Điền Viên Cẩm Tú

Chương 322: Giận dữ

Sau khi đám Tử La hữu kinh vô hiểm về đến biệt viện, Thân Diệc Phàm vẫn không yên tâm, phải phái mấy người ra ngoài hỏi thăm tình hình.
Còn các nàng thì ở trong viện chờ tin. Chưa đến hai2khắc đồng hồ, Thư Mặc đã chạy vội vào thở hồng hộc sợ hãi nói: “Thiếu gia, không hay rồi.”


“Thiếu gia, bên ngoài có rất nhiều người của phủ Trần Bắc Hầu đang tìm người, nghe miêu tả thì người bọn8họ muốn tìm chính là chúng ta. Có điều bọn họ vẫn đang tìm ở y quán, tạm thời vẫn chưa qua đến nhà dân.”


“Hả? Mạc Thao này đúng là không coi vương pháp ra gì, chặn người trên đường rồi6giờ còn dám phải người đi tìm nữa.” Hạ Hà nghe vậy hơi hoảng hốt. “Hạ Hà cô nương, chắc cô không biết rồi, nghe nói Mạc Thao nổi danh là ác bá ở phủ thành Mạc Phủ này, cho nên3hắn làm ra mấy chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Được rồi, thiếu gia, bây giờ chúng ta nên làm gì ạ?” Thư Mặc trả lời vấn đề của Hạ Hà, sau đó quay sang hỏi Thận Diệc5Phàm.


“A La, chúng ta mau dọn đồ rời khỏi đây thôi!” Thân Diệc Phàm suy nghĩ một chút rồi nói.
“Rời khỏi đây?” Tử La còn tưởng mình không nghe rõ lời Thân Diệc Phàm nói.


“Đúng vậy, chúng ta phải mau rời đi, nếu không để Mạc Thao tìm được thì nguy to.” Thân Diệc Phàm khẳng định. “Nhưng mà... Chúng ta vẫn chưa xử lý xong chuyện ở đây mà. Đi bây giờ thì không tốt lắm đâu.”


“Nếu còn không đi thì không kịp mất. Nếu người của Mạc Thao tìm thấy chúng ta, chúng ta có mọc cánh cũng khó thoát. Về chuyện tửu lâu, chúng ta cứ để đó đã.” “Nhưng Thân Đại ca, chúng ta đã bàn chuyện tửu lâu gần xong rồi, huynh cũng đã bỏ ra rất nhiều bạc, nếu giờ mà đi thì rất đáng tiếc.” Thân Diệc Phàm thấy Tử La không nỡ đi thì nóng nảy, kéo nàng qua, giữ vai nàng rồi nhìn vào mắt nàng, thâm tình nói: “A La, tửu lâu thì chúng ta có thể tìm chỗ khác để mở, nhưng Thân Đại ca nhất định sẽ không để muội rơi vào tay Mạc Thao. A La biết không, trong lòng Thân Đại ca, muội quan trọng hơn tửu lâu nhiều. Vậy cho nên bây giờ chúng ta cứ rời đi trước đã.” Tử La bị Thân Diệc Phàm giữ lấy, lại nghe mấy lời tình tứ này của hắn thì nhất thời không biết nên làm gì, chỉ ngây ra nhìn hắn.


“A La, nghe lời! Chúng ta thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây đi!” Thân Diệc Phàm thấy vậy thì tiếp tục khuyên nhủ.


“Được! Vậy chúng ta đi.” Tử La lúc này cũng phản ứng lại, nghĩ thầm, mặc dù bây giờ người cầm quyền ở phủ Trần Bắc Hầu là Mạc Vân Thiên, nhưng Mạc Vân Thiên lại ở tận biến thành, có chút ngoài tầm tay. Hơn nữa đám người Mạc Thao này cũng có chút thể lực ở phủ thành Mạc Phủ, cho nên các nàng vẫn tránh mũi nhọn trước thì tốt hơn. Ít nhất là bây giờ các nàng không thể để đám Mạc Thao bắt lại được. Mấy người Tử La nhanh chóng thu dọn đồ đạc xong xuôi, Thân Diệc Phàm để lại mấy người tiếp tục lưu ý đến chuyện ở phủ thành Mạc Phủ rồi dẫn đám Tử La gấp rút rời đi.


Đêm khuya, phủ Trần Bắc Hầu, trong sân viện Mạc Thao. “Vẫn chưa tìm được người?” Mạc Thao đen mặt nhìn gia đình và mấy gã sai vặt trở về bẩm báo.


“Thiếu gia, bọn nô tài... Bọn nô tài tìm khắp phủ thành Mạc Phủ rồi vẫn không thấy người ngài muốn tìm.” Một gia đình dẫn đầu nhắm mắt trả lời.


Mạc Thao nghe vậy liền giận dữ, đạp một phát vào người gã gia đinh vừa nói. Gia định kia không dám kêu đau, chỉ vội vã quỳ xuống cầu xin tha thứ: “Thiếu gia bớt giận.”


Mấy người khác thấy vậy cũng quỳ theo. Mạc Thao nhìn đám người xin tha đầy sân, tức giận trong lòng cũng không tiêu tan. Hắn đưa tay quơ hết đống điểm tâm, trà bánh trên bàn xuống đất, mắng: “Ta nuổi đám phế vật các ngươi có lợi ích gì, chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được. Nói, gia nuôi các ngươi có ích gì?” Câu cuối cùng gần như là hét thẳng vào mặt mấy hạ nhân.


Lúc này Mạc Thao tức giận thật rồi. Hôm nay hắn đến cửa hàng điểm tâm Lục Ký mua chút điểm tâm về phủ để nịnh Mạc Ngô thị cho hắn thêm ngân lượng, ai ngờ lại đụng phải đám Tử La. Mạc Thao hẳn chẳng làm được gì nhiều, nhưng ăn chơi phóng túng thì đúng nghề của hắn rồi.


Cho nên hắn vừa nhìn thấy Tử La liền giật mình, nhìn ra được Tử La chính là một đại mỹ nhân hiếm có, tuy hơi nhỏ một chút nhưng vẫn có cảm giác cực kỳ tươi đẹp. Mạc Thao biết chỉ cần thêm hai năm nữa, Tử La nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân khó gặp, cho nên bây giờ hắn rất để ý đến chuyện tìm được Tử La. Đám gia đinh, sai vặt trên đất nghe Mạc Thao mắng chửi thì càng không dám thở mạnh, trong lòng cực kỳ uất ức, sao lại trách bọn họ không tìm được người chứ? Bọn họ đã tìm khắp các y quán trong thành, nhưng cả buổi chiều cũng không tìm được đám người kia.


Sau đó bọn họ lại đến những chỗ khác tìm thử nhưng trời cũng đã tối rồi, nếu những người đó muốn trốn thì cũng đã trốn mất dạng, bọn họ tìm ở đâu ra nữa?


Không những thế, bọn họ chỉ tìm người theo mấy câu miêu tả mơ hồ của Mạc Thao, chẳng có đặc thù rõ ràng gì của đám người đó cả. Bọn họ đâu biết đám người mình cần tìm trông như thế nào đâu, như vậy chẳng phải là mò kim đáy bể à?


Đám gia đinh, sai vặt trong sân viện cực kỳ đau khổ nhưng không dám biện minh một câu nào.
“Gia, đám Tiểu Trương đi tìm người lúc chiều đã về!” Lúc Mạc Thao định tiếp tục bùng nổ thì tùy tùng thân cận Tiểu Mã chạy vào sân báo cáo.


“Còn không may cho chúng nó vào?” “Nhưng... Nhưng thiếu gia, bọn họ... Bọn họ.” Tiểu Mã thấy Mạc Thao tức giận như vậy thì không dám nói tiếp. Nếu để Mạc Thao biết chuyện, tất cả người trong viện đều không được yên ổn.


“Thế nào? Câm rồi à? Nếu không nói được thì sau này cũng đừng nói nữa.” Mạc Thao thấy tiểu Mã như vậy thì càng tức giận hơn. “Thiếu gia, thiếu gia, đám Tiểu Trương cũng không tìm được người.” Tiểu Mã nói đến đây thì cắn răng, nhắm mắt nhắm mũi nói nốt: “Hôm nay đám Tiểu Trương đuổi theo đám người đó, lúc sắp đuổi được rồi thì tự nhiên có một đám người áo đen võ công cao cường chạy tới đánh họ, khiến bọn họ bị thương không nhẹ, không cả đứng dậy được, như vậy mới mất dấu đám người kia. Nếu không phải là người của chúng ta phát hiện rồi đem họ về thì có khi đám Tiểu Trương phải ở ngoài đường cả đêm ấy chứ.” “Cái gì? Còn có chuyện này? Phủ thành Mạc Phủ vẫn còn có người dám đối nghịch với ta sao?” Mạc Thao nghe đến đây thì càng không kiềm chế được cơn giận.


“Thầy Mạc Thao tức giận như vậy, Tiểu Mã và đám gia đinh, sai vặt đang quỳ trên đất càng nơm nớp lo sợ, không dám ho he câu nào.
“Đi thăm dò cho gia, xem là ai đã phá hỏng chuyện tốt của gia.” Mạc Thao hét lên.


“Vâng, Tiểu nhân cho người đi thăm dò ngay.” Tiểu Mã nghe vậy nào dám nói nhiều, nhanh chóng ra ngoài tìm người đi thăm dò chuyện này.
Lại nói đến đám Tử La vội vã rời khỏi phủ thành Mạc Phủ, không thấy có ai đuổi theo mới yên lòng một chút.


Lúc đi qua trấn nhỏ khi trước các nàng ngủ lại, sắc trời cũng đã tối đen, các nàng liền tìm một khách điểm ở lại. Sáng sớm hôm sau, mọi người lại gấp rút lên đường. Cũng may, dọc đường không hề có người của Mạc Theo đuổi theo. Các nàng đi thẳng ra khỏi Mạc phủ, đến khi vào đất của Bạch Nhạc phủ mới thở phào một hơi. Sợ Mạc Thao làm bậy, Thân Diệc Phàm không dám thờ ơ, lại phải mấy người đến phủ thành Mạc Phủ để ý tin tức của Mạc Thao. Mà Mạc Thao bên này, hôm qua làm loạn cả buổi, sáng sớm hôm nay lại phải người ra ngoài. Động tĩnh lớn như vậy, đám Mạc Ngô thị trong phủ sao lại không biết. Vì vậy, sáng nay Mạc Thao vừa phái người đi tìm hiểu xem ai đánh lén đám sai vặt hôm qua thì bà tử bên cạnh Mạc Ngô thị liền tới kêu hắn đến sân viên của Mạc Ngô thị.


“Bẩm lão phu nhân, thiếu gia tới rồi ạ.” Một nha hoàn vào bẩm báo.


“Để nó vào!” Nghe giọng Mạc Ngô thị liền biết ngay bà ta đang nổi giận. “Bà, cháu trai tới thỉnh an người đây! Chúc bà thọ tỷ Nam Sơn, càng ngày càng trẻ.” Mạc Thao chẳng làm được gì, nhưng khả năng làm nũng lại là đỉnh cao, vừa vào nhà liền giả bộ ngoan hiền, vuốt đuôi nịnh bợ Mạc Ngô thị. Lời hay ý đẹp thì ai chẳng thích nghe, quả nhiên Mạc Ngô thị nghe xong, tuy vẫn tức giận những sắc mặt tốt hơn lúc trước nhiều. “Cháu còn biết đến bà đấy à? Nói, có phải hôm qua lại gây rắc rối gì không?” Giọng điệu của Mạc Ngô thị là bốn phần trách móc, sáu phần thương yêu. “Bà, cháu trai không thích nghe mấy lời này đây. Cháu trai đâu có đi gây rối, rõ ràng hôm qua cháu đến Lục Ký mua điểm tâm cho bà mà.” Mạc Thao cười ha hả nói.


“Hừ, đúng không? Sao ta lại nghe nói hôm qua cháu náo loạn ở sân viên đến tận đêm cơ mà?” Mặc dù Mạc Ngô thị nghe Mạc Thao nói hôm qua đi mua điểm tâm cho mình thì rất vui vẻ, nhưng vẫn không quên mục đích hôm nay, sao có thể để Mạc Thao lừa gạt cho qua được.


“Thôi mà, bà, không phải là tại hôm qua lúc cháu trai đi mua điểm tâm cho bà thì gặp được một cô nương cực đẹp, muốn nạp nàng ta vào phủ sao? Không ngờ nàng ta chê phủ của chúng ta, lừa cháu trai trốn thoát. Cháu trai tức giận nên muốn tìm nàng ta về thôi.” Mạc Thao tiếp tục cười. “Cháu đó! Cháu đó!” Mạc Ngô thị nghe vậy thì hiểu ngay, rõ ràng là đứa cháu muốn chiếm đoạt dân nữ, không khỏi có chút đau đầu với đứa cháu trai không nên thân này, giọng điệu cực kỳ bất đắc dĩ.


Thể thϊế͙p͙ của cháu trong phủ đã nhiều lắm rồi, sao vẫn còn làm mấy chuyện hủy hoại thanh danh của ta thế? Cháu phải biết là sau này lúc cha cháu trở thành Trần Bắc Hầu thì cháu chính là thê tử Trần Bắc Hầu đấy. Nếu thanh danh của cháu không tốt thì sao có thể thuận lợi tiếp nhận tước vị Trấn Bắc Hầu, khiến hai trăm nghìn Mạc gia quân chịu phục. Vậy cho nên, Thao Nhi này, cháu phải biết giữ gìn thanh danh của mình chứ!” Mạc Ngô thị dạy dỗ. Có thể nói, tuy mấy năm nay Mạc Ngô thị cực kỳ yêu chiều đứa cháu trai duy nhất này, nhưng vẫn sẽ quản thúc không cho hắn ra ngoài làm loạn.


Chuyện này đương nhiên không phải do Mạc Ngô thị tốt bụng, bà ta chỉ cần mình sống tốt, đâu cần quan tâm người khác sống chết thế nào.