Điền Viên Cẩm Tú

Chương 304: Thái độ cầu xin người khác

Lần này vì việc của Đổng Mai có lẽ sẽ ảnh hưởng đến mấy huynh muội nàng, đặc biệt là việc hôn nhân tương lai của Tử La nên Tử Thụ tức điên lên với nhà Đổng Hoàng thị. Giờ Đổng Hoàng thì còn tới cửa gây sự, khó trách Tử Thụ không để lại chút mặt mũi nào2cho bà ta, nói chuyện không khách khí.


Đổng Hoàng thị nghe Tử Thụ nói vậy, tất nhiên cũng nhớ ra tờ văn thư năm xưa. Thấy Tử Thụ là người hào hoa phong nhã nhất từ trước tới nay thái độ cũng kém như thế, bà ta luống cuống, vội đổi sắc mặt, lấy lòng nói: “Ai... Thụ ca8nhi, có việc gì từ từ nói, từ từ nói. Đương nhiên Nhị bá nương nhớ văn thư này rồi. Chỉ là hôm nay Nhị bá nương có việc gấp thật.”


“Hừ! Nhị bá nương, hai nhà chúng ta tách ra cũng phải mười mấy năm rồi, nhà bà có chuyện liên quan quái gì đến nhà ta. Hôm nay6bà còn không coi ai ra gì tới gõ cửa nhà ta ầm ĩ. Món nợ này nhà ta còn chưa tìm bà tính sổ thì bà nên mừng đi. Còn không cắt nhanh, không đừng trách ta không khách khí.” Tử Hiến nghe vậy dừng bước chân định đi lấy văn thư, sau đó quay sang liếc Tử3Thụ một cái rồi ra lệnh đuổi khách một cách không khách khí.


“Ai... hôm nay Nhị bá nương tìm các ngươi có việc gấp thật mà. Các ngươi không biết thôi, giờ cái nhà họ Hà vô lương tâm kia đang chắn trước cửa nhà bá nương đòi bỏ Mai tự nhi kia kìa.”


Đổng Hoàng thị sốt ruột nói,5đột nhiên bà ta nghĩ tới gì đó, thái độ chợt thay đổi, ngữ khí lại vênh váo tự đắc thêm lần nữa: “Thụ ca nhi, mấy đứa không biết đâu, nếu lỡ Mai tự nhi có bị bỏ thật thì không chỉ ảnh hưởng mỗi nhà chúng ta đâu, mấy huynh muội các ngươi cũng không thoát được. Nhất là mấy huynh muội còn chưa thành thần nhỉ. Đạo lý này ta nghĩ mấy đứa phải hiểu rõ chứ? Cho nên việc này Thụ ca nhi ngươi có định ra mặt giúp đỡ không?”


“Đây là mục đích hôm nay Nhị bá nương tới?” Tử Thụ hỏi, giọng cậu có vài phần xem thường.


Đổng Hoàng thị còn tưởng bà ta nói vậy, mấy huynh muội Tử La sẽ sốt ruột. Tiếp đó không cần bà phải nói, mấy huynh muội họ sẽ chủ động hỗ trợ xử lý việc của Đổng Mai, nhưng trăm triệu lần bà ta không ngờ tới huynh muội Tử Thụ nghe xong sẽ bày ra thái độ bình tĩnh chẳng quan tâm này.


Vì vậy, Đông Hoàng thị bắt đầu sốt ruột: “Không sai, hôm nay mấy đứa Thụ ca nhi nhất định phải sang giúp chúng ta đối phó với nhà họ Hà. Nếu không, cứ thử nghĩ có một đại tỷ bị bỏ, nhà các ngươi cũng không vẻ vang gì.”


“Cảnh Nhất, tiễn khách!” Tử Thụ không thể nhìn cái vẻ này của Đổng Hoàng thị nữa, dứt khoát hạ lệnh tiễn khách.


“Vị đại thẩm này, mời!” Cảnh Nhất nghe mệnh lệnh Tử Thụ xong lập tức “mời” Đổng Hoàng thị ra ngoài. “Thụ ca nhi, các ngươi ngu thật hay giả ngu thể: Các ngươi nghĩ xem nhà có một đại tỷ bị bỏ thì các ngươi tốt ở đâu?” Đổng Hoàng thị thấy vậy thì nóng nảy, lời nói càng trực tiếp.


“Còn không mau cút đi cho ông! Hừ! Chúng ta nhắc nhị bá nương một câu, Đổng Mai chẳng qua chỉ là một đường tỷ thôi, không phải là đại tỷ ruột thịt. Nàng bị bỏ chúng ta quản sao nổi.” Đi xin người ta mà thái độ như thế, Tử Hiên nhịn sao nổi cơn tức này.


“Dù là đường tỷ, Mai tỷ nhi bị bỏ cũng khiến các ngươi mất mặt chứ. Đừng nói các ngươi, đến cả cô nương ở thôn Hòe Hoa cũng chịu ảnh hưởng. Các ngươi không biết đó thôi, hiện giờ trong thôn có không ít nhà đã sang nói lý với người Hà gia rồi. Thân là đường bộ, đường muội của Mai tỷ nhi, các ngươi không đi không sợ bị người ta dị nghị à?”


Đổng Hoàng thị bị người ta đuổi đi một lần nữa cũng tức điên, mở miệng uy hϊế͙p͙ nhưng trong lòng cũng không dám chắc. Tại huynh muội Tử La nghe tới việc Đổng Mai bị bỏ xong từ đầu tới cuối đều rất dửng dưng.


“Đa tạ Nhị bá nương đã suy nghĩ vì mấy huynh muội chúng ta, nhưng chúng ta nói thẳng cho bà biết, chúng ta không sợ Đổng Mai có bị bỏ hay không. Huống chi con gái ruột Nhị bá nương bị bỏ mà bà vẫn còn bình tĩnh đứng đây nói chuyện phiếm” thì mấy huynh muội chúng ta càng không có lý do để sốt ruột.”


Tử Hiên thấy Đông Hoàng thị uy hϊế͙p͙ càng trực tiếp, cậu vẫn bình tĩnh, lúc nói lời này mặt mũi vẫn lạnh tanh. “Vị đại thẩm này, mời! Nếu người còn không đi, thiếu gia và tiểu thư nhà chúng ta sẽ nổi giận. Lúc đó kiện người tội xông vào nhà dân là người phải chịu tội lớn đó.” Lúc này Cảnh Nhất lại đúng lúc “mời” Đổng Hoàng thị ra ngoài một lần nữa.


“Ngươi... ngươi... cái đồ cẩu nô tài mắt chó coi thường người. Người có tư cách gì nói chuyện cùng ta! Tránh ra cho ta!” Đổng Hoảng thị thấy Cảnh Nhất chỉ là một người hầu cũng dám nói chuyện như vậy với bà ta nên lập tức nổi giận, chửi bậy một hồi hòng đẩy Cảnh Nhất đang đứng chắn trước mặt bà, làm tư thể mời khách đi.


“Xuân Hoa, Hạ Hà, Nhật Nguyệt, Nhị Nguyệt, các ngươi mời Nhị bá nương đi đi.” Tử La thấy Cảnh Nhất muốn đuổi người đi, nhưng ngại khác biệt nam nữ, không dám chạm vào Đông Hoàng thị nên bị bà ta đẩy sang bên cạnh. Nàng lập tức kêu bốn nha hoàn Xuân Hoà, Hạ Hà, Nhật Nguyệt, Nhị Nguyệt ra tay tiễn khách.


“Dạ!” cả bốn nha hoàn đồng thanh đáp, sau đó vội vàng bước về phía Đông Hoàng thị.


“Các ngươi đừng tới đây, đừng tới đây!” Đổng Hoàng thị thấy mấy người Xuân Hoa hùng hổ xông lên. Đặc biệt là Xuân Hoa, Hạ Hà, hai người từng luyện võ còn khiến bà ta cảm nhận được hơi thở đáng sợ. Vì thế, khi thể của bà ta tụt thẳng xuống đáy.


“Thụ ca nhi, các ngươi nói một câu đi, nể mặt hai nhà chúng ta là mặt mũi, các ngươi giúp đi mà. Bằng địa vị hiện giờ của huynh muội các ngươi, Hà gia đâu dám không nghe lời. Hơn nữa, việc này dù các ngươi có nhận hay không, Mai tỷ nhi bị bỏ chắc chắn không phải là chuyện tốt đối với các ngươi. Ta nghe nói bên nhà họ Chu, nhà chồng của Tử Đào tới tháng Sáu này sẽ đưa sính lễ. Nếu vào lúc này đột nhiên có một đường tỷ bị bỏ, các ngươi không sợ việc hôn nhân của Tử Đào có biến à.”


Những lời Đổng Hoàng thị nói lúc đầu chỉ làm Tử Thụ giận một phần, những câu tiếp theo làm cậu giận tới mười.


“Nhị bá nương, bà cứ lo cho đại đường tỷ trước đi. Còn hôn nhân của Tử Đào có bị ảnh hưởng hay không không phiền bà lo. Nhà chúng ta sẽ tự giải quyết. Còn nữa, nếu Nhị bá nương còn không chịu đi, lát nữa người nhà họ Hà sẽ bỏ đại đường tỷ thật đấy.”


“Thụ ca nhi, chẳng nhẽ các ngươi vốn vô tình vô nghĩa như vậy? Thấy chết không cứu sao?”


Đổng Hoàng thì có vẻ sợ tư thế dầu muối không ăn này của huynh muội Tử La, hiện giờ bà ta chỉ đành giãy giụa chút cuối cùng. Câu chất vấn này của Đổng Hoàng thị buồn cười hết sức, không đợi Tử Thụ mở miệng, Tử Hiên đã cười khẩy không chút lưu tình: “Vô tình vô nghĩa? Thấy chết không cứu? Nực cười! Đúng là chuyện cười lớn nhất từ trước tới giờ. Cả cái thôn Hòe Hoa này, à không, cả cái trấn Cổ Thuỷ này, thậm chí là cả huyện Thanh Dương, cả phủ Bạch Nhạc, có ai không biết năm đó huynh muội chúng ta bị nhà Nhị bá nương chăm sóc đặc biệt không?”


“Đúng rồi, văn thư hai nhà chúng ta được chép thành hai phần mà. Hừ! Nếu muốn đào sâu xem ai mới là người vô tình vô nghĩa, thấy chết không cứu, có lẽ mọi người lòng như gương sáng rồi. Việc này không đến lượt Nhị bá nương quyết định. Có lẽ nào Nhị bá nương lại cho rằng việc năm đó nhà các người làm với mấy huynh muội chúng ta không có ai biết?”


Lời của Tử Hiên khiến Đông Hoàng thị sợ mất mật. Ngay tức khắc, khí thể của bà ta biến mất không còn một mảnh. Nghĩ đến việc của Đồng Mai bên kia đang vội, Đông Hoàng thị không rảnh lo chuyện khác.


“Chuyện năm đó... năm đó coi như Nhị bá nương xin lỗi mấy huynh đệ các ngươi. Nhưng... nhưng nếu bây giờ các ngươi không ra mặt, Mai tỷ nhi chắc chắn sẽ bị bỏ mất. Nến... nên lần này Nhị bá nương xin các ngươi. Thụ ca nhi, các ngươi giúp chúng ta lần này đi. “Nhị bá nương trở mặt nhanh thật. Đại ca, có phải đệ hoa mắt không, hình như để nghe thấy Nhị bá nương đang cầu xin chúng ta?” Tử Hiên nghe vậy cố ý nói với Tử Thụ. “Nhị ca, huynh nghe nhầm thì do tai có vấn đề chứ, liên quan gì tới mắt.” Tử Đào cũng cố tình hùa theo.


Đổng Hoàng thị thấy Tử Hiên, Tử Đào còn đang chọc nhau, Tử Thụ lại không tỏ thái độ, bà ta cuống lên.
“Thụ ca nhị, giờ nhà họ Hà đã tới cửa nhà chúng ta rồi. Các ngươi... các ngươi nếu vẫn không ra mặt giúp đỡ, Mai tự nhi sẽ bị bỏ thật đó.


Thấy nói tới đây rồi mà Tử Thụ vẫn không dao động tí gì, Đông Hoàng thị bất chấp tất cả: “Thụ ca nhi, các ngươi đại nhân đại lượng, giúp nhà bá nương đi. Nhị bá nương xin lỗi các ngươi vì chuyện năm đó.” Đổng Hoàng thị nói ra câu này là đã hạ mình hết mức rồi.


“Lúc này mới nói được một câu tiếng người. Được rồi, Nhị bá nương đi trước đi, còn chuyện của Đổng Mai, mấy huynh muội chúng ta có can thiệp hay không phải bàn bạc lại đã.” Tử Hiên nói xong lập tức ra hiệu cho mấy người Xuân Hoa đi đuổi người.


“Thụ ca nhi, Hiên ca nhi, lần này các ngươi nhất định phải giúp Mai tự nhi đó.” Đổng Hoàng thị nghe Tử Hiên nói phải bàn bạc lại thì cuống hết lên.


“Đã bảo phải bàn lại rồi mà, Nhị bá nương về nhà trước đi. Cẩn thận không chưa về tới nhà, đại đường tỷ đã cầm thư bỏ vợ đấy. À đúng rồi, còn nữa, việc này chúng ta giúp, nhưng chỉ làm hết trách nhiệm thôi. Người nhà họ Hà có bỏ đại đường tý hay không chúng ta không biết đâu.” Tử Hiên nói.


Đổng Hoàng thị nghe vậy tuy vẫn không cam lòng, nhưng để huynh muội Tử La chịu nhượng bộ cũng khó khăn lắm rồi. Bà ta không dám nói thêm gì nữa, đành nói lại: “Đương nhiên, đương nhiên rồi, mọi người giúp đỡ góp đôi lời là tốt rồi, tốt rồi. Ta về trước đây, nhớ phải tới nhé.”


“Chúng ta chưa nói chắc chắn sẽ sang giúp đầu, Nhị bá nương cứ về nghĩ xem tự giải quyết thế nào cho tốt đi. Nếu chúng ta quyết đi không đi đỡ mất công Nhị bá nương luống cuống tay chân.”


Đổng Hoàng thị nghe Tử Hiên nói vậy suýt thì tức bật ngửa, muốn chửi ầm lên, nhưng rồi lại không dám. Nhất thời biểu tình trên mặt bà ta vô cùng phong phú.


“Nhị bá nương, đi thong thả, không tiễn. Xuân Hoa, các ngươi còn đứng đó làm gì, mau mời Nhị bá nương ra ngoài.” Tử Hiên không ngại nhân cơ hội chà đạp Đổng Hoàng thị thêm một chút.


Bốn người Xuân Hoa, Hạ Hà nghe vậy lập tức xông lên bắt lấy Đông Hoàng thị. Đông Hoàng thị không nhịn nổi cơn tức này, vừa trốn mấy người Xuân Hoa, không nhịn được quay lại mắng: “Được, được. Các ngươi không giúp, vậy hôm nay coi như ta chưa từng tới đây. Đi thì đi! Buông ra, ta tự đi!”


Nhìn Đổng Hoàng thị nổi giận đùng đùng rời đi, Tử Đào lo lắng hỏi Tử Thụ: “Đại ca, chúng ta không giúp thật à?”


Vừa nãy lúc Đổng Hoàng thị cầu xin giúp đỡ, mọi người không nói gì bởi các nàng đều hiểu một điều, nhà nàng đi giúp Đổng Hoàng thị, nhưng không thể để bà ta ép đi giúp được.