Gia Cát Linh Ẩn

Chương 111: Sở lão nhân, còn so nữa không?

Sở Lăng Thiên rửa mặt xong, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn có hơi lúng túng,

không khỏi mỉm cười đắc ý: “Ái phi à, suy nghĩ gì đó? Mau mau lên giường nghỉ ngơi thôi.”

“Ta… không buồn ngủ, người ngủ trước đi!”

“Ta mệt rồi, nàng ngủ cùng ta đi!” Nhân lúc Gia Cát Linh Ẩn không chú ý, Sở Lăng Thiên bế bổng nàng lên, đi về phía giường rồi cẩn thận đặt nàng

xuống, rất sợ làm đau nàng.

Buông Gia Cát Linh Ẩn ra, Sở Lăng Thiên nhảy lên giường, kéo nàng lại gần,

giam nàng trước ngực mình, hôn lên tóc nàng, dịu dàng nói: “Ngủ đi!”

Giữa lúc mơ mơ màng màng, Gia Cát Linh Ẩn cảm giác người nằm bên cạnh đã

thức dậy, nàng mở hai mắt nhập nhèm ra, thấy Sở Lăng Thiên đang mải miết nhìn mình.

Sở Lăng Thiên cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi nàng, vuốt ve mái tóc nàng, khẽ nói: “Xin lỗi đã làm nàng thức giấc. Ta phải đi tuần tra đêm, Kinh

Phong ở ngay bên ngoài, có việc gì thì gọi hắn!”

“Dạ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Người cũng phải cẩn thận.”

Sở Lăng Thiên vốn mặc nguyên bộ y phục mà ngủ, nên chỉ mang giày vào, nói

tạm biệt với Gia Cát Linh Ẩn liền nhanh chóng rời khỏi.

Tối hôm nay, Gia Cát Hồng Nhan mỏi mắt mong chờ, gần như cả đêm không ngủ,

nhưng người đêm đó vẫn không đến. Buổi sáng sau khi thức dậy, nàng ta

giắt miếng ngọc ở bên hông, hy vọng có thể làm chủ nhân của nó chú ý

đến.

Mấy người đi ra cửa, Gia Cát Linh Ẩn liếc mắt một cái liền nhìn thấy ngọc

bội bên hông của Gia Cát Hồng Nhan, kiếp trước sống bên cạnh Sở Lăng

Hiên suốt mười năm, người khác không biết, nhưng nàng lại rõ miếng ngọc

này là của Sở Lăng Hiên. Gia Cát Hồng Nhan khoa trương như vậy, đơn giản chỉ muốn tìm được người kia.

Trận đấu hôm nay diễn ra ở sân chính, trận đấu còn chưa bắt đầu, Thẩm Vân

Bác râu ria đã hét lớn: “Các vị, ca hát luôn là nước Đại Mạc dẫn đầu,

trẫm cảm thấy thôi thì không cần phải lãng phí thời gian thi đấu, chi

bằng trực tiếp phán Đại Mạc đứng nhất, thời gian còn lại để cho mọi

người đến Ngân Đô đi dạo mua đồ!”

“Bệ hạ nước Đại Mạc, nay đã khác xưa, sao người lại khẳng định lần này là

nước Đại Mạc vẫn thắng lợi chứ?” Khương Diệp mỉm cười nói.

“Hừ! Tiểu nhi Khương Diệp, đúng là nghé mới sinh thì không biết sợ hổ mà,

lão phụ thân của ngươi lần trước chính là chủ động bỏ cuộc. Ha ha! Còn

có Sở lão nhân à, lần này có phải vẫn định đứng thứ nhất từ dưới đếm lên hay không?”

“Thẩm lão nhân, hy vọng lần này nước Đại Mạc vẫn còn có vận may tốt như vậy!” Sở Kim Triêu tức giận nói.

“Nước Đại Mạc ta là dựa vào thực lực, không phải vận may! Các ngươi đã muốn

tự rước lấy nhục, vậy nước Đại Mạc sẽ phụng bồi đến cùng!”

“Thú vị thú vị!” Thái tử bệnh hoạn Hà Tần nói, “Một khi đã như vậy, chi bằng mọi người cùng nhau đặt cược thì thế nào? Đặt cược lần này nước nào sẽ

đứng thứ nhất.”

“Hay lắm, hay lắm!” Thẩm Vân Bác vui vẻ đồng ý, “Ta đồng ý, không biết thái tử Hà Tần định lấy cái gì ra cược vậy?”

Hà Tần cười cười, nói: “Tiểu vương quanh năm tìm thuốc ở bên ngoài, ngẫu

nhiên tìm được một phương thuốc, phương thuốc này có thể cứu trị cho

người bị cảm nhiễm ôn dịch. Nếu nước nào thắng, tiểu vương sẵn lòng chia sẻ phương thuốc này. Ta đặt cược nước Nam Chiếu thắng!”

“Đại ca!” Hà Sướng Uyển lôi kéo góc áo của Hà Tần, “Đừng kích động! Muốn

cược thì phải cược nước khác, muội đề nghị cược nước Đại Mạc.”

“Không đáng lưu tâm.” Hà Tần cười nói, “Xem như tạo phúc cho dân chúng trong thiên hạ, muội phải tin tưởng chính mình chứ.”

Bệnh dịch ở cổ đại là căn bệnh vô cùng khó chữa trị, một khi bùng phát ôn

dịch, nhất định sẽ có rất nhiều người chết không rõ nguyên nhân. Hà Tần

lấy phương thuốc này ra đặt cược, thoáng chốc khiến cho những người khác hứng thú.

Thẩm Vân Bác lấy ra một viên hồng ngọc, đặt xuống trước mặt mọi người, đắc ý nói: “Ta cược nước Đại Mạc thắng!”

“Vậy thì nước Tinh Long cũng góp phần náo nhiệt.” Bạch Vân Phàm lấy ra một

bộ giáp nhẹ dệt bằng tơ vàng, “Ta cược nước Đại Mạc thắng!”

Bộ giáp tơ vàng tuy rằng không phải trân phẩm, lại là vật hiếm có trên

đời, nhìn thấy Bạch Vân Phàm ra tay hào phóng như vậy, mọi người thầm

nghĩ, xem như góp vui đi…

“Bạch Vân Phàm! Lão tử dùng giường hàn ngọc băng để đổi bộ giáp tơ vàng này

của ngươi cũng không chịu, bây giờ lại hào phóng như thế.” Thẩm Vân Bác

tức giận nói.

“Nhân sâm ngàn năm, cược nước Ngạo Nguyệt thắng!” Khương Diệp lên tiếng.

Sở Kim Triêu và Liên Thương Hải nhíu mày, theo tình hình đã qua, hai người họ có cược gì thì cũng thua, nhưng mọi người ở bốn nước khác luôn nhìn

chằm chằm vào hai người họ, đợi họ ra tay đặt cược.

“Năm mươi con hãn huyết bảo mã[1], cược… cược nước Đại Mạc thắng!” Lợi ích trước mắt, Liên Thương Hải quyết định lựa chọn đặt cược lên nước Đại Mạc.

“Nửa bộ binh pháp thượng cổ, cược nước Lăng Nguyệt thắng!” Cuối cùng, Sở Kim Triêu nói.

“Thất vương phủ đặt toàn bộ của cải, cược nước Lăng Nguyệt thắng!” Sở Lăng Thiên nói tiếp.

“Thanh Ngọc Môn đặt lệnh bài môn chủ, cược nước Lăng Nguyệt thắng!” Thương Y nói theo.

Hai người vừa dứt lời, chỗ ngồi xôn xao cả lên, rốt cục Thất vương phủ có

bao nhiêu của cải, chỉ sợ ngay cả chính Sở Lăng Thiên cũng không biết,

mọi người chỉ biết toàn bộ tiền trang của nước Lăng Nguyệt, có tám phần

đều là sản nghiệp của Thất vương phủ. Lệnh bài môn chủ Thanh Ngọc Môn,

cũng làm người ta phải thèm rỏ dãi, chỉ cần có lệnh bài trong tay, liền

có thể hiệu lệnh cả Thanh Ngọc Môn. Trong lòng Sở Kim Triêu co rút vài

cái, thầm nghĩ hai đứa kia có phải điên rồi hay không, dù để chống đỡ

thể diện của nước Lăng Nguyệt cũng không thể hào phóng như thế.

“Mau bắt đầu đi! Ta chờ không nổi nữa rồi!” Thẩm Vân Bác hưng phấn xoa tay, cao giọng nói, “Sở lão nhân, đề mục năm nay là gì?”

“Nếu là trận tỉ thí giữa những người trẻ tuổi, liền lấy chuyện tình yêu của

Thánh hoàng và Thánh hoàng hậu trong truyền thuyết làm đề mục đi. Chỉ

cần ca khúc gần với cốt truyện, ý cảnh tương tự là được.” Trong truyền

thuyết, Thánh hoàng là thủy tổ khai thiên của lục địa Đông Lăng, khi

Thánh hoàng còn tại thế thì chỉ có một nữ tử duy nhất là Thánh hoàng hậu bầu bạn. Sau đó, Thánh hoàng hậu đột nhiên biến mất, Thánh hoàng tương

tư thành bệnh, bỏ cả giang sơn, đi tìm nữ tử mình yêu.

“Beng!” Một tiếng chiêng vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu. Thang điểm cho

trận đấu là một trăm, từng nước cử ra một người tiến hành chấm điểm thi, cuối cùng cộng tất cả điểm số rồi chia đều ra là điểm người dự thi nhận được.

Người đầu tiên lên đài là công chúa Hà Sướng Uyển của nước Nam Chiếu, tiếng

ca của nàng ấy ngọt ngào vô cùng, được xưng tụng là chim sơn ca của nước Nam Chiếu. Nàng mượn một trang thơ, tự mình phổ khúc, ca khúc được hát

xong, mọi người đều trầm trồ khen ngợi!

Nhưng dường như nàng ấy không hài lòng lắm với màn biểu diễn của mình, khi

trở lại chỗ ngồi liền nhịn không được oán trách Hà Tần: “Đại ca, muội đã nói đừng đặt nước Nam Chiếu rồi mà, phát huy không được tốt lắm!”

“Đừng lo, chỉ là một phương thuốc thôi mà.” Hà Tần cười nói.

“Nhưng muội không muốn đưa phương thuốc cho nước Đại Mạc!” Hà Sướng Uyển bĩu môi, nhỏ giọng nói.

“Ai thắng còn chưa biết được.”

“Công chúa Hà Sướng Uyển nước Nam chiếu được chín mươi điểm.” Sau khi tính điểm xong, Tiêu Ôn cuối cùng tuyên bố.

Người thứ hai lên đài là đích nữ của một vị đại thần nước Tinh Long, vị nữ tử này bước lên, dịu dàng xướng lên một khúc ca ngợi tình cảm nam nữ,

tiếng ca du dương êm ái làm cho người ta không khỏi say mê!

“Tiểu thư Thanh Sương đạt chín mươi hai điểm.” Tiêu Ôn lớn tiếng tuyên bố.

Người tiếp theo lên đài là một nữ tử của nước Ngạo Nguyệt, giọng ca của nữ tử ấy cũng tương đương với Hà Sướng Uyển và Thanh Sương, cuối cùng cũng

giành được chín mươi hai điểm.

Kế tiếp là nước Đông Lan, Liên Mộ Vân tha thướt đi ra, nàng được tôn là

chim vàng anh của nước Đông Lan, giọng nói của nàng ấy cũng vô cùng êm

tai. Liên Mộ Vân cúi người hành lễ, liền cất lời ca:

Kiêm gia thương thương, (Lau lách xanh tươi và rậm rạp)

Bạch lộ vi sương. (Móc làm sương phủ khắp mọi nơi)

Sở vị y nhân, (Người mà đang nói hiện thời,)

Tại thuỷ nhất phương. (Ở vùng nước biếc cách vời một phương.)

Tố hồi tùng chi, (Ví ngược dòng tìm đường theo mãi,)

Đạo trở thả trường, (Đường càng thêm trở ngại xa xôi.)

Tố du tùng chi, (Thuận dòng theo đến tận nơi,)

Uyển tại thuỷ trung ương. (Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong.)[2]

Kiêm gia thê thê, (Lau lách vẫn rườm rà tươi tắn,)

Bạch lộ vị hi. (Móc chưa khô, rợp trắng phủ dầy)

Sở vị y nhân, (Người mình đang thốt lời đây,)

Tại thủy chi mi. (Ở bên bờ nước chốn này đó thôi.)

Tố hồi tùng chi, (Ví ngược dòng mà noi theo mãi,)

Đạo trở thả tễ. (Đường dốc cao trở ngại vô cùng.)

Tố du tùng chi, (Tiến theo mà cứ thuận dòng,)

Uyển tại thủy trung trì. (Thấy nơi cồn nọ giữa vùng nước xanh.)[3]

Kiêm gia thải thải, (Lau lách xanh tươi vừa để cắt,)

Bạch lộ vị dĩ. (Móc trắng thì chưa dứt còn rơi.)

Sở vị y nhân, (Người mình đang thốt mấy lời,)

Tại thủy chi sĩ. (Ở bên bờ nước ắt nơi đấy mà.)

Tố hồi tùng chi, (Ví ngược dòng tiến xa theo mãi,)

Đạo trở thả hữu. (Đường rẽ sang mặt lại trở ngăn.)

Tố du tòng chi, (Thuận dòng, nếu cứ theo lần,)

Uyển tại thủy trung trì. (Nghiễm nhiên thấy giữa cồn gần đó thôi.)[4]

Đây là bài thơ tình nổi tiếng trong Kinh Thi, qua giọng du dương của Liên

Mộ Vân, nhất thời khiến người khác không kiềm được mà nghiêng tai lắng

nghe, chất giọng như tiếng chuông bạc xướng lên thấm vào lòng người,

nàng ta vừa mới hát xong, Hà Sướng Uyển là người đầu tiên vỗ tay trầm

trồ khen ngợi! Ngay sau đó là một loạt tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên,

phản ứng của người nghe rõ ràng có khác biệt với ba người thi trước.

“Không ngờ công chúa Mộ Vân chẳng những dung mạo xinh đẹp, tiếng hát cũng tuyệt vời đến thế!” Hà Tần tán thưởng nói.

“Thái tử Hà Tần quá khen rồi!” Liên Mộ Vân lễ phép trả lời.

“Bệ hạ nước Đông Lan có được người con gái như công chúa Mộ Vân đây đúng là có phúc.” Khương Diệp nói.

“Nào có, nào có.” Liên Thương Hải khách khí nói.

“Liên lão nhân, không ngờ ngươi còn giấu tài, biểu hiển của lệnh nữ quả thật

xuất sắc. Nhưng mà, vẫn không sánh được với nữ tử của nước Đại Mạc chúng ta.” Thẩm Vân Bác đắc ý nói.

“Công chúa Mộ Vân được bao nhiêu điểm?” Bạch Vân Phàm hỏi.

Tiêu Ôn cười cười, thông báo, “Công chúa Mộ Vân nước Đông Lan được chín mươi sáu điểm!”

Nghe vậy, trên sân rộng mọi người liền xì xào bán tán, rồi lại vang lên tiếng vỗ tay.

Người thứ năm lên đài là một ca cơ[5] nổi tiếng của nước Đại Mạc được muôn người để mắt đến, Hồ Cơ. Nữ tử

nước Đại Mạc giỏi ca vũ, nữ tử đều lấy am hiểu về ca múa làm vinh quang, nam tử cũng lấy ca múa để phân xét nữ tử. Hồ Cơ này là người nổi bật

giữa nữ tử nước Đại Mạc, nghe nói phàm là nam nhân từng nghe nàng hát,

đều muốn có được nàng.

Hồ Cơ hành lễ với mọi người rồi bắt đầu hát:

“Vấn thế gian tình thị hà vật, (Hỏi thế gian, tình là vật gì)

Trực giao sinh tử tương hứa? (Mà khiến người sinh tử hẹn thề có nhau?)”

“Hay!” Hồ Cơ vừa mới hát được câu đầu, tiếng ca biến ảo khôn lường dẫn đến lời trầm trồ khen ngợi của người khác!

Thẩm Vân Bác híp mắt, dương dương tự đắc hất cằm, nói: “Hát xong vỗ tay cũng chưa muộn, đừng cắt ngang!”

“Thiên nam địa bắc song phi khách, (Trời nam đất bắc cách đâu,)

Lão sí kỷ hồi hàn thử. (Rã rời mưa nắng, bạn bầu mấy khi.)

Hoan lạc thú, (Gặp nhau vui thú mấy thì,)

Ly biệt khổ, (Mà nay cách biệt chia ly nỗi đời.)

Tựu trung cánh hữu si nhi nữ. (Phải lòng nhi nữ ấy thôi,)

Quân ưng hữu ngữ, (Lời đây muốn ngỏ)

Diểu vạn lý tằng vân. (Mà người cách xa.)

Thiên sơn mộ tuyết, (Nghìn năm núi tuyết bao la,)

Chích ảnh hướng thuỳ khứ? (Thân này lẻ bóng biết là về đâu.)

Hoành Phần lộ, (Sông Phần nước chảy rầu rầu,)

Tịch mịch đương niên tiêu cổ, (Mịt mờ trống gõ nơi đâu năm nào.)

Hoang yên y cựu bình sở. (Khói hoang dẹp Sở khi nao,)

“Chiêu hồn” Sở ta hà ta cập, (Gọi hồn người cũ, biết đâu còn vừa?)

“Sơn quỷ” ám đề phong vũ. (Núi này quỷ khóc trong mưa,)

Thiên dã đố, (Trời kia đã ghét,)

Vị tín dữ, (Phải chừa lòng tin.)

Oanh nhi yến tử câu hoàng thổ. (Yến oanh rồi cũng cỏ vun,)

Thiên sầu vạn cổ, vi lưu đãi tao nhân. (Cho sầu mãi đợi mỏi mòn người thơ.)

Cuồng ca thống ẩm, (Uống cuồng cất khúc ngẩn ngơ,)

Lai phỏng nhạn khâu xứ. (Đến bên thăm lại nấm mồ nhạn đây.)”[6]

Hồ Cơ hát xong, mọi người im lặng như tờ, mới nhớ đến vỗ tay, giọng hát kỳ ảo vô cùng, như khóc như than, như rút mất hồn phách con người, làm cho người khác mãi đắm chìm trong dư vị, say mê không muốn tỉnh lại. Mặc dù mọi người không thích dáng vẻ tự đại ngông cuồng của Thẩm Vân Bác,

nhưng đối với tiếng hát của Hồ Cơ quả thực không thể không trầm trồ ca

ngợi.

“Giọng hát của cô nương rất tuyệt vời, phối hợp với ca từ này lại càng tăng

thêm sức mạnh! Đúng là dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai tận ba ngày cũng

không dứt!”

“Đúng vậy, có một nữ tử như vậy làm lợi thế, cũng khó trách bệ hạ nước Đại Mạc lại nắm chắt phần thắng như vậy, hâm mộ, hâm mộ!”

“Thắng lợi của nước Đại Mạc là không thể nghi ngờ, đúng là hời cho Thẩm lão

nhân kia, nhận được nhiều thứ như vậy! May mà ta cược đúng!” Liên Thương Hải cảm thấy may mắn vì mình biết trước, bảo vệ được hãn huyết bảo mã.

“Đa tạ, đa tạ!” Thẩm Vân Bác vuốt chòm râu dài, châm biếm nói, “Sở lão

nhân, còn tỉ thí nữa không? Đừng nói nước Đại Mạc không cho ngươi cơ hội nhé, có bản lĩnh thì phái người bước ra đi!”

“Số điểm nước Đại Mạc đạt được là chín mươi chín điểm!”

Đã không còn ai thèm để ý đến điểm số của Hồ Cơ, thực lực của nàng ta mọi người đều hiểu, không cần lấy điểm số để chứng minh.

Sở Kim Triêu cau mày, phần đặt cược của ông thua cũng được, nhưng hai đứa

Thương Y và Sở Lăng Thiên chơi quá lớn, thua thì mệt rồi, khi không lại

để cho Thẩm Vân Bác chiếm món hời to như vậy, chắc chắn ông sẽ bị tức

đến hộc máu! Năm trước, nước Lăng Nguyệt xếp chót ở mục này, giờ đây,

trong lòng Sở Kim Triêu thấp thỏm, không biết nên phái ai ra ứng chiến.

Chú thích:

[1] Hãn huyết bảo mã là loài ngựa ra mồ hôi đỏ như máu, còn gọi là

Akhal-Teke, một giống ngựa có nguồn gốc từ Turkmenistan nơi chúng được

tôn vinh làm biểu tượng quốc gia, một trong những giống ngựa cổ xưa và

độc đáo nhất.

[2] Bài thơ Kiêm gia 1 của Khổng Tử, bản dịch thơ của Tạ Quang Phát. (Nguồn: thivien.net)

[3] Bài Kiêm gia 2 của Khổng Tử, dịch thơ Tạ Quang Phát (Nguồn: thivien.net)

[4] Bài Kiêm gia 3 của Khổng Tử, dịch thơ Tạ Quang Phát (Nguồn: thivien.net)

[5] Ca cơ: chỉ một ca nữ xinh đẹp thời cổ đại.

[6] Bài thơ Mô ngư nhi (Mộ chim nhạn) của Nhạn Khâu, bản dịch thơ của Điệp Luyến Hoa (Nguồn: thivien.net)