Hoàng hậu cười nhẹ: “Đó là do Dực nhi không có phúc, không giống với Thiên
nhi, có Mộ Vân và Linh nhi bầu bạn. Mộ Vân, Linh nhi, hai ngươi nhất
định phải hầu hạ Thiên nhi chu đáo, biết chưa?”
“Đa tạ nương nương nhắc nhở.” Gia Cát Linh Ẩn đứng đậy cúi người, “Công
chúa Mộ Vân đối xử với Linh nhi tốt vô cùng, hôm qua còn tặng một miếng
huyết ngọc thượng đẳng cho Linh nhi.”
“Huyết ngọc?” Hoàng hậu ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, “Đấy là đồ tốt, hiếm thấy
được ở nước Lăng Nguyệt. Đâu, mau dâng lên cho bản cung xem thử.”
“Dạ.” Gia Cát Linh Ẩn lấy miếng huyết ngọc kia ra, đưa cho Vân Nhược, Vân Nhược lập tức dâng lên trước mặt Hoàng hậu.
Gia Cát Linh Ẩn liếc nhìn Liên Mộ Vân, chỉ thấy hai tay nàng ta vò mạnh
khăn tay, sắc mặt căng thẳng nhìn hoàng hậu, dường như đang lo lắng
chuyện gì.
Hoàng hậu đặt miếng huyết ngọc trong tay xem một hồi, lại đặt lên mũi ngửi
ngửi, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, chẳng qua lại thoáng khôi phục bình
thường. Bà đưa miếng ngọc lại cho Vân Nhược, nói: “Là ngọc tốt! Là tâm ý của Mộ Vân, Tam nha đầu nhất định phải luôn mang theo bên người. Trả
lại cho Tam nha đầu đi.”
“Linh nhi xin nghe theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.” Gia Cát Linh Ẩn cúi người, nhận lại miếng huyết ngọc Vân Nhược đưa, nhét vào trong ngực.
Nhìn thấy miếng huyết ngọc bình an vô sự trở về lại trong tay Gia Cát Linh
Ẩn, vẻ mặt khẩn trương của Liên Mộ Vân bay biến, hai tay cũng bình tĩnh
lại, không vò chiếc khăn nữa.
Trên đường trở về, Gia Cát Linh Ẩn thấy trên cổ Gia Cát Hồng Nhan có vết đỏ, liền hỏi: “Cổ tỷ làm sao vậy? Giống như bị côn trùng có độc cắn vậy.”
Gia Cát Hồng Nhan sắc mặt thay đổi, kéo cổ áo che kín lại, tức giận liếc Gia Cát Linh Ẩn: “Can gì đến ngươi!”
“Chỉ là muội quan tâm tỷ thôi.”
“Mèo khóc chuột!”
Đúng giữa trưa, tất cả mọi người đều đi vào sân chính, đợi chờ công bố kết
quả đi săn. Sở Lăng Hàn chen đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, nói: “Thất
tẩu, ta đoán nhất định nước Lăng Nguyệt thắng, dù sao có Thất ca ở đây,
Lục Quốc Đại Điển cử hành nhiều lần như vậy, mỗi lần thi săn bắn đều là
Lăng Nguyệt thắng.”
Xưng hô của Sở Lăng Hàn làm cho Gia Cát Linh Ẩn nhất thời ngẩn ra, sau khi
hiểu được lập tức ngượng ngùng: “Cửu điện hạ vẫn nên gọi ta là Tam tiểu
thư đi.”
“Có liên quan gì?” Sở Lăng Hàn không nghĩ vậy, “Tẩu vốn chính là Thất tẩu
của ta mà, Thất tẩu, Thất tẩu, à, ta hiểu rồi, Thất tẩu ngượng đúng
không.”
“Cửu điện hạ, Tam tiểu thư và biểu ca vẫn chưa thành thân, người gọi như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm, dù sao Tam tiểu thư vẫn chưa xuất giá mà.”
Liên Mộ Vân cười nói, trong lòng lại cảm thấy chua xót.
“Dù sao cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.” Sở Lăng Hàn nói, “Nếu Thất ca mà nghe được, không chừng còn ban thưởng cho ta nữa ấy chứ.”
“Về rồi về rồi.” Trong đám đông có người hô lên, vì thế tất cả mọi người
đều rướn dài cổ, nghênh đón các dũng sĩ thắng lợi trở về.
Trải qua kiểm tra, nước Lăng Nguyệt không nằm ngoài dự đoán giành được vị
trí đứng đầu cuộc đi săn, đứng thứ hai là nước Đông Lan, xếp thứ ba là
nước Ngạo Nguyệt, thứ tư là nước Tinh Long, thứ năm là nước Nam Chiếu,
Đại Mạc Quốc vẫn đứng cuối cùng như mọi năm.
Trong đám người, Sở Lăng Hiên tìm kiếm bóng dáng của Gia Cát Linh Ẩn, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng.
“Bệ hạ nước Đại Mạc, phải cố gắng hơn!” Liên Thương Hải cười cười nói với
Thẩm Vân Bác, “Trận đấu ca hát ngày mai chính là đề mục ngươi mạnh mẽ
yêu cầu thêm vào, chúng ta đều mỏi mắt mong chờ.”
“Hừ!” Thẩm Vân Bác khinh thường hừ một tiếng, “Đừng vội đắc ý, ngày mai ngươi sẽ biết, nhất định sẽ cho các ngươi thua tâm phục khẩu phục. Nếu ta nhớ không lầm, trận đấu ca hát lần trước nước Lăng Nguyệt xếp thứ nhất từ
dưới đếm lên, nước Đông Lan cũng xếp thứ hai từ dưới đếm lên. Hy vọng
lần này ngươi có thể cam đoan không bị nước Lăng Nguyệt vượt mặt, nếu
không sẽ thành xếp cuối.”
“Ha ha.” Liên Thương Hải cười sang sảng, “Ngày mai phải để cho chúng ta
được thấy giọng hát tuyệt vời của nữ tử nước Đại Mạc nhé!”
“Cứ chờ xem.”
“Bệ hạ nước Lăng Nguyệt, chúc mừng chúc mừng, khụ khụ!” Hà Tần vừa ho khan
vừa nói, “Đúng là hổ phụ sanh hổ tử, hoàng tử nào của nước Lăng Nguyệt
cũng dũng mãnh, để cho con ma bệnh như ta đây hâm mộ không thôi.”
“Thái tử Hà Tần giỏi về mưu lược, thông minh tài trí nổi danh khắp thiên hạ,
điểm ấy hổ tử xem ra kém hơn nhiều!” Sở Kim Triêu khiêm tốn nói, “Trong
tất cả các hoàng nhi của trẫm, chỉ có tính cách của Thiên Nhi giống trẫm nhất, có Thiên nhi ở đây, trận săn bắn này mới có thể giành thứ nhất.”
Nghe được lời nói của Sở Kim Triêu, ánh mắt Sở Lăng Dực hơi ảm đạm, sắc mặt của hoàng hậu cũng có chút khó coi.
“Đó là đương nhiên!” Liên Thương Hải tự hào nói, “Cháu trai của trẫm đương nhiên phải lợi hại rồi!”
Gia Cát Hồng Nhan quan sát mỗi một người có mặt ở nơi đây, muốn tìm ra
người đêm qua là ai, nhưng một chút manh mối cũng không có.
Sở Lăng Thiên đi đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, vuốt lại mái tóc đen óng
của nàng bị gió thổi tung, trong mắt tràn đầy sủng ái: “Trưa nay cùng
nhau dùng thiện nhé, ta đến chỗ nàng.”
Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, cùng Sở Lăng Thiên quay trở về phòng.
“Sao lại đổi phòng?” Sở Lăng Thiên khó hiểu hỏi.
“Đại tỷ thích phòng của ta nên ta đổi với tỷ ấy.” Gia Cát Linh Ẩn lấy ra
miếng huyết ngọc Liên Mộ Vân tặng nàng, đặt xuống trước mặt Sở Lăng
Thiên, “Người xem thử xem.”
Sở Lăng Thiên cầm lên, đặt dưới mũi ngửi, không khỏi nhíu mày: “Tại sao
lại đặt thứ như vậy ở trong người? Miếng ngọc này có mùi xạ hương thoang thoảng, nhất định đã ngâm qua xạ hương thời gian rất lâu.”
“Là công chúa Mộ Vân tặng ta.”
“Muội ấy?” Chân mày Sở Lăng Thiên càng chíu chặt hơn, “Nếu không phải nàng
phát hiện sớm, mang theo bên người lâu ngày, sẽ khiến nàng không thể
mang thai!”
Gia Cát Linh Ẩn gật đầu: “Lúc đầu vừa tặng ta đã biết, chỉ là không muốn
vạch trần thôi. Sáng nay, ta có mang miếng ngọc đến Dịch Khôn Cung của
hoàng hậu, đặc biệt để hoàng hậu xem qua nó, vẻ mặt của hoàng hậu rõ
ràng là nhìn ra được miếng ngọc này có vấn đề, nhưng cũng không nói ra,
cũng không nói riêng cho ta biết, còn nói ta nhất định phải luôn mang
theo bên người.”
“Là hoàng hậu lo lắng chúng ta có con trước thái tử.” Sắc mặt Sở Lăng Thiên lạnh băng, “Bà nhất định vẫn đề phòng ta, nếu chúng ta sinh con trước,
sẽ có uy hiếp rất lớn đến địa vị của thái tử.”
“Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.”
“Cho nên kế sách trước mắt, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta chính là sinh
con, không để cho những người đó được như ý!” Khóe miệng Sở Lăng Thiên
nhếch lên, mỉm cười gian tà, thuận thế kéo tay Gia Cát Linh Ẩn qua.
“Không đứng đắn.” Gia Cát Linh Ẩn giận dỗi nói.
“Chủ tử, bữa trưa đến rồi.” Nói xong, Tiểu Điệp bước vào, nhìn thấy Sở Lăng
Thiên, lập tức quỳ xuống hành lễ, “Nô tỳ thỉnh an Thất vương gia.”
“Bình thân.”
Tiểu Điệp đứng lên, dọn bát đĩa ra, ngượng ngùng nói: “Nô tỳ không biết Thất điện hạ đến, cho nên chỉ lấy phần cho chủ tử, xin chủ tử và Thất điện
hạ đợi một chút, nô tỳ đi lấy thêm.” Đối với danh tiếng của vương gia
mặt lạnh, Tiểu Điệp ở trong cung nên có nghe qua một chút.
“Không cần đâu.” Sở Lăng Thiên nói, “Chỗ này đủ cho hai người ăn, đi thêm chuyến nữa làm gì, đừng vất vả quá.”
Tiểu Điệp ngẩn ra, lập tức tạ ơn: “Đa tạ Thất điện hạ châm chước, nô tỳ vô cùng cảm kích.”
Dùng thiện xong, Sở Lăng Thiên vội vàng chạy về quân doanh, chuyện cấm quân
vẫn cần y quan tâm. Tiểu Điệp truyền lời, nói hoàng thượng triệu Gia Cát Linh Ẩn đến ngự thư phòng.
Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn tràn đầy hoài nghi, không biết tại sao hoàng
thượng lại triệu kiến nàng, lập tức theo công công truyền chỉ vội vàng
đi đến ngự thư phòng.
“Tam nha đầu, có biết trẫm truyền ngươi đến là vì chuyện gì không?” Sở Kim Triêu hỏi.
“Thần nữ không biết, xin hoàng thượng nói rõ.” Gia Cát Linh Ẩn vẫn không hiểu gì.
“Vừa rồi Hiên nhi lại nhắc đến với trẫm, mong trẫm tứ hôn cho hai ngươi.
Nhưng lần trước ngươi đã từ chối, cho nên trẫm muốn hỏi ý của ngươi thế
nào. Trẫm lại nghe nói quan hệ của ngươi và Thiên nhi rất thân cận, rốt
cuộc trẫm đã già rồi, không hiểu tâm tư mấy đứa nhỏ các ngươi.”
Gia Cát Linh Ẩn lập tức quỳ xuống đất, hành đại lễ với Sở Kim Triêu: “Thần
nữ vô cùng cảm kích sự thương yêu của hoàng thượng, hồi bẩm hoàng
thượng, việc thành thân cùng Lục điện hạ, thái độ của thần nữ vẫn như
cũ, đời này sẽ không thay đổi. Thần nữ thỉnh cầu Hoàng thượng đừng nên
ép buộc.”
“Ai da, trẫm thấy kiếp trước nhất định ngươi và Hiên nhi là oan gia, bằng
không sao lại một đứa si mê không đổi, một đứa lại chẳng lung lay.
Chuyện này lần trước trẫm đã phê chuẩn rồi, lần này trẫm cũng sẽ không
ép ngươi, ngươi nói như thế, trong lòng trẫm đã hiểu.”
“Đa tạ hoàng thượng tác thành, thần nữ cảm động đến rơi lệ.”
“Ha ha!” Sở Kim Triêu cười to, “Trẫm rất thích ngươi, lễ nghĩa chu toàn,
tiến thoái có chừng mực, lần này ở Lục Quốc Đại Điển nhất định phải biểu hiện thật tốt, mang đến vẻ vang cho nước Lăng Nguyệt!”
“Thần nữ nhất định dốc toàn lực.”
“Được rồi! Lui xuống nghỉ ngơi đi.”
“Vậy thần nữ xin cáo lui trước.”
“Ừ, lui đi.”
Gia Cát Linh Ẩn lui ra ngoài, khi đi ngang qua ngự hoa viên, nhìn thấy Sở
Lăng Hiên đi tới, nàng làm như không có việc gì, hành lễ: “Tham kiến Lục vương gia.” Hành lễ xong, Gia Cát Linh Ẩn chuẩn bị rời khỏi.
“Đợi đã.” Sở Lăng Hiên cười lạnh, “Nhất dạ phu thê bách dạ ân, sao Tam tiểu thư lại quên bản vương nhanh như vậy?”
“Lục vương gia đang nói gì? Thần nữ nghe không hiểu.” Gia Cát Linh Ẩn đón lấy ánh mắt lạnh lùng của Sở Lăng Hiên, nói.
“Không hiểu? Tam tiểu thư đừng giả vờ nữa, tối qua chúng ta đã chung đụng da
thịt, thành người thân thiết nhất rồi, sao Tam tiểu thư lại còn chống
lại bản vương như thế? Tối qua, Tam tiểu thư rất chủ động nha.”
“Có phải Lục vương gia hiểu lầm gì không?” Gia Cát Linh Ẩn vẻ mặt nghi
hoặc, lạnh lùng nói, “Thật không dám giấu giếm, tối qua thần nữ đến
tràng săn bắn để vấn an Thất gia.”
“Ngươi có thể không thừa nhận, nhưng sự thật chính là sự thật, Tam tiểu thư
định sẽ giấu giếm bao lâu? Tam tiểu thư dám để bản vương nghiệm thân
không? Hay là ngươi cho rằng, cho dù Sở Lăng Thiên biết ngươi đã thất
thân với bản vương, còn có thể một lòng một dạ với ngươi? Ngươi cũng quá khờ khạo rồi! Nhưng ngươi yên tâm đi, hiện giờ ngươi đã là nữ nhân của
bản vương, bản vương sẽ cho ngươi ăn no mặc ấm cả đời.”
“Thần nữ thất thân với Lục vương gia khi nào?” Gia Cát Linh Ẩn cười cợt, “Lục vương gia có bị điên hay không? Lại tự mình ảo tưởng chuyện chẳng hề
tồn tại? Thần nữ còn có việc, thứ cho thần nữ không thể phụng bồi!”
“Đứng lại!” Sở Lăng Hiên bắt lấy cổ tay của Gia Cát Linh Ẩn, “Ngươi dám nói
nữ nhân tối qua không phải ngươi? Ngươi đã không thừa nhận, bản vương sẽ cho ngươi nếm lại một chút mùi vị của tối hôm qua, xem ngươi có thể nhớ ra hay không.” Nói xong, Sở Lăng Hiên nhốt Gia Cát Linh Ẩn trong ngực,
muốn hôn môi nàng.
Gia Cát Linh Ẩn đẩy mạnh Sở Lăng Hiên ra, nổi cơn thịnh nộ: “Sở Lăng Hiên,
đừng đánh mất thân phận Lục vương gia! Ta nói rồi, tối qua ta đến thăm
Thất gia, thái tử điện hạ cũng có thể làm chứng!”
“Vậy nữ nhân trong phòng ngươi là ai?”