Nhưng tại sao khi mình nghĩ tới Lý Hương Quân, đồng thời lại nghĩ tới Phương Minh Châu?
Tống Triều Dương tâm trạng rối bời, cậu không biết mình nên đối mặt với tình trạng này thế nào, hoặc có thể nói rằng cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ qua những ấn tượng Phương Minh Châu để lại trong lòng mình.
Tống Triều Dương có chút phiền não.
Về phương diện tình cảm, Tống Triều Dương giống như một tờ giấy trắng, không hề có bất cứ kinh nghiệm nào cả, cậu không biết, nếu như muốn không phải từ bỏ bất cứ mối tình nào, có khiến người khác cho rằng cậu rất vô sỉ hay không?
Nhưng cậu tự hỏi lòng mình, chưa bao giờ nghĩ rằng phải lựa chọn.
Hãy cứ đợi tới khi mình có năng lực có thể nhìn thẳng vào chuyện tình cảm, có năng lực chịu trách nhiệm rồi tính.
Chỉ khi mình có được thân phận an toàn, quang minh chính đại, mình mới có tư cách suy nghĩ tới những việc này.
Tống Triều Dương lắc mạnh đầu, cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn này ra khỏi đầu.
Mặc dù cậu rất tận hưởng cảm giác vui vẻ và kì diệu trong quá trình yêu đương, nhưng không có nghĩa là cậu không biết việc cần kíp hiện giờ là làm gì?
Liên hệ được anh hai Mèo Rừng, rồi liên hệ với ông, sau đó tiến hành kế hoạch tiếp theo.
Bây giờ cậu không làm được gì cả.
Cũng may cơ duyên trùng hợp, đại khái biết được ai là người mạo danh ông nội sắp đặt thân phận cho mình.
Nghĩ tới đây, Tống Triều Dương vẫn sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Cậu không ngờ đối thủ của ông nội mình lại mạnh tới vậy.
Nhưng lại càng hiếu kỳ về thân phận của ông, hiếu kỳ tới mức độ kinh ngạc.
Để đối phó với ông, có thể nói đã điều động sức mạnh lớn nhất của một quốc gia, đối mặt với đối thủ mạnh, cùng với hậu quả nghiêm trọng như vậy, Tống Triều Dương lại nảy sinh chút ít hưng phấn trong khủng hoảng và sợ hãi.
Tống Triều Dương không ngừng tưởng tượng ra những hình ảnh sau này mình sẽ có thể gặp phải, bất giác quên mất thời gian. Khi cậu bừng tỉnh khỏi ảo giác, bên ngoài đã là một màu tối đen.
Đèn đường trong khu chung cư cơ bản sau mười hai giờ mới tắt, bây giờ chắc chắn đã là rạng sáng.
Tống Triều Dương trở mình, lần tìm điện thoại đang sạc đặt ở tủ đầu giường, nhấn nút mở máy.
Sau khi rời khỏi trại giam, Tống Triều Dương mới lấy lại vật dụng cá nhân. Điện thoại đã hết pin từ lâu, vì trước đây không dùng điện thoại, Tống Triều Dương vẫn chưa thích ứng với cuộc sống thiếu điện thoại sẽ không sống nổi của người hiện đại, căn bản không nghĩ tới việc sạc pin điện thoại, về nhà mở túi hồ sơ mang về từ trại giam mới nhớ ra mình có một chiếc điện thoại.
Mai chính thức đi học, tốt nhất hãy hẹn giờ. Tống Triều Dương trước đây vẫn thường ngủ sớm dậy sớm, vô cùng có quy luật, nhưng trong khoảng thời gian ở trong trại giam, cậu thường nghĩ ngợi lung tung cả đêm, ban ngày mới ngủ, đồng hồ sinh học đã bị đảo lộn.
Vừa mới mở máy, hàng loạt chuông báo không ngừng vang lên, có tới hơn hai mươi tin nhắn. Tống Triều Dương mở tin nhắn, toàn bộ đều là tin thông báo của quản lý cuộc gọi.
Sớm nhất là vào ngày Tống Triều Dương bị bắt, Lý Tương Tư gọi cho cậu hai cuộc điện thoại, còn lại đều là hôm nay gọi, nhiều nhất vẫn là Lý Tương Tư, có tới mười lăm tin nhắn. Ngoài ra còn có Hứa Tất Thành gọi hai lần, vào khoảng buổi chiều, có lẽ là thông qua Lý Tương Tư biết tin mình được thả.
Đã gần hai giờ sáng, cho dù không muộn thế này, Tống Triều Dương cũng không định gọi điện lại. Cậu đặt đồng hồ báo thức là sáu rưỡi sáng, đang định tắt máy thì điện thoại bất ngờ đổ chuông.
Không phải chứ, đã muộn thế này rồi!
Tống Triều Dương lẩm bẩm một câu.
Điện thoại vẫn là Lý Tương Tư gọi tới.
Tống Triều Dương do dự một lát, không nghe máy, cứ thế ngắt cuộc gọi.
Còn chưa đợi cậu tắt máy, có lẽ cũng chừng hai ba giây sau, một dòng tin nhắn được gửi tới nhanh như chớp.
Nhanh vậy sao?
Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Tống Triều Dương liền nhíu mày.
“Cậu mà không bắt máy là mình tới nhà cậu đó!”
Điện thoại đổ chuông, Tống Triều Dương đành gượng cười, với tính tình của Lý Tương Tư, đúng là có thể dám làm ra việc này, cậu đành nghe điện thoại.
“Được lắm, Tống Triều Dương, bây giờ cậu giỏi rồi đấy!” Vừa nghe điện thoại, Lý Tương Tư đã bắt đầu nói bóng nói gió.
“Sao vậy?” Tống Triều Dương hỏi đại một câu.
“Tại sao không nghe điện thoại của mình?” Lý Tương Tư hỏi dồn dập, nhưng không lớn tiếng, hơi ồm ồm. Tống Triều Dương ngẫm nghĩ một lát liền biết rằng Lý Tương Tư đang chui trong chăn gọi điện cho mình.
“Chỉ là bấm nhầm thôi!” Tống Triều Dương đương nhiên không thừa nhận rằng mình cố tình, cùng Lý Tương Tư tranh cãi về vấn đề này chắc chắn sẽ không có hồi kết. Tống Triều Dương nhanh chóng lảng sang vấn đề khác: “Muộn thế này rồi mà cậu vẫn chưa ngủ sao? Mai không cần đi học sao?”
“Mình xem cậu có phải đã bị vắt kiệt quệ rồi không?” Lý Tương Tư nghiến răng nghiến lợi nói.
“Suy nghĩ có thể bình thường một chút được không?” Tống Triều Dương cả giận nói.
“Bây giờ mới xong việc phải không?” Lý Tương Tư cười nhạt một tiếng, “Bà đây ở đây lo cho cậu, mẹ kiếp, có phải cậu chạy tới phòng khuê của người ta vui mừng tới quên đường về rồi không…”
“Đủ rồi…” Tống Triều Dương quát lớn, khiến màng nhĩ Lý Tương Tư tê dại, quên mất tiếp theo định nói gì.
Lý Tương Tư giật mình ngây người, cảm giác tủi thân dâng trào, hai mắt đỏ hoe, tức tới mức không nói lên lời.
“Cậu hiểu nhầm mình cũng đành, luật sư Lý nói thế nào đi nữa cũng là bề trên của cậu, sao cậu có thể nghĩ như vậy?” Tống Triều Dương nhíu mày nói.
“Người ta làm gì cũng đúng, mình nói gì cũng sai, được thôi, Tống Triều Dương… cậu lợi hại…” Nói tới cuối cùng, Lý Tương Tư đã nức nở, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Tống Triều Dương lập tức cảm thấy đau đầu, cậu cuối cùng cũng ý thức được rằng, nói lý lẽ với con gái đúng là một việc nực cười nhất thế gian, bất luận tuổi tác đối phương.
“Mình ra khỏi nhà giam, điện thoại hết pin, chiều về tới nhà mới sạc, sau đó nằm lên giường là ngủ, ngủ tới tận bây giờ, vừa rồi mới mở máy, cậu nghĩ linh tinh gì vậy chứ!” Tống Triều Dương nghiến răng, đành lên tiếng giải thích.
“Vậy cậu cũng không tới mức gắt lên với mình chứ, cậu làm quá vậy làm gì? Mình thì cứ nghĩ tới cậu, thậm chí nói tin cậu được thả cho mẹ mình, buổi chiều còn bảo cậu mình đặt nhà hàng, chuẩn bị giải xui cho cậu, cậu thì tốt rồi, điện thoại tắt máy suốt, người cũng không tìm thấy đâu!” Lý Tương Tư càng nói càng kích động, giọng nói có phần nghẹn ngào.
“Mình thực sự là đã ngủ một giấc!” Tống Triều Dương cảm thấy đầu óc mình rối bời, Lý Tương Tư lại nói nghĩ tới mình, cậu không biết mọi việc sao lại thành ra như thế này.
Mình nên làm thế nào?
Lý Tương Tư và Lý Hương Quân là hai mẫu tính cách hoàn toàn khác biệt, giống như hai khẩu pháo, thậm chí không cần đốt có lúc cũng sẽ nổ.
“Muộn lắm rồi, cậu ngủ sớm đi, đừng làm cô thức giấc, chuyện chúng ta mai tới trường rồi nói có được không?” Tống Triều Dương đau đầu nói, cậu rất sợ Lý Tương Tư một khi kích động sẽ bất chấp tất cả, nếu như khiến Hứa Chỉ Lan thức giấc, khiến bà hiểu nhầm thì sẽ rất phiền phức.
“Vậy hãy nói cho mình biết, chiều cậu đi đâu?” Lý Tương Tư vẫn kiên quyết hỏi tới cùng.
“Từ trường về là ngủ, tới cơm tối cũng quên ăn, vừa mới ngủ dậy!” Tống Triều Dương không biết làm sao đành nói: “Bà cô ơi, cho dù mình muốn tùy tiện thì cũng phải được người ta đồng ý, nếu đổi thành cậu, cậu có chấp nhận không? Cậu dừng lại đi, có gì mai chúng ta nói tiếp!”
Lý Tương Tư cũng sợ khiến mẹ mình thức giấc, buổi trưa bị Lý Hương Quân nói cho không biết phải đối đáp thế nào, cả buổi tối, Tống Triều Dương lại không nghe điện thoại, cô chẳng qua chỉ là tức không nhịn được nên mới cố tình tìm Tống Triều Dương trút giận mà thôi. Mặc dù nói là vậy nhưng trong lòng không nghĩ vậy, bây giờ nghe thấy Tống Triều Dương xin tha, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu một chút.
“Cậu mơ đi, mai tính sổ với cậu!” Lý Tương Tư lạnh lùng hừ một tiếng, cuối cùng cũng ngắt máy.
“Phù!” Tống Triều Dương thở phào một hơn, cuối cùng cũng chấm dứt, cậu cảm thấy dỗ dành con gái còn mệt hơn đánh trận, nhưng ngay sau đó cậu lại cảm thấy đau đầu, không biết mai tới trường sẽ ra sao nữa!