Điền Viên Cẩm Tú

Chương 320: Đùa giỡn

Mỹ Hương Lầu chính là một trong những tửu lâu mà các nàng muốn chọn lần này, cũng là nơi gần biệt viện các nàng đang ở nhất. Vì vậy nên Thân Diệc Phàm mới bảo2Thư Mặc đi tìm hiểu tình hình ở Mỹ Hương Lầu trước.


A”A La, sao bây giờ? Bây giờ ông chủ của Mỹ Hương Lầu không ở đây, có khi chúng ta phải ở phủ thành Mạc8Phủ thêm hai ngày để đợi ông ta rồi. Hay là ngày mai chúng ta đến hại tửu lâu khác xem trước, chờ ông chủ Mỹ Hương Lầu về thì chúng ta lại đến đó.” Thận6Diệc Phàm nghe Thư Mặc báo cáo xong liền thương lượng với Tử La.


“Thiếu gia, tay của ngày bị thương không nhẹ, hay chúng ta cứ chờ hai ngày nữa ông chủ của Mỹ Hương Lầu3về rồi đi xem các tửu lâu khác luôn?” Thư Mặc chen ngang.


Tử La nghe vậy liền nhìn về phía cánh tay Thân Diệc Phàm, băng bó đúng là khiến người ta giật mình. Chỉ còn5nửa tháng nữa là đến ngày Tử Đào thành thân, đi từ phủ thành Mạc Phủ về đến trấn Cổ Thủy cũng mất ba ngày, vậy nên chỉ có thể ở phủ thành Mạc Phủ tối đa mười ngày. Có điều, trước ngày Tử Đào xuất giá, Tử La cũng muốn về sớm để ở bên cạnh tỷ ấy, vậy nên nàng muốn tất cả mọi chuyện có thể xong trong vòng năm ngày.


Nhưng với tình trạng của Thân Diệc Phàm hiện giờ, nếu bắt người ta phải đi xem cửa hàng với nàng luôn thì có vẻ không được hay cho lắm. Nhưng có kinh nghiệm chọn tửu lâu và sửa sang ở phủ thành Bạch Nhạc phủ, nếu thắt chặt chút thời gian có khi vẫn có thể xong mọi chuyện trong năm ngày. Tử Langhĩ nhanh rồi nói với Thân Diệc Phàm: “Hay Thân Đại ca cứ nghe lời Thư Mặc đi, chúng ta nghỉ ngơi hai ngày rồi đi xem tửu lâu cũng được.” “Nhưng A La còn phải về nhà mà! Tử Đào muội muội sắp xuất giá rồi, nếu để vết thương của ta làm chậm trễ thời gian về nhà của muội thì không tốt lắm.”


Xuân Hoa nghe Thân Diệc Phàm nói vậy thì khóe miệng giật giật, nói lời này xong, Tam tiểu thư có muốn cũng chẳng tiện đi xem luôn. Xuân Hoa không khỏi thầm than trong lòng, tên Thần Diệc Phàm rõ ràng là cố ý. Quả nhiên, Tử La nghe vậy liền nói: “Không sao đâu. Từ giờ đến lúc Nhị tỷ xuất giá vẫn còn chút thời gian, lần này chúng ta cố gắng quyết định mọi chuyện nhanh chóng rồi về thì vẫn kịp ngày xuất giá của tỷ ấy mà.” “Vậy sao được!” Thân Diệc Phàm nói. “Không sao mà, Thân Đại ca. Hai ngày rảnh rỗi, A La cũng có thể đi thăm thú phủ thành Mạc phủ. Nghe nói chỗ này lớn hơn, náo nhiệt hơn phủ thành của Bạch Nhạc phủ chỗ chúng ta nhiều. A La muốn đi dạo chơi xem sao.” “Vậy cũng được.” Thân Diệc Phàm thấy vậy liền đồng ý. Bởi vì ngày các nàng về có thể phải lùi lại, cho nên sau khi ăn tối xong Tử la liền viết thư cho Tử Hiên, nói rõ mọi chuyện xảy ra trên đường và tình trạng bây giờ của các nàng cho hắn, bảo hắn xong chuyện thì đến thẳng trấn Cổ Thủy luôn, không phải qua phủ thành Bạch Nhạc phủ nữa, cũng tiết kiệm thời gian hơn. Hôm sau, Tử La đưa thư của nàng cho Thân Diệc Phàm để hắn cho người đưa đi. Hai ngày sau, Tử La không hề dạo chơi phủ thành Mạc Phủ như lời nàng nói.


Hai ngày này, nàng vẫn luôn ở trong biệt viện. Vì Thân Diệc Phàm bị thương trên người, khẩu vị thỉnh thoảng sẽ không tốt, Thư Mặc muốn Thân Diệc Phàm có thể bồi dưỡng thân thể liên tới xin Tử La làm chút đồ ăn ngon cho hắn. Tử La nghe vậy đấu thể từ chối, vậy nên hai ngày này hầu như toàn là Tử La nấu đồ cho Thân Diệc Phàm ăn, hoặc chơi cờ cùng Thân Diệc Phàm, đến hoa viên ngắm cảnh


Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, vết thương trên tay Thân Diệc Phàm mặc dù chưa lành, nhưng đã tốt hơn rất nhiều, có thể đi xem cửa hàng rồi.


Lúc này ông chủ của Mỹ Hương Lầu cũng đã về, vì vậy đến ngày thứ ba, các nàng liền đi chọn tửu lâu. Ba chỗ Thân Diệc Phàm nhìn trúng đều là tửu lâu, một trong số đó là Mỹ Hương Lầu mà các nàng đã nói đến trước đó, thứ hai là tửu lâu Lâm Kỷ, thứ ba gọi là Phù Dung Lầu. Ba tửu lâu này, ngoài Mỹ Hương Lầu gần biệt viện của các nàng nhất, chỉ mất hơn mười phút đi xe thì hai cái khác đều cách rất xa.


Tửu lâu Lâm Ký các biệt viện của các nàng hơn hơn nửa canh giờ đường xe, Phù Dung Lầu thì cách đến hơn một canh giờ.
Vì vậy Tử La phải tốn đến hai ngày mới xem được hết ba tửu lâu này.


Sau khi bàn bạc xong, các nàng liền quyết định chọn Mỹ Hương Lầu. Vì biệt viện của các nàng cách trung tâm phủ thành Mạc Phủ rất gần, cho nên hai tửu lâu còn lại sẽ cách trung tâm rất xa, vị trí như vậy không hợp để các nàng làm tửu lâu lắm. Nhất là Phù Dung Lầu, không chỉ tọa lạc ở một nơi rất hẻo lánh mà còn rất nhỏ, cho nên các nàng loại nó đầu tiên.


Tửu lâu Lâm Ký thì không qua hẻo lánh, diện tích cũng lớn nhất trong ba chỗ, nhưng dù gì vị trí của nó cũng không quá phồn hoa, cho nên các nàng cũng không chọn. Tử La chọn Mỹ Hương Lầu, thứ nhất vì diện tích vừa phải, lại nằm ở con đường khá náo nhiệt, tuy giá hơi cao một chút nhưng suy nghĩ về lâu về dài vẫn chọn nó. Sau khi chọn được chỗ, các nàng nhanh chóng mua lại Mỹ Hương Lầu từ tay chủ nhân của nó. Sau khi mua Mỹ Hương Lầu xong, tiếp đó chính là chỉnh trang tu sửa. Có điều, vì vị sư phụ giúp các nàng thiết kế lắp ráp lúc trước phải giám sát chuyện của tổng tiệm ở phủ thành Bạch Nhạc phủ, nên phải xế chiều ngày mai mới có thể đến đây được. Mà sau khi làm thủ tục sang tên cho Mỹ Hương Lầu mới là giữa trưa hôm nay. Vì vậy sau khi ăn trưa xong, Thân Diệc Phàm liền phái người tới mời Tử La cùng lên phố đi dạo.


Từ lúc tới phủ thành Mạc Phủ, ngoài lúc đi xem tửu lâu thì Tử La căn bản không có thời gian ra ngoài đi dạo, nàng đã sớm muốn tìm một thời gian dạo chơi trong phủ thành Mạc Phủ rồi.


Nàng không chỉ muốn ngắm nhìn phủ thành giàu có, phồn hoa bậc nhất Mạc Bắc Tam phủ mà còn muốn đi xem nơi Mạc Vân Thiên lớn lên như thế nào, tốt nhất là có thể đến nhà tổ Mạc gia, nhìn nơi Mạc Vân Thiên ở lúc còn bé.


Vậy nên lúc Thân Diệc Phàm mời nàng cùng đi dạo phủ thành Mạc Phủ, Tử La lập tức đồng ý. Biệt viện của Thân Diệc Phàm đã có thể coi là ở trung tâm rồi, cho nên các nàng chỉ cần đi nửa canh giờ là đến được đường Tinh Nguyệt náo nhiệt nhất phủ thành.


Đường Tinh Nguyệt không hổ là con đường náo nhiệt nhất, phồn hoa nhất phủ thành Mạc Phủ. Các nàng vừa đến đây đã cảm giác được sự náo nhiệt, nói nói tiếng cười rộn ràng bên trong. Tử La nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cửa hàng hai bên san sát, tiền trang tửu lâu, cửa hàng bạc, tiệm vải, tiệm tạp hóa... cái gì cũng có, hơn nữa quy mô cũng cao hơn các cửa hàng trên phố Bạch Ngọc ở phủ thành Bạch Nhạc phủ một bậc.


Ngoại trừ cửa hàng hai bên, lượng người trên phố cũng đông đúng hơn phố Bạch Ngọc nhiều. Cũng may là đường phố này đủ rộng, nếu không thì nhất định sẽ rất chật chội.


Hơn nữa nhiều kiểu dáng quần áo của mọi người trên phố tốt hơn mọi người ở phủ thành Bạch Nhạc các nàng nhiều, có vẻ là người ở đây cũng giàu có hơn Bạch Nhạc phủ nhiều. Tử La mới tới chưa được nửa khắc đồng hồ, các nàng đã thấy biển hiệu của rất nhiều cửa hàng, cửa tiệm nổi danh, không ít cái đều là tổng tiệm. Tử La quan sát nghiêm túc, thưởng thức của hàn hai bên đường, thầm nghĩ nếu cửa hàng Malatang, cửa hàng gia cụ và Thải Y Các có thể trở thành nhãn hiệu một phương, sau đó bày ra phong cách như thế này thì tốt biết bao.


“Tam tiểu thư, người xem!” Tử La đang nghĩ ngợi thì Hạ Hà đột nhiên hưng phấn chỉ vào cửa hàng trước mặt, vui vẻ nói: “Đó chính là tổng tiệm của điểm tâm Lục Ký, nghe nói điểm tâm ở đó là chính tông nhất, hơn mấy chi nhánh chúng ta từng mua nhiều. Tam tiểu thư, chúng ta có qua đó mua ăn không?”


“Cũng được, chúng ta qua mua một chút để ăn đi.” Tử La cũng thấy đề nghị của Hạ Hà rất hay.
Các nàng đang nói, không cho các nàng kêu dừng xe, xe ngựa của các nàng đã dừng lại. Thì ra Thân Diệc Phàm ở xe ngựa phía trước đã xuống xe, đi tới mời các nàng đến cửa hàng điểm tâm Lục Ký.


“A La, đây chính là tổng tiệm của điểm tâm Lục Ký mà muội thích ăn nhất, muội có muốn vào mua một ít mang về không? Nghe nói điểm tâm ở đây ngon lắm.” Thân Diệc Phàm ở trước xe ngựa, nói xuyên qua rèm che Xuân Hoa đã mở.


“Ừm, Thân Đại ca hiểu A La ghê, A La cũng đang muốn vào mua chút điểm tâm này.” Tử La thấy vậy đương nhiên là hớn hở đồng ý lời đề nghị của Thân Diệc Phàm.
Thế là Tử La được Xuân Hoa và Hạ Hà đỡ xuống xe.


Các nàng đang định đi vào cửa hàng thì đột nhiên có một đám người nghênh ngang bước từ trong ra. Chờ đám người đến gần, thì ra dẫn đầu chính là một vị công từ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc bộ đồ tơ lụa đủ màu sắc, bên hông treo đầy đồ trang trí quý giá, tay còn cầm một cái quạt vẽ đầy chim, hoa, sâu, cá. Phía sau hắn là mười mấy gia đình, tuy quần áo không khoa trương như vị công từ phía trước nhưng cũng cực tốt, chất vải gần giống loại mà Tử Hiên, Tử Thụ chỉ dám mặc khi ra ngoài bàn chuyện làm ăn. Lúc này, mỗi gia đình đều cầm vài hộp điểm tâm Lục Ký. Theo kinh nghiệm mua điểm tâm Lục Ký nhiều năm của Tử La, chỗ này chắc chắn không dưới hai mươi lượng bạc. Vì vậy, lúc Tử La nhìn thấy mấy người này, trong đầu chỉ xuất hiện duy nhất hai chữ: Thổ hào! Có điều, những chuyện này hoàn toàn không liên quan đến các nàng, giờ phút này Tử La chỉ muốn vào mua điểm tâm trong cửa hàng điểm tâm Lục Ký thôi.


Nhưng mà, đúng lúc các nàng muốn vào cửa hàng, vị công tử kia liền xoay người lại, đi nhanh tới trước mặt các nàng, ngăn Tử La lại. “Vị cô nương này, chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi phải không?” Công tử kia ngăn trước mặt Tử La rồi càn rỡ đánh giá, cuối cùng lên tiếng nói. Sự suồng sã và lời nói đùa giỡn của người này khiến Tử La rất khó chịu.