Tương truyền, ở một phủ chúa nọ, có một quan thái giám dâng cho chúa một con công quý. Con công không những đẹp sặc sỡ mà còn có điệu múa chẳng khác gì kỹ nữ. Từ ngày có con công, chúa quên cả đội kỹ nữ, suốt ngày thả công ra khuê văn để xem công xoè cánh, xoè đuôi, liệng chân, lấy làm mãn nguyện lắm.
Một con vẹt trong vườn thượng uyển ngày ngày nhìn thấy công múa, quanh đi quẩn lại chỉ có mỗi một điệu chán ngắt, một hôm, vẹt mới bay lại gần công nói:
- Chị công ơi, chị đẹp sặc sỡ là vậy, nhưng tôi thấy chị chỉ có mỗi điệu xoè cánh, xoè đuôi, liệng chân, ngày nào cũng vậy sao hả chị công?
Công mới nghển cổ, vênh mỏ lên mà rằng:
- Tôi ăn nhà chúa, ngủ nhà chúa. Ngày ngày chỉ có viẹc xoè đuôi, xoè cánh ra. Việc chỉ có vậy, chẳng mất công luyện rèn học hành gì mà lại được ăn ngon, còn gì hơn thế nữa.
Vẹt mới nói:
- Thế chị làm mãi vậy, không biết chán à?
Công vẫn dương dương tự đắc:
- Tôi múa cũng quen rồi, cả ngày chỉ có vậy, từ sáng đến tối, có gì mà phải phàn nàn. Cứ xem như các cô kỹ nữ trong phủ cũng vậy, ngày nào cũng múa, hết ngày lại đêm, các cô cóc kêu ca gì đâu.
Phong cách “ăn cơm chúa, múa tối ngày” dành cho những người làm việc quấy quá, không hiệu quả, cốt cho xong việc, giống như:
Ăn nhà chúa, ngủ nhà quan
Ngày ngày vác mặt ra làng rêu rao.
Cải cách hành chính mà không tính đến việc tiết kiệm thời gian và nâng cao chất lượng công việc thì thật là lãng phí, càng dẫn đến tình trạng quan liêu.