Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 200: Điên tiết

"Rốt cuộc là có chuyện gì?” Tống Triều Dương đặt cặp sách xuống, cậu lấy sách giáo khoa ra rồi quay đầu sang nhìn Lý Tương Tư hỏi.

“Chuyện gì cái gì?” Lý Tương Tư lạnh lùng hỏi.

“Các bạn trong lớp đó!” Tống Triều Dương giơ tay lên rồi chỉ một lượt quanh lớp, nghi hoặc không hiểu gì hỏi: “Tại sao lại nhiệt tình với tôi như vậy?”

Lý Tương Tư nhìn chằm chằm vào mặt Tống Triều Dương mấy giây rồi dùng một ngữ khí và biểu cảm như nhìn thấy một tên thiểu năng nói: “Đần độn!”

“Cậu…” Tống Triều Dương nghe mà nổi quạu.

“Tất nhiên là hoan nghênh cậu rồi!” Nhìn bộ dạng chịu thua của Tống Triều Dương, bỗng nhiên tâm trạng của Lý Tương Tư khá hẳn lên.

“Không phải chứ!” Tống Triều Dương lẩm bẩm một tiếng rồi dùng tay sờ sờ lên mặt, cậu nói như chẳng hề biết liêm sỉ là gì: “Tôi cũng biết là mình đẹp trai rồi, cả lớp đều thích tôi nhưng cũng đâu cần thiết phải làm rầm rộ như vậy đâu?”

“Chậc chậc chậc…” Lý Tương Tư nhìn Tống Triều Dương lắc lắc đầu, tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ: “Quả thật không nhìn ra được là cậu lại mặt dày đến vậy?”

“Cám ơn, quá khen!” Tống Triều Dương cười đáp lại.

“Hự…” Lý Tương Tư sợ hãi bởi cái mặt thớt của Tống Triều Dương.

“Cậu nhìn thấy Thái Nha chưa?” Lý Tương Tư chỉ về một bạn nam ngồi phía trước ở bên trái rồi hóng hớt nói: “Cậu xem cái bộ dạng hèn hạ của cậu ta liệu có phải bỗng nhiên cởi mở hẳn ra không?”

“Ừm?”

Tống Triều Dương nhìn theo hướng ngón tay của Lý Tương Tư bèn nhìn thấy một cậu bạn gầy gò đang nhe nhởn cười hềnh hệch với mình.

“Ừm?”

Tống Triều Dương hơi trầm tư rồi hiểu ngay ra chuyện.

Các bạn đều coi cậu là anh hùng khải hoàn.

Do cậu nên đám anh em Ngũ Phúc đã bị cảnh sát bắt đi, vậy nên các bạn đều cho rằng là cậu đã thanh trừ mấy tên ác bá Ngũ Phúc này.

Cậu vì dân trừ hại?

Tuy cậu không rõ lắm về mức độ tác oai tác quái của đám anh em Ngũ Phúc trong trường nhưng nghĩ đến lần đầu tiên cậu gặp họ, đám người đó đều có bộ dạng ngang ngược, hống hách không coi ai ra gì thì chắc chắn làm không ít chuyện ỷ mạnh hiếp yếu. Rồi cậu lại liên tưởng đến những việc sau này xảy ra với mình thì cũng hiểu rõ được mấy gã học sinh này xấu xa tới mức nào.

Hãm hại bạn học tàng trữ ma tuý, sử dụng ma tuý rồi nhờ vào quan hệ gia đình mà cấu kết với những thành phần bại hoại trong hệ thống cảnh vụ để hành hình ép cung bạn học rồi vu oan giá hoạ. Đây là những việc mà học sinh làm ra được sao?

So với những điều này thì những chuyện như là ỷ mạnh hiếp yếu, doạ dẫm sách nhiễu quả là trò trẻ con.

Tống Triều Dương dám đảm bảo rằng hầu hết tất cả học sinh trong trường đều từng bị đám anh em Ngũ Phúc này bắt nạt.

Có thể tưởng tượng ra rằng những học sinh xuất thân từ gia đình bình thường không quyền không thế nghe được tin này vui mừng tới mức nào.

Cũng chẳng trách mà hôm nay cậu lại được hoan nghênh đến vậy.

Nhưng Tống Triều Dương lại chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào.

Haiz!

Tống Triều Dương lắc lắc đầu rồi thở dài bất lực.

“Thần kinh!” Lý Tương Tư quắc mắt lên nhìn Tống Triều Dương: “Lông còn chưa mọc đủ đã đi học cái thói sầu não ở đâu không biết!”

Tống Triều Dương vốn định đáp trả nhưng nghĩ một hồi lại ngoan ngoãn ngậm miệng. Cậu cũng chẳng thể cứ thảo luận với Lý Tương Tư về việc mình rốt cuộc đã mọc đủ lông hay chưa trong tiết tự học được.

Nhưng Lý Tương Tư lại chẳng hề có ý định buông tha cho cậu.

“Nào, nói cho tôi nghe xem hôm qua đi đâu xoã rồi!” Lý Tương Tư ngao ngán hỏi cậu.

“Cậu có thôi đi được không!” Tống Triều Dương mất kiên nhẫn nói.

Đã có một Lý Hương Quân khiến cậu đau đầu không biết phải xử trí thế nào rồi, Tống Triều Dương không muốn dây dưa thêm với một Lý Tương Tư nữa. Bởi thực sự là cậu không gánh vác nổi, và cũng càng không muốn gia tăng rủi ro bị lộ của mình. Nếu đã định như vậy rồi thì cậu cũng không muốn lấp lửng nữa, dĩ nhiên sẽ không nói chuyện tử tế nữa rồi.

“Hey, cậu khó chịu rồi à!”

Lý Tương Tư lập tức không chấp nhận.

“Tôi có ý tốt nói tin vui của cậu với mẹ và cậu tôi, cả nhà còn định tẩy trần cho cậu, muốn mời cậu đi ăn một bữa. Nhà hàng đặt chỗ rồi không nói làm gì, Hứa Tất Thành lại còn gọi món luôn rồi, kết quả là chẳng tìm thấy cậu đâu cả. Chẳng qua hỏi cậu một câu thôi, cậu thì hay rồi, không biết điều thì thôi lại còn trách tôi!”

Tống Triều Dương lập tức cảm thấy đầu như muốn vỡ làm đôi.

Cố tìm một lý do để lật mặt với Lý Tương Tư thì quả thực là cậu không làm nổi.

Nghĩ đến việc hôm cậu xảy ra chuyện, bản thân cậu vừa bị cảnh sát đưa đi thì Lý Tương Tư và Hứa Chỉ Lan liền theo tới ngay từ bệnh viện, họ quả thực quan tâm đến cậu.

Hơn nữa khi cậu ở đội phòng chống ma tuý đã phản kháng và làm nhục cảnh sát, nếu không phải Hứa Tất Thành đến kịp thời thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo?

Có lẽ là cả đời cậu cũng không ra ngoài được!

Nghĩ tới ân tình lớn lao này, nghĩ tới sự quan tâm xuất phát từ đáy lòng của Lý Tương Tư dành cho mình, Tống Triều Dương sao có thể nhẫn tâm nói những lời tàn nhẫn được.

Nhưng vấn đề là nếu cứ tiếp diễn như vậy thì cũng chẳng phải cách hay.

Con bé này tính cách trái khoáy, làm việc gì cũng chẳng thèm suy nghĩ, nói dễ nghe thì là hành động nhanh nhẹn, nói khó nghe thì là không biết nghĩ đến hậu quả. Nếu có ngày cô ta bỗng lên cơn điên muốn nói gì làm gì đó thì cậu sẽ xử trí thế nào?

Từ chối thẳng luôn?

Chắc Hứa Tất Thành sẽ không xé xác cậu ra chứ?

Tống Triều Dương lo lắng đến mức tóc tai dựng đứng lên.

Nhìn Tống Triều Dương hai tay ôm lấy đầu, ngón tay không ngừng vò đầu bứt tóc hận một nỗi không thể đầu đập xuống bàn thì Lý Tương Tư lại càng nổi đoá lên.

“Mẹ nhà cậu, ý gì thế!” Lý Tương Tư chửi thề, cô tóm lấy cổ áo của Tống Triều Dương lôi cậu dậy.

Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng thấy tủi. Cô quan tâm cậu như vậy, có ý tốt với cậu như vậy mà lại khiến cậu có dáng vẻ phiền não đến mức này, đau khổ đến mức này.

Lý Tương Tư nghĩ không thông được, càng không cách nào nhẫn nhịn được.

Không khí học tập của tiết tự học sớm rất tốt, các bạn kể cả có học thuộc lòng thì cũng chỉ đọc thầm, rất ít người phát ra tiếng động. Vì vậy mà lớp học trong tiết tự học sớm khá là yên tĩnh. Do đó tiếng gầm lớn của Lý Tương Tư vang khắp cả lớp.

Tất cả học sinh đều quay đầu sang, người thì tò mò, người thì hưng phấn, hoặc có người còn hóng hớt nhìn Lý Tương Tư và Tống Triều Dương.

Trong tiết tự học khô khan này có cái náo nhiệt để xem, các bạn học sinh tất nhiên chỉ mong có thế.

Gì thế này?

Nữ vương họ Lý đang nổi trận lôi đình đấy à!

Các bạn học thân quen với Lý Tương Tư lập tức vui mừng trên nỗi đau của người khác.

“Cậu có thể bình tĩnh lại được không, đừng có mà hơi tí lại như cái pháo trận, không đốt cũng nổ!”

Chẳng ngờ Lý Tương Tư tự nhiên lại xù lông lên, Tống Triều Dương sững sờ nói.

“Tôi nổ cái gì?” Lý Tương Tư trợn ngược mắt lên hậm hực nhìn các bạn trong lớp một lượt rồi giọng nói bất giác nhỏ lại: “Lòng tốt bị coi thành gan lừa là ám chỉ người như cậu đấy!”

“Nói chắc cậu chẳng tin, từ bé tôi đã không có mẹ rồi, chưa có ai từng quản tôi như vậy!” Tống Triều Dương lập tức nói cho qua chuyện, cậu hơi cúi đầu xuống, không để Lý Tương Tư nhìn thấy mắt mình đang đảo loạn lên lúc này, nghĩ chủ ý trong lòng.

Dựa vào tính cách của Lý Tương Tư, nếu cứ để mặc sự việc tiếp tục phát triển như vậy thì cậu chắc chắn sẽ thành nam chính trong sự việc này, đảm bảo sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Con bé Lý Tương Tư này không dễ đối phó đâu!

Đây rõ ràng là kiểu mẫu nữ vương bá đạo, hơn nữa lại còn vô cùng khó chơi, cậu muốn cứng thì chắc chắn cô còn cương hơn