Dục Lạc Chân Kinh

Chương 15

Thật ra, trong lúc "thằng ăn trộm" hãm hiếp nàng, Lan đã nhận diện ra nó một cách khá dễ dàng. Có một đôi lần nó đến cửa tiệm của Lan với con Kim Anh, chị ruột của nó. Hai chị em Kim Anh thuộc loại thanh niên choai choai con nhà giàu, học hành thì ít mà chơ' bời lêu lổng thì nhiều, đến nỗi cả vùng này ai mà không nghe đến danh tiếng ăn chơi của hai chị em nó. Lan còn quen biết với cả bà mẹ của "trạng ăn trộm" và Kim Anh nữa kia, bà ta thường đến mua những thứ quần áo kiểu mẫu mới về tại tiệm. Nhiều lần hai chi em Kim Anh đến, giả vờ hỏi thăm cái này cái nọ, và trong lúc con chi hỏi nàng về một vài món hàng, thì "th.ằng nhãi con" cứ đứng lập lô nhìn nàng trân trân 'không chớp mắt, Lan chằng biết nó đang nghĩ ngợi gì… 

Thầy cả hai còn quá trẻ, Lan cũng chằng để ý Nào ngờ, hôm nay, thằng em~ nổ đã dám cả gan đột nhập hấn vào đây, trói thúc ké Lan lại mà hãm hiếp, không chi một lần mà lại tiếp đến lần thứ hai như tuồng nó muốn trả thù nàng hay là tại nó tham lam ham hố thì Lan cũng không tài nào đoán được. Có lẽ vì cả hai lý do. 

Phải mất đến đói ba ngày sau, tàn mới bớt đi những nghĩ ngợi bâng quơ, Lan chạnh nghĩ đến "tai nạn" vừa rồi. Nàng tự nhủ: 

- May mà mình đã có chồng, đã khôn lớn, chứ nếu còn ngây thơ trong trắng mà không dưng bị hãm hiếp tàn nhẫn kiểu này, không biết thần trí nàng sẽ còn bối rối tới đâu... 

Hôm nay Lan nằm khàn" ở nhà vì là ngày tiệm của nàng đóng cửa thường lệ. Giấc ngủ trễ sau một đêm thao thức nghĩ ngợi vẩn vơ, tự nhiên Lan thăm "nhớ tới cái thằng nhãi con hôm nào. Không ngờ, mới từng ấy tuổi đáu mà đối với chuyện tình dực nó đã tỏ ra rành rẽ và quỉ quái như vậy. Kể ra, nó cũng là một thằng nhỏ "dễ yêu" Nếu ngay tróng lúc này, bất chợt, nó hiện ra và đòi hiếp nàng nữa thì khấc là Lan sẽ "cho" nó hành động ngay. 

Thật ra, từ ngày bi "thằng nhỏ" trói lại hãm hiếp tơi bời cho đến hớm nay, tự nhiên trong thân xác của nàng như được hồi sinh, chợt như có nhiều chuyển biến ngấm ngẩm. Nàng thấy nứng lồn quá sức, thấy ngứa. .ngáy bứt rứt lạ lùng với từng cơn mơ mộng không đâu. Lan cứ nhớ dện "thằng ăn trộm" hôm nào… 

Đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì có tiếng chuông gọi cửa. Nàng không thể đoán biết là ai đã đến nhà nàng trong buổi dáng hôm nay. Lan uể oải bước ra khỏi phòng, vén tấm màn cửa nhìn ra. Phía ngoài thì Lan nhận ra đó chính là Nghĩa, người đàn ông đã đeo đuổi nàng từ suốt mấy tháng nay. Trước đây, đối với Nghĩa, tan chí

xem anh ta như một người bạn bình thường, không hề để ý đến tình trai gái trong lúc Nghĩa thường xuyên tỏ ra rất yêu chiều săn đón nàng, nhưng chưa bao giờ Nghĩa dám có hành vi sàm sỡ dù ở cửa tiệm hay lúc tại nhà riêng của nàng.

Nghĩa xin đến thăm nàng thì Lan bằng lòng và cứ tới chừng Nghĩa nói chuyện trăng hí a xa xôi bóng gió, đều bi Lan phớt lờ, lảng ngay sang chuyện khác. 

Nghĩa tuổi đã trung niên, dáng hào phóng vạm vỡ , có đôi mắt rất đa tình, mỗi lần Nghĩa nhìn vào người Lan, nàng có cảm tưởng như Nghĩa truyền sang thân thể của nàng những tia lửa nóng, Nghĩa như đang xé toạc từng mệnh vải áo quần Lan đang mặc trên người. Nàng biết vậy, nhưng tự trong thâm tâm, Lan không cầm thây tha thiết gì trước những quên dụ cám dỗ của Nghĩa, cho nên đã bao lần, Nghĩa từng bạo dạn nắm đại lấy tay của Lan hoặc đôi lần liều lĩnh hơn, đòi hôn Lan trên môi, đều bị Lan quyết liệt khước từ với đôi mắt nghiêm khấc, khiến cho

Nghĩa chưng hửng mặt mày, không dám tiếp tục làm gì nữa. 

Tự nhiên hôm nay trông thấy Nghĩa đến thăm, dù chưa kịp sửa soạn điểm trang, Lan vẫn mở cửa để cho Nghĩa bước vào nhã. Nàng bảo Nghĩa:

- Lan mới vừa thức dậy, chưa kịp làm gì hết, Nghĩa ngồi chơi... 

Rồi Lan bước biến vào phòng. Một lúc sau Lan trở ra với một gương mặt rạng rỡ tươm tất làm cho Nghĩa phải ngạc nhiên:

- Hôm nay Lan đẹp hắn lên hơn mọi ngày! 

Lan hiểu đằng Nghĩa khen nàng thành thực. Bởi chính Lan, sau một đêm ngủ vùi, sáng nay nàng dậy trễ, nghĩ đến chuyện "thằng ăn trộm hôm nào, tự nhiên Lan thấy vừa hớn hở yêu đời, vừa nao nao, còn mong cho "thằng ăn trộm" có dịp trở lại đâ~ viếng nhà nàng. 

Nhưng "thằng ăn trộm" như “con ong đã tỏ đường đi lối về” thêm vào với sự lo sợ rằng Lan sẽ chuẩn bị rình bất và "trừng phạt" nếu nàng bắt gặp nó. Bố bảo, nó cung không dám bén mảng đến đây. Nhưng thật là trùng hợp, "thằng ăn trộm" nhỏ ở đâu không dám tới, thì đã có một "thằng" khác lại vác xác ghé thám. Tự nhiên, Lan không dấu được nụ cười để Nghĩa vô tình trông thấy. Nghĩa hơi thấy lạ, hỏi Lan :

- Lan cười Nghĩa hay cười cái gì vậy?

Lan đáp lửng lơ :

- Lan thấy vui vui có lẽ vì Lan đang vui vui trong bụng. Nàng đưa đẩy:

- Có lẽ tại Nghĩa ghé thăm Lan.

Nghĩa cảm thấy như mát lim cả tâm hồn, bên lả lơi đưa đẩy lại:

- Nghĩa đến thàm Lan hoài chứ bộ, nhưng Nghĩa chưa thấy bao giờ Lan vui với Nghĩa như hôm nay.

Lan phá ra cười, tiếng cười rất trẻ:

- Thì Lan đang vui đây nèl Nghĩa đến chơi thì không được làm gì cho Lan buồn mới được. Nghĩa phải...

Chợt Lan khứng lại. Nàng không đủ can đảm nói tiếp :

- "Nghĩa phải đụ Lan ngay, Lan đang thêm muốn lắm..."

Nhưng nàng sực tinh, vội đánh trống lảng: 

- Nghĩa uống cà phê không, Lan đi pha cho Nghĩa. 

Trước thái độ tự nhiên vui tươi cởi mở khác thường từ ndi người thiếu phụ mà từ bao lâu nay Nghĩa từng thầm mơ trộm nhớ, từng có biết bao nhiêu dự tưởng ái ân mà chưa biết phải Khải sự như thế nào và thường bi Lan kê tủ đứng. Bỗng chốc Lan đổi hằn thái độ khác thường khiến cho Nghĩa có chút phấn Khải, tiến đến nấm đại lấy tay Lan trong lóc Lan xuất kỳ bất ý, rời Nghĩa đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi người đàn bà. Sau một giây bối rối, Lan đã trấn tỉnh được liến, ngay 

khi cái cám xúc ngất ngây Nghĩa vừa đặt trên đôi môi của nàng. Chao ôi Sao nó êm ái đê mê là vậy? 

Không những Lan không phản đối gì, trái lại, Lan còn tỏ ra hưng phấn, rướn hắn người lên đón lấy nụ hôn đẩy tha thiết ân tình. Nghĩa vốn là một tay chơi từng trải, nghe toàn thân của Lan run run lên trong tay mình, Nghĩa không bỏ mất

một dịp may hiếm có và tự biết phải làm gì. 

Nghĩa đỡ nhẹ người Lan đặt xuống chiếc ghế so pha trong phòng khách nhà nàng trong khi Lan ra chiều ngoan ngoãn, chừng như có vẻ hơi mace cỡ nàng dụi mặt vào ngực của Nghĩa như trốn chạy một cuộc tấn công. Phần Nghĩa vô cùng hưng phấn trong lòng, Nghĩa hôn Lan khắp nơi trên mặt rồi cúi xuống, hôn khắp chung quanh ngấn cổ bờ vai. 

Môi miệng của Nghĩa rà đến chỗ nào trên người Lan là cứ y như là Lan bị một dòng điện mạnh chạm tới đến giật nấy người lên. Lan sung sướng đến phải rên rỉ trong khi Nghĩa một tay xoa bóp một bên vú trong ngần của Lan, tay còn lại Nghĩa đã lần xuống tận khe lồn, mấy ngón tay nhè nhẹ mơn man trên lớp lông mu rậm rạp mọc hai bên cái mép lồn. tslghĩa chưa cần làm gì nhiều lấm, đã thấy như nước nhờn trong lồn của Lan ứa ra cùng khắp. đàng đang rương lên như một con gấu đôi mồi, từ lâu vẫn thiếp trong giấc ngủ vùi, nay bỗng nhiên nó bên.g tỉnh giấc và đòi cho được thỏa mãn những gì nó từng khao khát bấy nay. 

Nghĩa thắt không thể nào ngờ sự việc anh từng mơ ước, lại diễn ra nhanh chóng và thuận lợi đến gần như là tự nhiên như vậy. Anh có thể dự đoán được sức' sống ngùn ngụt trong tấm thân ngàn vàng của người góa phụ đang xuân, anh cũng có thể cho rằng Lan cũng rất khao khát dục tình, nhưng Nghĩa không thể nào đoán được rằng vì sao than lại dễ dàng thửa hiệp với anh hôm nay như vậy? 

Nếu Nghĩa biết được rằng, một tuần lễ trước đây chính nhờ Lan đã gặp tai nạn", nhờ "thằng ăn trộm" con nít, em trai của Kim Anh đã có công "khai mở" những huyệt đạo nhục dục trên thân xác của nàng vốn bị bỏ bẵng bấy nay ma buổi sáng hôm nay, Nghĩa mới có thể bẻ khóa động đào một cách vô cùng êm thấm như vậy.

Nghĩa "say" quá với những đường nết, hương thơm và những bộ phận bốc lửa trên thân thể của Lan, Nghĩa mê mệt quên hết mọi vật chung quanh để chúi mũi, chúi miệng cùng với hai bàn tay mà dày vò, mà làm cho Lan hực lên từng hồi như con bò bi cất tiết. 

Đến phút này Lan cũng đoán biết, Nghĩa là một tay "thạo" đời, vì chl cần một cái hôn đầu tiên, một động tác mơn trớn trên đám lông lồn, Nghĩa đã khiến cho Lan mềm rũ cả người ra trong tay Nghĩa. 

Lan nằm đó với những cám giác khoái lạc lâng lâng, nàng khẽ thở dài thườn thượt, hai bấp đùi trắng nõn nhễ nhại cứ tự động hẩy ra khép vào càng làm cho Nghĩa bị kích động say đắm. 

Rồi Nghĩa cũng vục mặt vào lồn của Lan mà bú mà liếm, mà làm cho Lan từng cơn rên rỉ. Nàng chỉ còn biết hẩy hấy cái háng lên. Lan tự hỏi, tại sao người đàn ôrlg. nào cũng ham thích công việc bú lồn Lúc xưa, người chồng già của Lan cũng rất thường làm như vậy, rồi đến "thằng ăn trộm" hôm nào. Bây giờ đến lượt Nghĩa. Lan cũng nhận ra rằng, đây là một công việc mà nàng cũng rất thống khoái, nó tạo ra cho nàng những cảm giác êrn ả du dương trước khi cái ngòi dâm dục trong con người của Lan bi bốc cháy. Nó cần phải được tiến hành tiếp theo một cách có bài bản và bền bỉ thì mới đủ đem lại cho Lan những thống khoái trọn vẹn. Chỉ có điều là đừng để lại trong Lan những cảm xúc cụp lạc chơi vơi, không đến nơi đến chốn, đừng để cho Lan nứng đến tận .cùng rồi chỉ đút con cặc mềm mềm vào mà ngoáy thì tội nghiệp cho Lan quá! Nàng đã cam tâm chịu đựng đã mấy năm với chồng. Đến bây giờ thì thân thể của Lan, giống như một chiếc xe mới toàn hảo đã bất đầu chạy đều máy, chạy đúng vòi chức năng tuyệt hảo của nó. 

Nếu Lan hiểu được điều này trong thời gian trước đây, chấn chấn, nàng 5ẽ không nỡ để bóng thời gian trôi qua trong hoang lạnh cô đơn, chấn chấn, dù không yêu Nghĩa thật lòng, Lan cũng sẽ cho Nghĩa thực hành những cuộc ái ân nóng bỏng như thế này để cho thể xác và tâm hồn của Lan không còn bi cô đơn khao khát. 

Lan nghĩ ngợi trong lòng. Thật ra, đây mới là điều kiện cần yếu trong đời công của một con người. Nó thực sự tối Cần và quan trọng, trong khi Lan, từ lúc bước chân vào ngưỡng cửa đời với tiếng khen là một người con gái đẹp, nhưng Lan nào đã được ai chl vẽ cho để hiểu biết và tự nhiên chấp nhận cái thực tế trọng đại này, cho đến khi đi lấy chồng, người chồng lại "không làm nên chuyện". Hóa ra, trong tư tường của Lan, nàng cứ nghĩ rằng, chuyện vợ chồng giao hợp gối chăn chỉ có thể đem lại cho hai người những cảm giác tầm thường như vậy, chứ nào đâu có thêm tác dụng nào khác để mà mê đắm khát khao. 

Thực tế, đã có biết bao phụ nữ ở thế gian đã vì lý do nào đó như những đinh kiến tháp kém, như nền tảng đạo đức vô lý đến trốn tránh sự thật để tự chịu đựng trong âm thầm, để tự đánh mất đi cái lạc thú thần diệu mà thượng đế ban sẵn cho mỗi con người.