Cúp máy xong, Tống Triều Dương xoá bỏ mọi tạp niệm, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình. Chưa đầy mười phút sau, cậu hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Kỹ năng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ đã được ông nội huấn luyện từ khi cậu còn nhỏ, đến nay đã trở thành một trong những kỹ năng bắt buộc của cậu.
6 giờ 30 phút sáng, tiếng chuông báo thức vừa vang lên, Tống Triều Dương liền bừng tỉnh. Cậu tắt báo thức đi rồi ngồi dậy mặc quần áo vào bắt đầu làm vệ sinh cá nhân.
Cậu chỉ cần mười phút để chuẩn bị gọn gàng. Tống Triều Dương mặc đồng phục vào, đeo cặp sách lên rồi xuống lầu.
Nhà cậu cách trường cũng chỉ có mười mấy phút đi bộ. Sau khi Tống Triều Dương tới Kinh Thành thì cậu chưa bao giờ ngồi xe bus đến trường, bởi như vậy còn lâu hơn. Cậu vẫn luôn đi bộ đi học.
Khi bước tới cổng trường thì trời đã sáng rõ. Tống Triều Dương từ xa đã trông thấy Lý Tương Tư đứng ở trước cổng trường không ngừng trông ngóng về hướng của cậu.
Sịt!
Tống Triều Dương hít một hơi lạnh vào.
Nhìn dáng vẻ của Lý Tương Tư rõ ràng là đang đợi cậu.
Tống Triều Dương tự cho rằng dẫu có đối mặt với núi đao biển lửa thì cậu cũng chẳng nhíu mày, mà nay chẳng hiểu sao lại cảm thấy da đầu như tê đi.
Làm thế nào bây giờ?
Lẽ nào không đi học vì để trốn Lý Tương Tư sao?
Tống Triều Dương kiên quyết bước về phía cổng trường.
“Sớm vậy?” Tống Triều Dương bước đến trước mặt Lý Tương Tư rồi ra vẻ chào hỏi rất tự nhiên.
Lý Tương Tư lườm Tống Triều Dương một cái rồi quay đầu xách cặp bước vào trường.
Tống Triều Dương cười bất lực rồi đi theo sau.
Lý Tương Tư đi đằng trước, Tống Triều Dương bước theo sau, hai người cách nhau độ hai ba bước chân. Lý Tương Tư liên tục ngoái đầu lại nhìn Tống Triều Dương như sợ cậu sẽ chạy trốn vậy. Vài phút sau, hai người đã lần lượt đi vào lớp học.
Khi Tống Triều Dương bước vào lớp, lớp học vốn đang ồn như cái chợ vỡ bỗng nhiên im bặt, tựa như thế giới này có màng lọc âm thanh tự động, nó bỗng trở thành một cái thế giới im lặng vậy.
Tống Triều Dương hốt hoảng, cậu ngẩng đầu lên nhìn, tất cả các bạn trong lớp đều đứng im bất động như bị điểm huyệt trong tiểu thuyết võ thuật vậy. Người thì trợn tròn mắt, người thì há hốc mồm, tất cả đều im lặng nhìn cậu.
Gì thế này?
Tống Triều Dương tất nhiên không bị cái thế trận cỏn con này làm cho sợ hãi, nhưng cậu không biết vì sao các bạn lại có biểu cảm kỳ lạ như thế khi nhìn cậu, giống như họ nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy. Bản thân cậu cũng chỉ mới rời khỏi trường có hơn chục ngày thôi mà.
“Woa…” Chẳng biết là ai mở màn kêu lên một tiếng rồi tất cả các bạn đều hùa theo, tất cả đồng thanh ồ lên như sấm, khiến cho các bạn lớp khác khi đi qua cũng phải dừng bước lại thò đầu qua cửa sổ nhìn ngó lớp 6 khối 12.
“Gì… gì thế?”
Thầy giáo phụ trách việc giám sát đôn đốc tiết tự học sớm của khối 12 chạy tới, thầy đứng ở cửa lớp, tay chống lên thành cửa thở hồng hộc hỏi.
“Thưa thầy, không có gì ạ.” Lớp trưởng đứng lên tại chỗ, cậu dùng ngón tay nâng kính lên rồi cười nói với thầy giáo đứng ở cửa: “Em tổ chức cho mọi người giải phóng áp lực thôi ạ!”
“Ờ!”
Thầy giáo đứng trước cửa lớp thở phào một tiếng. Hiện tại là học kỳ cuối của học sinh khối 12, áp lực học tập của học sinh rất lớn. Mà không chỉ mỗi học sinh, đến ngay cả giáo viên chủ nhiệm hay thầy cô giáo bộ môn đều cố nghĩ ra một vài hoạt động nhỏ để các em điều chỉnh cảm xúc, giảm nhẹ áp lực.
“Sắp vào lớp rồi, nhỏ tiếng thôi!” Thầy giáo xua xua tay rồi quay người rời đi.
“Hoan nghênh bạn Tống Triều Dương!” Lớp trưởng cười với Tống Triều Dương rồi vỗ tay mở màn.
“Rào rào… rào… rào… rào rào rào rào rào…” Các bạn trong lớp bắt đầu vỗ tay theo nhịp như nhịp trống vậy.
Tiếng vỗ tay rầm rộ từ lớp 6 khối 12 vọng ra ngoài, học sinh của cả toà nhà đều nghe thấy. Học sinh của các lớp khác đều không hiểu là có chuyện gì xảy ra, họ nóng ruột muốn qua đó xem thế nào nhưng nghĩ đến việc tiết tự học sắp bắt đầu thì chỉ đành nén sự tò mò trong lòng lại.
Thầy giáo tiết tự học còn chưa đi xa bỗng ngây ra một lúc, thiết nghĩ khả năng là học sinh lớp 6 khối 12 lại bày ra trò cổ quái gì bèn lắc lắc đầu rồi bắt đầu đi tuần trên lối đi.
Như này là như nào?
Lớn như vậy rồi nhưng cậu chưa từng nghĩ đến việc bản thân lại được hoan nghênh thế này. Các bạn điên hết rồi à?
Tống Triều Dương có chút khó hiểu, cậu đần mặt ra bước về chỗ ngồi của mình.
“Reng….” Tiếng chuông vào lớp vang lên. Lớp trưởng đi lên bục giảng, hai tay ấn xuống: “Vào lớp rồi, cả lớp yên lặng tự học đi, đừng làm ảnh hưởng tới các bạn lớp khác.”
Các bạn tự động ngừng vỗ tay lại rồi mở sách giáo khoa ra bắt đầu tự học.
“Hay ho chó gì chứ!”
Chu Bằng Trình khẽ lẩm bẩm chửi, cậu ta thấy Tống Triều Dương hình như quay về phía này nhìn thì lập tức cúi đầu xuống.
Mục Đức Cao ngồi phía dưới nhìn Tống Triều Dương, ánh mắt càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, nó tựa như hai lưỡi kiếm sắc nhọn phát ra ánh sáng vậy.
“Anh Mục, tên nhóc này rốt cuộc lai lịch thế nào. Nó chẳng những không làm sao mà còn lôi cả anh em Ngũ Phúc vào cuộc nữa” Chu Bằng Trình sợ hãi nói.
Hôm Tống Triều Dương bị bắt đi, bất luận là Mục Đức Cao hay Chu Bằng Trình cùng đám anh em Ngũ Phúc đều cho rằng cuộc đời này của Tống Triều Dương thế là tàn rồi. Anh em Ngũ Phúc thậm chí còn lén lút bàn bạc để Tống Triều Dương ăn no đòn trong trại giam nữa cơ.
Nhưng lại chẳng ngờ rằng thế trận đã đảo lộn, trong vòng một đêm mà cả đám anh em Ngũ Phúc đều bị cảnh sát đưa đi. May mà Mục Đức Cao đã sớm cảnh giác, phát động quan hệ từ trước nên bản thân cậu ta và Chu Bằng Trình không sao.
Tâm tư Mục Đức Cao thâm sâu, cậu ta từ lâu đã sớm có phòng bị. Mặc dù Lưu Tự Phi đứng ra làm chứng cho rằng Mục Đức Cao ở trong ký túc xá ngầm ra ám thị cho cậu ta để cậu ta cất giấu ma tuý hại Tống Triều Dương nhưng cảnh sát cũng chỉ điều tra ra được là Mục Đức Cao chỉ thị cho đám anh em Ngũ Phúc gây phiền phức cho Tống Triều Dương nhưng không thành công mà thôi, còn Chu Bằng Trình cũng chỉ là trung gian sai vặt.
Đáng tiếc là không có chứng cứ.
“Chó dựa thế người mà thôi!” Mục Đức Cao nhìn lưng của Tống Triều Dương và Lý Tương Tư, nghiến răng chửi. Rồi cậu ta lại nói với Chu Bằng Trình: “Yên tâm đi, ngày tháng còn dài.”
Ngày thứ hai sau khi anh em Ngũ Phúc bị bắt đi, Mục Đức Cao liền nói chuyện này với Vương Hưng Nghiệp và cha của mình, Mục Hán cũng cảm thấy bất ngờ. Dựa theo cách nói của Mục Đức Cao thì bốn người trong năm anh em Ngũ Phúc bị bắt chẳng có gì là lạ bởi gia đình họ cơ bản chỉ là có tí tiền mà thôi, chứ quan hệ với giới quan chức cũng chẳng nhiều. Nhưng Diêu Kim Tiền thì khác.
cha của Diêu Kim Tiền là Cục trưởng chi cục khu Bắc, là cán bộ cấp vụ phó. Tuy quan chức ở Kinh Thành rất nhiều, cấp vụ phó quả thực chẳng là gì, nhưng trong hệ thống cảnh vụ của Kinh Thành thì Diêu Chí Khang hoàn toàn không phải là cái tên vô danh. Nghe nói ông ta nhận được sự tín nhiệm rất lớn của Cục trưởng Điền, quyền phát ngôn trong tay vô cùng lớn.
Đợt trước Mục Hán cũng định móc nối quan hệ nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Đến ngay cả một nhân vật tầm cỡ như vậy mà còn không bảo vệ được cho con mình, bảo bắt là bắt luôn, mọi chuyện trong này quả có quá nhiều thứ khiến người ta phải suy xét.
Mục Hán nhờ vào quan hệ nghe ngóng tình hình cũng chỉ nhận được một tin tức mơ hồ không chuẩn xác cho lắm: Có người gây áp lực cho lãnh đạo cấp cao của cục cảnh sát, vì vậy mà cả hệ thống cảnh vệ vô cùng coi trọng vụ án này. Do đó vụ án được nhanh chóng tiến hành điều tra rõ ngọn nguồn. Tuy không điều tra ra được dấu vết của thầy giáo đầu trọc và nữ bác sĩ xinh đẹp nhưng đã có chứng cứ và khẩu cung của năm anh em Ngũ Phúc thì cũng đủ đề rửa sạch mối hiềm nghi với Tống Triều Dương rồi.
Hơn nữa thì người được uỷ thác còn cung cấp thêm một manh mối nữa, người gây áp lực hình như là họ Lý!
Không chỉ vậy, khi điều tra vụ án này của Tống Triều Dương, Cục trưởng Điền đã ra lệnh cấm với toàn bộ hệ thống cảnh sát là nghiêm cấm những nhân viên không liên quan nghe ngóng tình hình vụ án, nếu không thì sẽ bị trừng trị thích đáng. Vậy nên nhân viên biết sự tình căn bản là không dám tiết lộ những manh mối của vụ án này ra ngoài.
Nếu muốn biết thêm tình hình chi tiết hơn nữa thì người mà Mục Hán uỷ thác không đủ năng lực để làm.
Thấy cảnh sát không điều tra ra được bất cứ manh mối nào có liên quan tới thầy giáo đầu trọc và nữ bác sỹ xinh đẹp, hơn nữa sự việc cũng chẳng liên đới tới bản thân và con trai, ít ra họ cũng chẳng bị hoạ phải vào tù nên Mục Hán chỉ thông qua quan hệ ở trong trường học để nhờ vả khiến cho tội của Mục Đức Cao từ chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ xí xoá rồi sau đó chẳng hỏi gì tới nữa. Cái chính là Mục Hán về cơ bản cũng chẳng quá để tâm đến cái chuyện vặt vãnh như là ghen bóng ghen gió của Mục Đức Cao.
Quan hệ với họ Lý?
Lẽ đương nhiên là Mục Đức Cao cho rằng Lý Tương Tư nhờ vào người nhà của cô gây áp lực cho hệ thống cảnh vụ, vậy nên vụ án lần này của Tống Triều Dương mới được điều tra phá án nhanh như vậy.
Bởi vậy mà Mục Đức Cao lại càng hận Tống Triều Dương.