Điền Viên Cẩm Tú

Chương 321: Nhanh trí chạy trốn

Hơn nữa, chiều tên này dùng cũ quá đi mất! Tử La không nhịn được than thở trong lòng.


Có điều, Tử La cũng không muốn chọc tới loại công tử bột thế này, vì vậy nghiêm túc trả lời: “Xin lỗi, ngươi nhận nhầm người rồi!” Sau đó cùng Xuân Hoa, Hạ Hà tiếp tục vào cửa hàng. “Này!” Công tử kia đương nhiên vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục ngăn các nàng lại: “Tiểu2mỹ nhân đừng đi vội. Bây giờ chưa biết cũng không sao, chúng ta ở cùng nhau một lúc là sẽ quen ngay mà!” Từ ngữ cực kỳ ngả ngớn.


“Xin công tử tránh ra cho, chúng ta không biết ngươi!” Lúc này, Thân Diệc Phàm liền tới ngăn trước mặt Tử La, tuy giọng điệu khách khí, nhưng thái độ rất kiên quyết.


“Ái chà! Tiểu tử này là ai? Dám nói với gia như vậy? Không8biết gia là ai à?” Công tử kia thấy Thân Diệc Phàm đột nhiên nhảy ra chặn giữa hắn và Tử La thì nổi giận.


“Gia của chúng ta chính là người của phủ Trần Bắc Hầu, Phủ Trần Bắc Hầu đấy có biết không? Gia của chúng ta chính là Đại ca của Trần Bắc Hầu gia đấy!” Một tên có vẻ là người dẫn đầu đám hạ nhân bên cạnh giở giọng cho cây gần6nhà, gà cậy gần chuồng.


Vốn Tử La còn không biết lai lịch mấy người này thế nào, bây giờ vừa nghe hiển nhận ra ngay, tên này chính là con trai Mạc Thao của vị huynh đệ cùng cha khác mẹ với cha Mạc Vân Thiên.


Tuy Tử La chưa bao giờ nghe Mạc Vân Thiên nhắc về thân thể hay bất cứ chuyện gì liên quan đến Mạc gia, nhưng nàng vẫn nghe được một số3lời đồn, cộng thêm lời kể của Xuân Hoa, Hạ Hà, không khó để Tử La đoán được đại khái quan hệ giữa Mạc Vân Thiên và ba bà cháu này.


Vậy nên sau khi biết vị công tử bột trước mặt là ai, Tử La liền muốn dạy bảo hắn một trận. Có điều, tình huống trước mắt không cho phép nàng làm vậy, cho nên nàng không thể không nhẫn nại. Xuân Hoa và Hạ5Hà biết thân phận của Mạc Thao xong cũng vô cùng tức giận. Chỉ là Tử La không biểu hiện gì nên các nàng cũng không thể để lộ suy nghĩ trong lòng, chỉ có thể kiềm chế. Thật ra lúc đầu Thân Diệc Phàm cũng không biết công tử này là ai, bây giờ nghe gã sai vặt nói xong thì hơn sững sờ. Hắn không ngờ người trước mặt lại là người của phủ Trần Bắc Hầu, phải biết là phủ Trần Bắc Hầu chính là vua chúa ở Mạc Bắc Tam phủ này. Ở đây, có muốn đắc tội với ai cũng phải tránh phủ Trần Bắc hầu ra. Mà Mạc Thao lại là nhân vật nổi tiếng ở phủ thành Mạc Phủ. Tuy hắn ít đến làm ăn buôn bán ở phủ thành Mạc Phủ, nhưng danh tiếng của Mạc Thao cũng đã được nghe qua. Người này ở phủ thành Mạc Phủ có thể nói là tội ác chồng chất, không chỉ uống rượu, cờ bạc, mà còn rất háo sắc. Bình thường ngoài việc đến kỹ viện uống rượu thì còn có sở thích đi khắp nơi tìm nữ tử có nhan sắc. Nghe nói, mấy năm nay, số lượng nữ tử bị hắn cưỡng đoạt vào phủ không hề ít chút nào. Tình huống bây giờ rõ ràng là tên công tử bột này coi trọng Tử La, nghĩ đến đức hạnh của tên này, Thân Diệc Phàm không khỏi lo lắng.


Hắn tuyệt đối không thể để người này ức hϊế͙p͙ Tử La, nhưng phải làm thế nào mới tốt đây? Thân Diệc Phàm càng lo lắng thì càng không nghĩ ra cách, sắc mặt cũng càng ngày càng kém. Tử La để ý thấy lúc Thân Diệc Phàm nghe gã sai vặt nói ra thân phận của họ thì vẻ mặt có chút kiêng kỵ và khẩn trương. Tử La nghĩ, mặc dù bây giờ Trần Bắc Hầu là Mạc Vân Thiên, nhưng đám người Mạc Thao cũng là người phủ Trần Bắc Hầu, đắc tội với họ nhất định sẽ gặp phiền phức. Nhưng các nàng phải làm thế nào mới thoát khỏi thế giằng co này? “Ôi! Đau bụng quá!” Suy nghĩ nhanh chóng, Tử La đột nhiên ôm bụng ngồi xuống, đau đớn nói. Biển cổ đột nhiên xảy ra khiến mọi người đều thất kinh. “Tam tiểu thư, người sao vậy?” Xuân Hoa cứ tưởng Tử La bị làm sao thật, khẩn trương hỏi. “Mau, đến y quán!” Thân Diệc Phàm lập tức bế Tử La lên chạy đến chỗ xe ngựa. Thư Mặc và Xuân Hoa, Hạ Hà thấy vậy cũng theo sát. Đưa mắt nhìn đoàn xe của Tử La rời khỏi, Mạc Thao mới chợt nhận ra rằng mỹ nhân của hắn chạy mất rồi. “Thế này là thế nào?” Mạc Thao ngu người hỏi Tiểu Mã, gã sai vặt có giọng điệu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng vừa rồi. “Ặc, bọn họ đi rồi!” Biết không thể không trả lời, Tiểu Mã lau mồ hôi, đau khổ nói. “Các ngươi còn sững sờ ở đó làm gì? Còn không mau đuổi theo cho gia, nếu không tìm được mỹ nhân thì các ngươi cũng không cần về Hầu phủ nữa!”


Mạc Thạo nghe Tiểu Mã nói vậy cũng ý thức được rằng đám Tử La chạy mất rồi. Hắn lập tức sai mấy gã sai vặt bên cạnh mình đuổi theo, sau đó đạp vào mấy gã sai vặt khác, mắng như súng liên thanh: “Cút mau! Cút! Cút hết đi tìm người cho gia, nếu không tìm được gia sẽ cho các ngươi biết tay.”


Mười mấy gã sai vặt thấy vậy nào dám ở lại, lập tức chạy như bay về phía đám Tử La vừa rời đi. “Nhớ là tìm tất cả, quán trong thành cho gia, nhất định phải tìm được họ!” Mạc Thao tiếp tục quơ tay múa chân quát mắng đám sai vặt vừa rời đi.


Đám sai vặt vừa đi được mấy bước nghe vậy liền lảo đảo, hóa ra vị gia này vẫn còn tin cái cớ của tiểu cô nương đó. Tùy tùng thân cận Tiểu Mã ở lại nghe thấy cũng không khỏi giật giật khóe miệng, tiếp đó hắn lại cảm nhận được bánh tính đang dùng ánh mắt nhìn đám ngu si nhìn chủ tớ hai người.


Vì vậy, cho dù Tiểu Mã đã theo Mạc Thao làm việc ác mấy năm, da mặt dày như tường thành rồi vẫn có chút lúng túng.


Nhưng mà, người trong cuộc là Mạc Thao lại chẳng hề phát hiện ra rằng mình bị xem là thằng ngu, vẫn giận đùng đùng nói tiếp: “Chúng ta về phủ gọi thêm người, cho dù hôm nay phải tìm cả thành, gia cũng phải tìm được mỹ nhân đó.” “Thiếu gia, vậy có vẻ không tốt lắm đâu, chúng ta không nên quấy rầy lão phu nhân và đại lão gia.” Tiểu Mã nghe Mạc Thao nói phải về phủ gọi thêm người thì sắc mặt xanh mét. Nếu để lão phu nhân biết đám nô tài bọn hắn không khuyên bảo Mạc Thao, để Mạc Thao làm bậy bên ngoài thì người chịu khổ chắc chắn là mấy gã sai vặt bọn hắn. Hắn chưa khuyên bảo xong, Mạc Thao đã quyết tâm, mắng: “Rắm thối! Gia làm gì cũng không đến lượt nô tài nhà ngươi khoa tay múa chân, còn không mau đuổi theo!”


Lúc này Tiểu Mã đâu dám nói gì nữa, chỉ có thể nhận lệnh theo Mạc Thao về phủ Trần Bắc Hầu.


Nhắc đến đám Tử La, sau khi các nàng lên xe ngựa rời đi, Thận Diệc Phàm liền không nhịn được hỏi: “A La, bây giờ muội cảm thấy thế nào?” Tử La thấy Thân Diệc Phàm, Xuân Hoa và Hạ Hà đều đang ân cần nhìn mình, biết mọi người đều đang loạn cào cào, chưa phản ứng kịp.


Vì vậy, Tử La ngồi dậy trấn an mọi người: “A La không sao! Vừa rồi A La chỉ giả bộ thôi, nếu không chúng ta có muốn cũng không đi được.” Thân Diệc Phàm cùng Xuân Hoa, Hạ Hà nghe vậy, lại nhìn bộ dạng bây giờ của Tử La mới nhận ra vừa rồi chỉ là mưu kế của nàng. “Ai! Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Lúc nãy A La suýt nữa thì dọa chết Thân Đại ca đấy.” Thân Diệc Phàm vừa nghĩ đã sợ: “Đểu tại Thân Đại ca không tốt, không thể bảo vệ A La, nếu không cũng không cần A La phải dùng cách thể này!”


Thấy Thân Diệc Phàm lộ ra ánh mắt tự trách, Tử La vội vàng nói: “Thân Đại ca, huynh đừng nói vậy! Tục ngữ có câu dân không đấu với quan. Tuy Mạc Thao chỉ là con cháu dòng thứ, nhưng chúng ta cũng không thể gây sự với bọn cường hào ác bá đó được. Bây giờ chúng ta dùng kế để rời khỏi là hợp lý nhất, hà tất phải rước thêm phiền phức vào người.”


Nghe Tử La nói như vậy, sự áy náy trong lòng mới giảm bớt một chút, sau đó lại cảm động vì Tử La suy nghĩ cho hắn. “Tam tiểu thư, bây giờ chúng ta nên về biệt viện trước thì hơn. Nô tỳ sợ Mạc Thao nhận ra lại sẽ phải người đuổi theo đấy.” Hạ Hà đã không vừa mắt Thận Diệc Phàm từ lúc hắn ôm Tử La rồi, Hầu gia của các nàng chết rồi chắc? Nếu không phải lúc nãy lo lắng cho Tử La, nàng nhất định sẽ không để Thân Diệc Phàm ôm Tam tiểu thư như vậy. Bây giờ không sao rối, Thân Diệc Phàm còn cùng Tử La tâm sự luyên huyên. Hạ Hà không nhìn nối, cho nên lập tức nói chen vào.


“Ừm! Chúng ta đi mau!” Tử La nghe vậy cũng đồng ý, dặn Kim Tiền đánh xe nhanh một chút. Kim Tiền vốn sợ Tử La khó chịu nên đánh xe không hề chậm, bây giờ nghe Tử La dặn dò xong liền cho xe chạy nhanh hơn. Lúc này, mấy gã sai vặt Mạc Thao phái đi tìm Tử La vốn đã chậm mất một lúc, nay hai chân người cũng chẳng thể đuổi kịp bốn chân ngựa.


Thế là, mười mấy người chạy tìm thở hổn hà hổn hển cũng không thấy bóng xe ngựa của đám Tử La, xui xẻo hơn nữa là lúc bọn họ đi qua một con phố ít người lại gặp phải mấy người áo đen che mặt, võ công cao cường tập kích.


Vì vậy, bọn họ còn chưa tìm người đã bị đánh đến mức mặt mũi bầm giập, kêu rên liên tục, không cả bò dậy nổi. Mạc Thao và Tiểu Mã bên này lại về phủ Trần Bắc Hầu rất thuận lợi, chỉ là vừa vào phủ, chút khí phách rởm của hắn đã rút đi sạch. Hắn luôn rất sợ bà nội Mạc Ngô thị của mình, đâu dám lộ liễn điều người trong phủ đi tìm người cho


hån.


Nhưng Mạc Thao vẫn tiếc khuôn mặt đẹp đẽ của Tử La, cho nên vẫn lén sai mấy gã sai vặt trong sân viên của mình và một số gia đình trong phủ bị hắn mua chuộc đi tìm người. Mấy gã sai vặt và gia đình trong phủ đâu biết được tình huống trên đường. Mấy người nghe Mạc Thao bảo đi tìm ở các y quản trong thành thì cứ đến mấy y quán tìm thôi. Tiểu Mã thấy hết mọi chuyện, cảm thấy cực kỳ khẩn trương, nếu hắn dám bắt bẻ Mạc Thao trước mặt mọi người thì kết cục nhất định sẽ rất tồi tệ, nhưng nếu hắn không nhắc nhở Mạc Thao, khiến hắn không tìm được người thì hắn cũng không có kết cục tốt.


Dù gì cũng đã đi theo Mạc Thao nhiều năm, nếu hắn không có chút năng lực hoặc đầu óc nhanh nhẹn thi đấu thể ở bên cạnh mục Thao lâu vậy. Vì vậy sau khi tính toán một lúc, Tiểu Mã liền nhanh trí nói với đám sai vặt và gia đình kia một câu: “Tìm kỹ ở các y quán trong thành cho thiếu gia, được rồi, các chỗ khác cũng không được bỏ qua, lật tung cái thành này lên, đến ruồi cũng không được tha!” Vừa nói vừa quay đầu lại nịnh nọt Mạc Thao: “Thiếu gia nói xem có đúng không?”


“Không sai! Ngoài y quán ra thì những chỗ khác cũng phải tìm cho gia, ta không tin bọn họ có thể trốn mất được.” Mạc Thao đương nhiên không hề phát hiện rằng mệnh lệnh của mình đã bọ Tiểu Mã bổ sung.