Gia Cát Linh Ẩn

Chương 110: Bản vương phải huyết tẩy Lục vương phủ

“À, quên nói với vương gia, hôm qua ta đã đổi phòng với tỷ tỷ.” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nói với Sở Lăng Hiên.

“Ngươi nói cái gì?” Sở Lăng Hiên vô cùng kinh hãi, thảng thốt nhìn Gia Cát

Linh Ẩn, “Ngươi nói người trong phòng là đại tỷ ngươi? Không thể nào!

Ngươi đừng hòng lừa gạt bản vương!”

“Lục vương gia đi tìm đại tỷ hỏi sẽ rõ mà, đại tỷ vẫn luôn si tâm vọng tưởng đến vương gia, nếu biết người chiếm lấy thân thể trong trắng của mình

chính là Lục vương gia, nhất định sẽ vô cùng phấn khởi. Chi bằng hiện

giờ ta đi nói với tỷ ấy!”

“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi!” Khi Sở Lăng Hiên ý thức được Gia Cát Linh Ẩn không hề nói dối, nhất thời tức giận đến nghẹn lời, chỉ cảm thấy trong ngực

như có một luồng khí nóng muốn tuôn trào ra!

“Lục vương gia vui mừng đến nỗi nói không nên lời ư?” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười, “Thần nữ xin chúc hai người vĩnh kết đồng tâm[1] trước!”

“Gia Cát Linh Ẩn, chuyện này, chỉ có thể là ngươi biết ta biết, không được

nói với bất cứ ai, biết không?” Trong mắt Sở Lăng Hiên vằn vện tơ máu,

hệt như một con sư tử nổi giận.

“Sở Lăng Hiên, ngươi đang uy hiếp ta?” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, nói: “Hẳn là ngươi phải bồi hoàn cho ta chứ, nếu Thất gia biết ngươi muốn làm gì

ta, y sẽ đối xử thế nào với ngươi!”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Không được ra tay với Thất gia nữa!”

“Bốp!” Sở Lăng Hiên đánh một quyền vào thân cây bên cạnh, chấn động làm lá cây rơi xuống, giận dữ nói: “Tại sao? Tại sao trong lòng ngươi chỉ có mình

hắn? Bản vương sao lại không sánh được với hắn!”

“Ngươi, không so được với y.” Gia Cát Linh Ẩn cười khinh thường, xoay người bỏ đi, không muốn dây dưa với Sở Lăng Hiên nữa.

“A!” Sở Lăng Hiên oán hận gầm lên một tiếng, một chưởng vừa rồi đã chặt đứt

thân cây làm hai đoạn, cục diện hắn tỉ mỉ bố trí lâu như vậy, lại có thể không có thu hoạch gì, thứ trả về cho mình lại là uy hiếp tiềm tàng của Gia Cát Hồng Nhan.

“Điện hạ tại sao lại tức giận vậy?” Chu Tuyết Tranh từ xa đi tới, nhìn thấy

vẻ mặt giận dữ của Sở Lăng Hiên, nhịn không được bèn hỏi, “Chuyện tối

qua có thuận lợi hay không?”

“Ừ.” Sở Lăng Hiên bình tĩnh, gật đầu.

“Vậy phải chúc mừng Lục điện hạ rồi, thế nhưng tại sao điện hạ còn rầu rĩ không vui chứ?”

“Không sao, bản vương còn có việc, xuất cung trước đây.”

“Điện hạ đi thong thả.” Chu Tuyết Tranh ngẩng đầu, cười cười, Thiên ca ca,

bảo vật huynh yêu thương trong lòng, hiện giờ cũng giống như ta, huynh

còn yêu ả không?

Buổi tối, Sở Lăng Thiên ngồi trong lều, nghe mấy phó tướng bẩm báo lại tình

hình bố trí cấm quân, sau khi các phó tướng đi khỏi, có người đi vào

thông báo, nói bên ngoài có một nữ tử cầu kiến.

“Mời vào đi.” Sở Lăng Thiên nhíu mày, không biết là ai.

“Thiên ca ca vẫn chưa nghỉ ngơi à?” Chu Tuyết Tranh vừa nói vừa đi vào.

“Là tiểu thư?” Sở Lăng Thiên sắc mặt lạnh băng, “Chu tiểu thư tìm bản vương có chuyện gì? Trời đã tối lắm rồi, có chuyện gì ngày mai hẳn nói.”

“Là chuyện về Tam tiểu thư, Thiên ca ca cũng không có hứng thú để nghe ư?”

Chu Tuyết Tranh cười cười, hỏi, “Chuyện Tranh nhi nói, Thiên ca ca nhất

định có hứng thú.”

“Về chuyện của Linh nhi? Chuyện gì?”

“Xem ra Tam tiểu thư cũng chẳng thẳng thắn với huynh rồi, Tranh nhi mà nói,

Thiên ca ca nhất định phải bình tĩnh nhé! Tối qua, Tam tiểu thư đã thất

thân với Lục điện hạ rồi.”

“Ngươi nói gì?” Sở Lăng Thiên nhìn chằm chằm vào Chu Tuyết Tranh, “Ngươi lặp lại lần nữa!”

“Tranh nhi nói, tối hôm qua Tam tiểu thư đã lên giường cùng Lục điện hạ, nếu

không tin, huynh có thể đi hỏi Lục điện hạ. Thiên ca ca, huynh nghe rõ

rồi chứ? Nữ tử huynh luôn nhung nhớ hiện giờ cũng có khác gì với Tranh

nhi đâu, huynh sẽ không yêu nàng ta nữa phải không? Thiên ca ca, trở lại bên cạnh Tranh nhi đi. Thiên ca ca, huynh đi đâu vậy?”

Chu Tuyết Tranh còn chưa nói xong, Sở Lăng Thiên đã lao ra khỏi lều trại, chạy về phía Lục vương phủ.

Sở Lăng Thiên mang theo kiếm, không để ý sự ngăn trở của gia đinh trong

phủ, vọt vào trong Lục vương phủ: “Sở Lăng Hiên, ngươi ra đây cho ta!”

“Chuyện gì vậy Thất đệ?” Sở Lăng Hiên đi tới, hỏi.

“Sao ngươi lại làm vậy với Linh nhi?”

“Ta…” Sở Lăng Hiên ngẩn người, lập tức lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng cười một

tiếng, “Ta nói rồi, Linh nhi là của ta, Sở Lăng Thiên, ngươi thua rồi!”

“Giỏi lắm!” Sở Lăng Thiên gật đầu, không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra

ngoài, triệu Phá Trận đến, “Thông báo Lâm Dạ triệu tập người của Cửu

Thiên Cung, đêm nay bản vương phải huyết tẩy Lục vương phủ!”

“Gia…” Phá Trận chưa từng thấy vẻ mặt đáng sợ như thế của Sở Lăng Thiên.

“Nhanh lên!”

“Dạ!”

Trong Lục vương phủ, Sở Lăng Hiên lạnh lùng cười, căn dặn: “Tiến cung nói với Hoàng thượng, Sở Lăng Thiên gây bất lợi cho ta!”

Gia Cát Linh Ẩn đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, lại thấy Sở Lăng Thiên đẩy cửa

đi vào, sắc mặt u ám, “Thất gia…” Nàng còn chưa nói xong, Sở Lăng Thiên

đã cúi người ngậm lấy môi nàng, hôn ngấu nghiến.

Thật lâu sau, Sở Lăng Thiên mới buông Gia Cát Linh Ẩn ra, ôm chặt nàng vào

lòng, dùng giọng khàn khàn nói: “Linh nhi, xin lỗi nàng, là ta không bảo vệ tốt cho nàng! Bất kể xảy ra chuyện gì, lòng ta với nàng vĩnh viễn

không thay đổi! Từ nay về sau, ta sẽ không để nàng phải chịu bất cứ tổn

hại gì nữa.”

“Thất gia…” Trong miệng Gia Cát Linh Ẩn đầy mùi máu tanh, nàng xoa làn môi bị Sở Lăng Thiên cắn rách, “Người làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại nói như

vậy?”

“Là ta không tốt, là ta không tốt!” Sở Lăng Thiên không để ý đến câu hỏi

của Gia Cát Linh Ẩn, tự trách mình, “Nàng yên tâm đi, ta sẽ báo thù cho

nàng.”

Gia Cát Linh Ẩn càng nghe càng mơ hồ, nghiêm mặt nói: “Thất gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta biết hết rồi.” Sở Lăng Thiên lẩm bẩm, “Chu Tuyết Tranh và Sở Lăng Hiên

đều nói cho ta biết, ta nhất định sẽ bắt họ trả giá lớn! Theo ta đi,

hiện giờ ta phải đi tìm phụ hoàng, nói người tứ hôn cho chúng ta!”

“Thất gia…” Gia Cát Linh Ẩn hình như hiểu được chuyện Sở Lăng Thiên nói rồi,

“Hình như có hiểu lầm gì đó phải không? Ta đâu có chuyện gì.”

“Tối qua thực sự nàng không bị gì à? Sở Lăng Hiên không làm gì với nàng à?”

Gia Cát Linh Ẩn nhịn không được bật cười, nói: “Người hồ đồ quá rồi! Tối qua ta ở tràng săn bắn mà! Người quên rồi ư?”

“Ờ ha!” Sở Lăng Thiên như bừng tỉnh từ trong mộng, vỗ ót, “Sao ta lại quên thế này? Đúng là bị họ chọc đến hồ đồ! Nhưng mà không có lỗ làm sao có

gió lùa, Chu Tuyết Tranh và Sở Lăng Hiên có âm mưu này phải không?”

“Vậy người nghĩ xem tại sao ta lại đổi phòng với đại tỷ?”

“Nàng đã sớm biết?”

“Chiều qua Chu Tuyết Tranh có đến tìm ta, lúc gần đi, nàng ta có búng một chút hương hợp hoan vào lư hương, cho nên ta mới đổi phòng với đại tỷ.”

“Cho nên người tối qua cùng với Sở Lăng Hiên là đại tỷ của nàng? Sở Lăng Hiên cũng biết?”

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, chẳng nói đúng sai: “Sở Lăng Hiên đã biết được

chân tướng, lại còn cố bóp méo sự thật với người, đơn giản là muốn chọc

giận người thôi, để cho hoàng thượng trừng phạt người! Người chưa làm gì với hắn chứ?”

Sở Lăng Thiên lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi, ta đoán, giờ này chắc hắn đã đi cầu cứu hoàng thượng rồi.”

“Vì sao nàng không nói cho ta biết? Chuyện gì cũng tự gánh vác một mình.”

“Vì không muốn người lo lắng, hiện giờ chẳng phải ta không sao ư?”

“Nàng như vậy sẽ chỉ khiến ta càng thêm lo lắng.”

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng, giọng của Phá Trận

truyền vào trong: “Gia, mọi người đã sẵn sàng, có phải bây giờ ra tay

ngay hay không?”

“Không cần, vất vả cho mọi người rồi.”

“Dạ!” Phá Trận thở phào, “Vậy để thuộc hạ đi thông báo cho Lâm Dạ.”

“Người muốn làm gì?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.

“Huyết tẩy Lục vương phủ!”

Gia Cát Linh Ẩn trong lòng cả kinh, tự trách nói: “Là ta không nói với người sớm hơn, chút nữa đã gây đại họa, xin lỗi người.”

“Nàng không sao là tốt rồi! Là ta sơ suất!” Sở Lăng Thiên lại ôm Gia Cát Linh Ẩn vào lòng, “Sau này đêm nào nàng cũng phải ở bên cạnh ta.”

“Hả?” Gia Cát Linh Ẩn kinh ngạc nhìn Sở Lăng Thiên, “Thất… Thất gia…”

“Quyết định như vậy đi, Tiểu Điệp!” Sở Lăng Thiên hướng ra bên ngoài hô lớn.

“Thất điện hạ có gì căn dặn?”

“Đem chút nước ấm lại đây cho bản vương, bản vương phải rửa mặt.”

Tiểu Điệp ngạc nhiên một hồi, mới gật đầu: “Xin điện hạ chờ một lát, nô tỳ đi ngay.”

“Thất… Thất gia, đêm nay người không đi tuần tra ban đêm à?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi dò.

“Sau nửa đêm ta mới đi.”

Hai người đang nói, thấy Tiêu Ôn vội vội vàng vàng đi vào, nhìn thấy Sở

Lăng Thiên rốt cục sắc mặt cũng bình tĩnh lại: “Thất điện hạ, rốt cục

cũng tìm được người rồi! Hoàng thượng triệu kiến người đó!”

Sở Lăng Thiên nhéo mũi Gia Cát Linh Ẩn, nói: “Bị nàng đoán trúng rồi, quả nhiên có người đi cáo trạng! Đi, nàng đi cùng ta!”

Trong ngự thư phòng, Sở Kim Triêu ngồi ngay ngắn, nhìn thấy Sở Lăng Thiên dẫn Gia Cát Linh Ẩn cùng đến, vẻ mặtcó chút kinh ngạc, nhưng cũng không bảo nàng tránh đi.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

“Thần nữ tham kiến hoàng thượng.”

Hai người hành lễ với Sở Kim Triêu, đợi Sở Kim Triêu lên tiếng.

“Thiên nhi, có biết tại sao trẫm triệu con đến không?” Sở Kim Triêu trầm ổn hỏi.

“Vì chuyện của Lục ca?” Sở Lăng Thiên chủ động nhắc đến, “Nhi thần chỉ là

nhất thời tức giận nên nói vậy, xin phụ hoàng lượng thứ.”

“Con đó!” Sở Kim Triêu thở dài, “Có mấy lời không thể nói tùy tiện được, con luôn bình tĩnh trấn định, là chuyện gì làm con rối loạn vậy?” Nói xong, Sỏ Kim Triêu cố ý nhìn qua Gia Cát Linh Ẩn.

“Xin phụ hoàng tứ hôn cho nhi thần và Linh nhi!” Sở Lăng Thiên hỏi một đằng đáp một nẻo.

“À? Xem ra là bởi vì Tam nha đầu?” Sở Kim Triêu híp mắt, nhìn Gia Cát Linh

Ẩn, “Tam nha đầu, nếu trẫm tứ hôn cho ngươi và Thiên nhi, ý của ngươi

thế nào?”

“Xin nghe hoàng thượng làm chủ.” Gia Cát Linh Ẩn ung dung đáp.

“Trẫm hiểu rồi!” Sở Kim Triêu gật đầu, “Đợi sau khi Lục Quốc Đại Điển xong,

trẫm sẽ tứ hôn cho hai đứa! Thiên nhi, trên người con và Hiên nhi đều

chảy dòng máu của trẫm, trẫm không hy vọng hai con tàn sát lẫn nhau, con hiểu chưa? Tấm lòng trẫm đối với con, trong lòng con rõ nhất!”

“Nhi thần đã hiểu, đa tạ phụ hoàng dạy bảo.”

“Tam nha đầu, trẫm hy vọng sau này ngươi phải trợ giúp tốt cho Thiên nhi, đừng để nó làm chuyện gì quá giới hạn.”

Gia Cát Linh Ẩn hành đại lễ, khom người nói: “Thần nữ xin kính cẩn tuân theo lời dạy của hoàng thượng!”

“Mau đứng lên đi.” Sắc mặt Sở Kim Triêu trở nên hòa nhã hơn, “Qua vài ngày

nữa, ngươi cũng nên gọi trẫm là phụ hoàng giống Thiên nhi, đến lúc đó

hai đứa sớm ngày sinh một đứa cháu cho trẫm!”

Gia Cát Linh Ẩn hai má đỏ hồng, ngượng ngùng cúi đầu.

“Phụ hoàng yên tâm!” Sở Lăng Thiên hứng khởi nói, “Xin kính cẩn tuân theo ý chỉ của phụ hoàng.”

“Ha ha!” Sở Kim Triêu cười to, “Không còn sớm nữa, hai con mau chóng trở về nghỉ ngơi đi.”

“Nhi thần cáo lui, phụ hoàng cũng nghỉ ngơi sớm đi, bảo trọng long thể.”

“Đi đi, đi đi, hiếm khi nghe thấy con quan tâm đến trẫm!”

Ra khỏi ngự thư phòng, hai người sóng vai đi bên nhau, Sở Lăng Thiên đột

nhiên túm lấy tay của Gia Cát Linh Ẩn, nắm chặt, tâm trạng cực kỳ tốt.

Tiểu Điệp tay đổi mấy lần nước ấm, cuối cùng cũng thấy Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên trở về, lập tức tiến lên hành lễ: “Điện hạ, chủ tử, cuối

cùng hai người cũng quay về. Điện hạ, nước ấm đã chuẩn bị xong.”

“Ừ, ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi, không cần ở lại đây hầu hạ.” Sở Lăng Thiên nói.

“Dạ, nô tỳ cáo lui!” Tiểu Điệp thức thời lui ra, trước kia nàng chỉ biết Gia Cát Linh Ẩn không đơn giản, bằng không cũng sẽ không từ thân phận thứ

nữ biến thành Huyền Quân, sau khi biết sau lưng Gia Cát Linh Ẩn còn có

Thất vương gia, nàng đối với Gia Cát Linh Ẩn càng thêm khâm phục.

[1] Vĩnh kết đồng tâm: gắn bó trọn đời.