“Tử Đào nói có lý!”
Tử Thụ tán đồng lời của Tử Đào, sau đó tiếp tục phân tích: “Nếu lần này Đổng Mai thật sự bị bỏ về nhà mẹ đẻ, không chỉ ảnh hưởng tới nhà Nhị bá mà còn ảnh hưởng tới nhà chúng ta, thậm chí là thanh danh cả thôn cũng bị ảnh hưởng. Chúng ta muốn Hà gia không bỏ vợ, khả năng này không cao, nhưng chúng ta không thể để Đổng Mai bị bỏ với nguyên nhân khó nghe như thế.2Nếu đúng Đồng Mai bị bỏ vì mấy cái nguyên nhân khó nghe như lời Trần thẩm nói thì thanh danh của nhà chúng ta và thôn chúng ta sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.”
“Đại ca nói có lý. Vậy giờ Đại ca có ý tưởng gì không?” Tử La nghe vậy gật đầu tán thành hỏi tiếp.
“Xem ra trước mắt suy nghĩ bỏ Đổng Mai của nhà họ Hà rất kiên định. Xác suất chúng ta ngăn được bọn họ không cao...”
“Như thể tức là chúng ta8kiểu gì cũng bị liên luỵ vì cái việc vớ vẩn nhà Đổng Mai đúng không? Không, muội không phục, dựa vào đâu chứ. Từ trước tới giờ nhà Nhị bá đối xử với chúng ta không ra gì, giờ có chuyện còn muốn chúng ta cũng tiếng xấu sau lưng, muội không phục, không phục! Chuyện khỉ gì thế này!” Tử Đào nghe Tử Thu nói bây giờ chắc chắn tỷ muội bị bỏ rồi, còn chưa đợi Tử Thu nói hết nàng đã bực mình vỗ6bàn kêu to. “Nhị tỷ, bình tĩnh, bình tĩnh đã! Vì việc này mà tức giận không có đáng!” Tử La thấy Tử Đào giận điên lên rồi, vội trấn an. Nàng chỉ sợ Tử Đào tức quá gây sự.
“A La, muội bảo tỷ không tức sao được? Toàn là mấy cái việc vớ vẩn. Việc này chưa nói sẽ ảnh hưởng đến mấy người Đại ca như nào, dù sao bọn họ đều là con trai, hẳn là không ảnh hưởng mẩy tới họ. Đến cả tỷ3và Đại tỷ, việc này ảnh hưởng cũng không lớn. Đại tỷ xuất giá đã nhiều năm, từ trước tới nay Đại tỷ phu vẫn luôn kính trọng Đại tỷ. Lưu chưởng quỹ là người hiểu lý lẽ nên việc này có lẽ không ảnh hưởng gì đến Đại tỷ. Còn tỷ ấy hả, Chu Viễn dám vì thế
mà ghét bỏ tỷ, cùng lắm là đường ai nấy đi. Nhưng lấy cách làm người của con vịt chết kia, hai người Chu bá bá cũng hiểu lý lẽ,5khả năng việc này xảy ra không cao. Thế nên việc này hắn cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với ta.”
Tử Đào quản Thái Y Các nhiều năm, giờ dù có đang tức giận, phân tích của nàng cũng nói có sách mách có chứng. Phân tích đến đây, hình như việc Đổng Mai bị bỏ cũng chả ảnh hưởng gì mấy tới nhà họ. Nhưng Tử Đào càng nói tiếp, sắc mặt mọi người bắt đầu thay đổi.
“Việc Đổng Mai bị bỏ đối với mấy người lớn như chúng ta, còn cả Tiểu Lục thì chẳng có ảnh hưởng gì mấy, nhưng A La lại khác. Giờ đã sắp tới lúc A La cập kê, cũng là lúc tốt nhất để làm mai. Nếu bây giờ lại ồn ào việc Đổng Mai bị bỏ, người bị liên luỵ nhiều nhất chính là A La. Bên nhà mẹ đẻ có một bà chị họ bị bỏ, những người ngoài không hiểu chuyện đâu dám đến nhà chúng ta cầu hôn nữa.” Nói tới đây, giọng Tử Đào tràn đầy lo lắng.
Mấy huynh đệ Tử Thụ nghe Tử Đào phân tích, trừ Tử La, ai cũng nhíu mày lo lắng, sốt ruột. Thật là, triều đại này vẫn còn coi trọng thanh danh nữ tử lắm. Nếu trong gia tộc có cô nương bị bỏ, lại còn bị bỏ vì nhiều lý do không tốt như thế, sẽ ảnh hưởng tới những cô nương trong gia tộc cần làm mai. Nó còn ảnh hưởng đến toàn bộ cô nương trong thôn. Giờ đã tới lúc Tử La cập kê, giây phút mấu chốt nhất để làm mai. Không thể không nói, tình thế lúc này cực kỳ không ổn với Tử La. Vì vậy, cả Tử Thụ, Tử Hiên, Tử Đào, Tiểu Lục đều không muốn vậy, sắc mặt đen hơn vài phần.
“Thật đáng giận, sớm biết vậy năm đó dù phải mạo hiểm bất chấp bị người ta phỉ nhổ cũng phải phủi sạch quan hệ với nhà Nhị bá.” Tử Hiên vừa nói vừa tức giận nắm chặt tay. Tử Thụ nghe Tử Hiên nói cũng ảo não suốt. Khi tất cả mọi người ở đây đều suốt ruột cau mày tự hỏi, Tử La là người bị dính dáng nhiều nhất ngược lại lại là người thảnh thơi nhất.
“Ai da, Đại ca, Nhị ca, Nhị tỷ, có phải mọi người nghĩ nhiều quá rồi không. Năm nay A La mới được mấy tuổi đâu, việc hôn nhân cần gì vội.” Tử La thấy tất cả mọi người đều lo lắng cho mình, nàng lên tiếng an ủi cả nhà. “Sao lại không vội, tuy bây giờ A La chưa cập kê, nhưng việc tìm một nhà tốt cho muội lại rất cần thiết. Nếu để tới tuổi thành thân mới đi tìm, tìm đâu ra nhà thích hợp, lý tưởng chứ. Hơn nữa, nữ hài tử lớn tuổi sẽ khó chọn được nhà ưng ý.” Tử Đào thấy Tử La chả thèm quan tâm, lên tiếng phản bác lại. “Nhị tỷ, giờ càng ngày tỷ càng không thấy ngại rồi. Thành thân xong, mấy việc tìm nhà chồng gì gì đó há mồm là nói được.” Tử La nghe Tử Đào nói vậy không nhịn được phải chọc vài câu. “Giỏi cho A La muội, tỷ vì muội cả thôi! Muội còn không biết lòng tỷ à!” Tử Đào nghe vậy rít gào. “A La sai rồi, A La sai rồi mà, Nhị tỷ đừng cáu. Xin bớt giận, xin bớt giận.” Tử La vội vàng trấn an Tử Đào.
“Đừng cợt nhả nữa, đừng cho là tỷ không biết, muội chẳng để tâm gì tới chuyện hôn nhân đúng không?” Tử Đào thấy Tử La chỉ nói cho có lệ, tất nhiên nàng thấy được căn bản Tử La chẳng để việc hôn nhân vào lòng. Vì thế, Tử Đào cảm thấy bất lực với Tử La. Từ ngày Tử Vi xuất giá, Tử Đào trở thành nữ hài lớn nhất trong nhà, kèm theo đó ý thức trách nhiệm của nàng cũng tăng mạnh. Nàng vẫn cảm thấy mình nên gánh vác trọng trách Tử Vi truyền lại cho mình. Cho nên Tử Đào vô cùng để bụng việc hôn nhân của Tử La. Tử La nhìn Tử Đào, cũng láng máng hiểu được suy nghĩ trong lòng tỷ tỷ. Thấy Tử Đào chuẩn bị nổi bão, Tử La với thu những suy nghĩ về việc gả chồng vào lòng. Giờ chưa phải lúc kích thích Tử Đào, Tử La nghĩ.
Còn nữa, việc Đổng Mai bị bỏ, bất kể thế nào đều không tốt với mấy huynh muội nàng, việc này nhà họ phải giải quyết thích đáng. Vậy nên bây giờ là lúc bàn luận xem giải quyết như thế nào, chứ không phải thảo luận xem nó sẽ ảnh hưởng tới huynh muội bọn họ như thế nào.
Tử La lập tức chuyển đề tài: “Được rồi, Nhị tỷ đừng giận nữa nhé. Việc lửa sớm lông mày bây giờ là chúng ta nên giải quyết hậu quả việc Đổng Mai bị bỏ như nào. Bây giờ chúng ta hẳn là nên bàn luận cách xử lý mới là quan trọng nhất.”
Tử Thụ, Tử Hiên, Tử Đào, Tiểu Lục nghe Tử La nói xong, cũng tỉnh ra. Đúng rồi! Trước mắt quan trọng nhất là phải xử lý việc này như nào. Vì thế, Tử Thụ nói tiếp những phân tích khi nãy của mình, vì việc này có liên hệ tới Tử La, lần này Tử Thụ phân tích càng chú tâm.
“A La nói rất đúng. Tình hình bây giờ việc Hà gia bỏ Đổng Mai không thể thay đổi nữa rồi, cái có thể thay được chỉ có nguyên nhân Đồng Mai bị bỏ. Đồng Mai không sinh con được nên bị bỏ, trong tất cả các lý do không còn là cái nghiêm trọng nhất. Ván đã đóng thuyền, nguyên nhân này chúng ta không thay đổi được.
Tử Thụ nói tới đây lại chuyển hướng nói tiếp: “Cái lý do không con nghiêm trọng nhất chúng ta không có cách nào bỏ được, nhưng hai cái nguyên nhân khác chúng ta lại có thể. Tội bất kính cha mẹ chồng, đánh đập cha mẹ chồng và trượng phu tàn bạo, tội ghen tị, hai tội này có rất nhiều sơ hở. Từ những gì chúng ta phân tích có thể thấy, nói người Hà gia đánh đập Đồng Mai còn đáng tin. Nhưng nếu nói Đồng Mai đánh người Hà gia, rồi ghen tị, nói thẳng ra chả có mấy ai tin tưởng. Thế nên bây giờ chúng ta cần xuống tay ở chỗ này, hạ ảnh hưởng không tốt xuống mức thấp nhất.
“Đại ca, ý huynh là, nếu chúng ta không thể thay đổi được sự thật Đổng Mai bị bỏ, vậy chúng ta phải thay nguyên nhân đúng không. Đồng Mai có thể bị bỏ vì không có con, nhưng không thể bất kính với cha mẹ chồng, đánh đập song thân và trượng phu, ghen tị đúng không?” Tử Hiên nghe vậy hai mắt chợt sáng, không nhịn được hỏi.
“Phải! Cái nguyên nhân không con nên bị bỏ tốt hơn những cái khác rất nhiều. Dù sao thì nguyên nhân này không do bản thân khống chế được, rất nhiều người sẽ thông cảm cho. Nhưng bất kính với cha mẹ chồng, đánh đập cha mẹ chồng, trượng phu và ghen tị thì vấn đề lại ở phẩm đức của người phụ nữ. Mấy cái đó so với không có con thì khó nghe hơn rất nhiều. Vì thế chúng ta không thể để người Hà gia gán bừa những lý do như thể lên đầu tỷ muội. Đương nhiên, Đồng Mai bị bỏ, không phải là chuyện gì tốt đối với mấy huynh muội chúng ta, thế nên nếu không để nàng bị người ta bỏ là tốt nhất. Nhưng mà lấy tình huống trước mắt thì độ khả thi không lớn.” Tử Thụ nói “Ừ, Đại ca nói có lý. Vậy tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?” Tử Đào tiếp tục hỏi. Tử Thụ còn chưa kịp trả lời, chợt cửa nhà họ bị gõ vang trời.
“Ai mà không lễ phép tí nào thể, gõ cửa nhà người ta ầm ầm.” Tử Đào cau mày bất mãn. Tử Đào vừa nói xong, mấy huynh muội lập tức nghe được tiếng đám Kim Tiền ngăn người bước vào. “Đại thẩm, thẩm không thể vào được, thẩm muốn vào phải để tiểu nhân vào bẩm báo thiếu gia, tiểu thư trước đã, họ đồng ý mới được vào.” Kim Tiền vừa ngăn Đông Hoàng thị đang xông vào, vừa giải thích. “Đồ nô tài thổi, mở mắt chó ngươi ra xem ta là ai mà ngươi dám ngăn. Ngươi không muốn sống nữa chứ gì.” Đổng Hoàng thị hung tợn vênh váo tự đắc châm chọc Kim Tiền. Đồng thời muốn xông vào cửa. “Nhị bá mẫu mạnh miệng thật đấy! Tiền đại ca cũng đâu phải nô tài nhà bà, bà có tư cách gì mà mắng hắn. Bà cút đi cho ta.” Mấy huynh muội Tử La vừa bước ra đã thấy cảnh như vậy. Tử Đào vốn dĩ đang bực mình vì bị Đổng Mai liên luỵ liền mở miệng mắng người. “Ai da, Tử Đào à, ta chính là Nhị bá nương của các ngươi đó. Đối xử với ta như vậy không sợ bị sét đánh à.” Đổng Hoàng thị thấy Tử Đào vừa mở miệng đã mắng, tính bà ta hôm nay không tốt nên cũng chẳng thèm giả vờ. “Hừ, còn chưa biết ai sẽ bị sét đánh đâu. Sao ta nhìn thế nào cũng thấy giống hôm nay Nhị bá nương bị sét đánh thế.”
“Ngươi...”
Đổng Hoàng thị còn định chửi tay đối với Tử Đào, lúc này Tử Thụ lên tiếng: “Nhị bá nương hôm nay tới gây chuyện à? Chẳng lẽ Nhị bá nương đã quên vì chuyện của Đại cô, hai nhà chúng ta viết văn thư rồi? Dù Nhị bá nương có lỡ quên cũng không sao, người làm cháu trai như ta không ngại nhắc thêm lần nữa cho bá nương.” Tử Thụ nói tới đây, sau đó quay sang bảo Tử Hiên: “Tử Hiên, cầm văn thư mà nhà chúng ta ký với Nhị bá nương ra đây cho Nhị bá nương xem.”