mắng chửi
mạnh mẽ, vẫn như trước khoái trá vô cùng. Mãi cho đến cuối cùng, sau khi bọn chúng bị cảnh sát đột nhập vào kỹ viện chiêu bài bắt gian tại trận, dùng tội danh vi phạm thuần phong mỹ tục mà khởi tố, đóng cửa tòa soạn
báo, công khai tin tức với dân chúng, chuyện tình này mới có một cái kết cuộc bi thương.
- Đương nhiên, tao cũng không cho rằng mấy đứa
sinh viên học sinh thanh niên này chỉ là bởi vì mắng chửi người khác vài câu liền bị bắt vào nhà giam mấy năm trời. Cho nên lúc đó tao cũng có
đi tìm Lợi Duyến Cung, một phen đem cái mũ quả dưa nhỏ trên đầu của hắn
mượn xuống chơi mấy ngày. Nhưng mà cuối cùng chuyện tình này đã khiến
cho tao hiểu được một cái đạo lý, bọn chúng chính là một đám sinh viên
thanh niên đã tiếp nhận qua nền giáo dục đẳng cấp rất cao rồi, nếu như
ngay cả bọn chúng cũng ngu xuẩn cùng với hỗn trướng đến như thế này, vậy thì tao đây phải dựa vào cái gì mà phải phụ trách với đám dân chúng
Liên Bang càng thêm ngu xuẩn càng thêm hỗn trướng hơn nữa?
- Cái
gì mà tin tức bị khống chế, không được công bố, cái gì mà đám gia tộc
hắc ám vô sỉ, cái gì mà pháp chế bất công? Tất cả cũng đều là giả cả.
Con người chính là một loại sinh vậy kỳ diệu khó hiểu, tất cả những sự
ác độc cùng với đê tiện nhất, đều luôn luôn nằm sẵn bên trong mỗi một
con người.
Phong Dư dang rộng hai cánh tay, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Về phần những chuyện tình khác mà mày muốn tao phải chịu trách nhiệm?
Lão sư của tao chính là chết trong tay gã anh trai ruột của tao, tao
phải chịu trách nhiệm như thế nào đây? Trực tiếp ra tay giết chết hắn?
Cũng được, cho dù là tao chấp nhận đại nghĩa diệt thân, chẳng lẽ cứ hễ
muốn liền có thể giết chết được hắn hay sao? Như vậy thì có tính là chịu trách nhiệm hay không?
- Khi mà tao bước qua tuổi trung niên,
sau đó mới thật sự yêu thích một cô gái trẻ tuổi. Sau này nàng ta lớn
lên đã mạo hiểm từ trong Hoàng cung của Đế Quốc bỏ trốn ra ngoài, tao
vừa mới chuẩn bị tiến nhận nàng ta rời đi, kết quả căn nhà mà nàng ta
đang tạm trú đã bị đám tên lửa đạn đạo của Liên Bang oanh kích thành một đống gạch đã hỗn tạp, ngay cả thi thể nàng ta tao cũng không cách nào
tìm ra được. Tao phải chịu trách nhiệm như thế nào đây?
- Tao vừa mới vất vả kiếm lại được đứa con gái ruột may mắn sống sót của tao, thì tao lại bị cái cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương lạnh như băng chết tiệt kia phát hiện ra. Mày nói tao nên chịu trách nhiệm như thế nào
đây?
- Cái tràng nổ mạnh trên Tinh cầu kia có tính hay không? Tao trở thành gã tội phạm truy nã cao cấp nhất của Liên Bang có tính hay
không? Lão đầu tử đã chết tại Phí Thành kia chính thức cùng với tao trở
mặt, vậy có tính hay không? Hai hàm răng xấu xí mà mấy chục năm qua tao
không chịu đi sửa sang lại liệu có tính không? Cái gã bằng hữu tốt nhất
của cuộc đời tao, bởi vì không chịu hạ bút ký tên xuống cái tờ lệnh truy nã kia, kết quả trong mấy năm cuối cùng trước khi chết đi, đã bị nàng
nữ nhân mà từ trước đến nay hắn yêu thương nhất ghẻ lạnh, từ bỏ, như vậy có tính hay không?
Nụ cười trên mặt rất lạnh lùng, ngữ khí nói
chuyện phi thường bình tĩnh, nhưng mà bên trong một đoạn lời nói rất dài này, lại có thêm vô số từ ‘có tính hay không’, giống hệt như vô số
những thanh đao hợp kim vô cùng sắc bén vậy, một đao lại một đao hướng
về bốn phía xung quanh mảnh hồ cạn, hướng về đám sương mù nồng đậm dày
đặc kia, hướng về phía bầu trời cao bên trên đám cây cối mùa đông này mà chém mạnh tới, mãi cho đến khi chém ra một vệt rãnh thật sâu ở trên đó, vết thương nặng nề, thê thảm mạnh mẽ vỡ nát ra.
Hứa Nhạc mím
chặt môi lại một chút, lặng yên nhìn chằm chằm về phía hắn. Đại Sư Phạm
đang đứng bên dưới tàng cây khô gần đó thì khẽ đứng thẳng người lên một
chút, cảm xúc trong lòng dâng trào, trong cặp mắt toát ra một tia bi
thương nhàn nhạt. Đại khái là chợt nhớ đến người tỷ tỷ ruột cùng với đứa cháu gái ruột thịt mà chính mình cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp mặt qua kia.
Hoài Thảo Thi trước đây vẻ mặt lúc nào cũng đạm mạc
bình thản lạnh lùng nhìn cuộc đối thoại giữa hai người Hứa Nhạc, vào lúc này biểu tình nhất thời trở nên phức tạp vô cùng, có chút thương cảm,
lại có chút tĩnh mịch. Nàng ta khẽ thấp giọng tự giễu, nói:
- Ta
thật sự không quan tâm mấy vấn đề sự vụ nội bộ Liên Bang mà các người
đang nói này. Thời điểm khi mà mẫu thân bỏ trốn khỏi Hoàng cung Đế Quốc, ta đã có một chút ký ức mơ hồ rồi. Nếu như bà ta còn sống, ta rất muốn
hỏi bà ta một tiếng, bà đã cứ như vậy mà từ bỏ trượng phu cùng với đứa
con gái ruột của chính mình như vậy, có tính là không có trách nhiệm hay không?
- Thời điểm khi mà ta bắt đầu quen biết với mẫu thân cô,
đó là lúc nàng ta vừa mới được sinh ra. Ta đã tận mắt chứng kiến nàng ta lớn lên từng ngày, cho nên ta phi thường hiểu rõ ràng nàng ta.
Ánh mắt của Phong Dư u lãnh, hơi chút chậm rãi nói:
- Tuy rằng ta không có cơ hội chính miệng hỏi nàng ta, nhưng mà ta tin
tưởng rằng sự thống khổ nàng ta phải chịu trước khi bỏ trốn, ít nhất
cũng không thua kém cô chút nào đâu.
Tiếp theo sau đó hắn tiếp tục hờ hững nói với Hứa Nhạc:
- Năm đó tất cả những người đã từng quen biết tao, cũng đều nói rằng tao
bạc tình, lãnh huyết, không chịu trách nhiệm, nhưng mà trên cái thế giới này, đã từng có ai chịu trách nhiệm đối với tao đâu?
- Tao đã
từng nói qua với Lý Thất Phu, sau này ở trên bộ bia của tao sẽ ghi dòng
chữ: Một tên gia hỏa không cần tha thứ, các người cũng không cần ai phải tha thứ cho ta!
Một trận gió nhè nhẹ chợt một phen đem một vài
luồn sương mù nhàn nhạt thổi quét bay đến, mái tóc hoa râm rối tung của
Phong Dư bị luồng gió kia thổi quét khiến cho run rẩy nhè nhẹ. Lúc này
Hứa Nhạc mới để ý đến những nếp nhăn tại khóe mắt của hắn lúc này hằn
lên rõ ràng hơn so với năm đó không ít, màu tóc bạc trắng hai bên mai
tóc cũng đã dị thường chói mắt. Không biết có phải nguyên nhân bởi vì Lý Thất Phu hiện tại đã chết, đại thúc mất đi gã đối thủ cuối cùng trong
vũ trụ này, tâm tình buồn chán, cho nên có vẻ già nua hơn rất nhiều hay
không?
- Đại thúc, ông không phải là một tên gia hỏa cần người khác phải đồng tình với mình!
Hứa Nhạc trầm mặc một lát sau, mới mở miệng nói:
- Tôi chưa từng tham dự vào lịch sử của cuộc đời ông, cho nên tôi cũng
không cần phải tha thứ cho ông. Mà tôi cũng không có bất cứ chuyện gì
cần phải được ông tha thứ cả. Điều này tôi nghĩ phải nói cho rõ ràng một chút.
Phong Dư vui vẻ nở nụ cười ha hả, nói:
- Đây mới chính là bộ dáng mà tao nghĩ muốn nhìn thấy a!
- Lúc nhỏ, lão sư vẫn luôn đối đãi vô cùng tốt với tao, thậm chí còn một
phen đem chiếc Phi thuyền vũ trụ gia truyền kia cũng cấp cho tao luôn.
Tao cũng muốn báo đáp lại ông ta, cho nên mới lựa chọn chạy tới Đông Lâm nhìn máy lớn đần lên. Dù sao lúc đó tao vẫn nghĩ rằng mày chính là đứa
bé mầm mống duy nhất trong cái kế hoạch cuối cùng trước khi chết của ông ta. Nhưng mà lúc ban đầu, tao cũng không định sẽ tham gia vào cuộc sống nhân sinh của mày, thậm chí tao cũng không định sẽ nói cho mày biết
thân thế chính thức của mày nữa.
- Mày nhớ rõ ràng là năm đó tao
đã từng hỏi qua mày hay không, bên trong Hà Tây Châu có nhiều cửa hàng
sửa chữa đồ gia dụng như vậy, vì cái gì mà mày lại cố tình chọn cửa hàng sửa chữa của tao. Hiện tại tao mơ hồ hiểu được rằng, cái này đại khái
chính là vận mệnh a!
Phong Dư ngẩng đầu lên nhìn bầu trời có chút mơ hồ không rõ ràng, tựa hồ cũng giống như là hắn vậy, có đến vô số
những gương mặt khác nhau, nhẹ nhàng ung dung nói:
- Mày đã tìm
được tao, tao đây cũng chỉ đành gánh lên vai cái trách nhiệm dạy dỗ mày
thôi. Mày hỏi tao trước giờ đã từng chịu trách nhiệm với cái gì chưa à?
Ít nhất mày chính là cái đầu tiên đó!
Hắn thoáng cúi đầu một chút, nhìn về phía Hứa Nhạc, lạnh nhạt nói:
- Phương pháp tao chịu trách nhiệm với người khác, từ trước đến giờ cũng
khác với những người bình thường. Tao vốn dĩ là hy vọng mày có thể trở
thành một gã nam nhân có đủ gan tổn thương người khác để tránh cho chính mình phải bị tổn thương, nhưng không ngờ được rằng mày đã kỳ diệu khó
hiểu biến thành một khối tảng đá cứng đầu thật tốt, nhưng lại khiến kẻ
khác phải ghét cay ghét đắng như thế này.
- Về phần vừa rồi mày
đã nói là không tha thứ cho tao, tao thật sự rất vui mừng… Nam nhân sống ở trong phiến vũ trụ này, tốt nhất là nên làm một gian khách!
o0o
Sâu bên trong lòng đất bên dưới tòa nhà Cục Hiến Chương, trong một gian đại sảnh rộng lớn.
Trên cái màn hình hai chiều cực lớn gắn trên tường, là vô số những dòng thác dữ liệu điện tử nào đó, do những ngôn ngữ điện tử máy móc màu xanh biếc không ngừng tuôn chảy xuống. Bên trong gian đại sảnh không gian rộng
lớn mà tĩnh lặng này, hiện tại không có bất cứ nhân viên Cục Hiến Chương nào cả, cũng chỉ có những dòng số liệu xanh biếc này cùng với những
thanh âm điện lưu tĩnh điện nhàn nhạt vang lên mà thôi, nhìn qua giống
như một cái thác nước màu xanh mặc lục không ngừng lặng lẽ tuôn rơi vậy.
Trừ bỏ cái gã thiên tài biến thái hiện tại đã bị tiêm thuốc khiến cho ngây
ngốc, sinh hoạt buồn chán cho đến cuối đời tại bệnh viện tâm thần Bối
Đức Mạn kia ra, trong Liên Bang cũng không có bất luận kẻ nào có thể đọc được rõ ràng, hoặc là nói nhìn hiểu được những ý nghĩa chân chính của
những thứ ngôn ngữ máy móc khô khan này, tự nhiên cũng không có ai có
thể nhìn ra được, cứ cách thời gian khoảng chừng một phút đồng hồ, bên
trong dòng thác nước số liệu màu xanh biếc kia liền xuất hiện hình ảnh
một con mắt, ngay sau đó liền biến mất đi. Thời gian xuất hiện của nó
đại khái cũng chỉ là 0,1 giây đồng hồ mà thôi.
Cái ánh mắt kia
căn bản không có chút xíu nào cảm xúc của nhân loại cả, chỉ luôn luôn
duy trì cái hình dáng giống như là đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó ở
phía trước vậy. Cũng không biết là cái ánh mắt hờ hững kia đang muốn
xuyên qua nền đất dày không biết bao nhiêu thước kia, đến tột cùng là
đang nhìn về nơi nào?
- Tình huống dị thường Số 1 đến Số 73 tập hợp lại cùng một địa điểm. Kế hoạch Mồi câu tiến nhập vào giai đoạn tiếp theo!
- Đã xác định xong phương án công kích. Chuyển giao phương án cho các ban ngành tương quan tiến hành thẩm định.
- Cảnh báo: Đây là sự kiện thuộc danh sách hành động cấp độ I!
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang lạnh như băng phát ra lời cảnh báo máy móc, sau đó đem tọa độ chính xác của khu vực trung tâm phiến hồ cạn
đang bị sương mù dày đặc che phủ trong khu vực bảo hộ động vật hoang dã
kia, dùng tốc độ ánh sáng mà chuyển giao sang các ban ngành có tư cách
phê duyệt phương án tấn công này.