Điền Viên Cẩm Tú

Chương 305: Vô cùng náo nhiệt

Lúc mới đầu ý uy hϊế͙p͙ huynh muội họ phải sang giúp trong lời Đổng Hoàng thị rất rõ ràng, chỉ cần là người sáng suốt đều thấy được. Vì thế nên khi mấy tỷ muội Tử La thấy Tử Thụ, Tử Hiên bình tĩnh từ chối giúp đỡ Đổng Hoàng thì cũng không dị nghị2một câu. Đương nhiên, mấy huynh muội các nàng từ trước tới giờ chưa bao giờ làm xấu mặt nhau trước mặt người ngoài. Dù giữa họ có vấn đề còn chưa hiểu cũng không làm xấu mặt nhà mình. Nhưng giờ Tử Đào thấy đến cuối cùng hai người Tử Thụ vẫn không đồng ý8giúp đỡ, nhìn Đống Hoàng thị đi rồi nàng không nhịn được hỏi.


“Cái này chắc chắn là phải giúp rồi, nhưng chúng ta phải đặt mình ở vị trí tốt, không thể để nhà Nhị bá nương dắt mũi đi được. Nếu không bất kể việc này có thành công hay không, chúng ta cũng không6có lợi lộc gì cả.” Tử Thụ trả lời.


“Dạ! Đại ca, huynh cứ yên tâm đi, đạo lý này bọn muội đều hiểu. Giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?” Tử Đào nghe Tử Thụ nói vậy, thở dài nhẹ nhõm.


“Nha đầu ngốc, yên tâm đi, Đại ca sẽ không để việc của Đổng Mai3làm ảnh hưởng tới muội và A La đâu.” Tử Thụ thấy Tử Đào như thế, cậu hiểu Tử Đào lo gì, bèn mở miệng an ủi.


“Đại ca, muội... muội chỉ...” Thấy Tử Đào sắp thẹn quá thành giận, Tử La vội lái sang chuyện khác: “Đại ca, Nhị tỷ, thời gian cấp bách, chúng ta5nghĩ nên xử lý việc này thế nào trước đi.” “Đúng, A La nói rất đúng. Giờ chúng ta nên làm gì?” Nghe vậy, Tử Hiên lập tức tán thành. “Trước tiên cứ cho người đi tìm hiểu tình hình nhà Nhị bá đi.”


Tử Thụ vừa định kêu Cảnh Nhất đi hỏi thăm, đột nhiên Trần thẩm và mẹ Xuyên Tử vội bước về phía nhà mấy huynh muội. Thấy cửa nhà Tử La, huynh muội Tử La cũng đang đứng đó, Trần thẩm và mẹ Xuyên Tử thở phào nhẹ nhõm. “Thụ ca nhi, có việc lớn rồi. Người nhà họ Hà đuổi theo Đông Mai đi tới nhà Nhị bá của các cháu rồi. Bây giờ đang làm ầm lên đòi bỏ vợ ấy, các cháu mau qua xem đi.” Mẹ Xuyên Tử vừa vào nhà đã hốt hoảng nói.


“Việc này lúc Nhị bá nương tới đã nói với bọn cháu rồi.” Tử Hiên nói. “Các cháu biết rồi? Đổng Hoàng thị tới đây? Khó trách lúc chúng ta tới không thấy Đông Hoàng thị đầu. Vậy thì Thụ ca nhi, Hiên ca nhi, các cháu có muốn qua giúp không?” Mẹ Xuyên Tử nghe Tử Hiên nói vậy thì giật mình một lúc, sau đó hỏi tiếp vấn đề bà quan tâm.


“Hai thẩm vừa từ nhà Nhị bá bọn cháu sang ạ? Vậy các thẩm có biết tình huống bên đó bây giờ thể nào không? Nói cho chúng cháu biết với?” Tử Thụ thấy thể dứt khoát không kêu Cảnh Nhất đi tìm hiểu nữa, hỏi luôn Trấn thẩm với mę Xuyên Tử.


“Đương nhiên là được rồi, chuyện này phải kể từ lúc trưa. Hôm nay lúc giữa trưa, nhà ta vừa mới ăn cơm xong thì thấy Đổng Mai cả người đầy thương tích chạy về thôn. Ta tưởng có việc gì, con bé Đổng Mai này cứ vài ngày lại chạy về nhà mẹ đẻ, cũng chẳng quan tâm lắm.”


“Nhưng đến chiều lúc ta đi từ xưởng về thì thấy nhà Nhị bá các cháu bị rất nhiều người Hà gia đứng vây xung quanh, nghe ý bọn họ là muốn kêu Đổng Mai đi ra. Tiếp đó, người nhà họ Hà còn đi mời thôn trưởng, nói muốn mời người trong thôn chúng ta tới làm chứng xem Đổng Mai bị bỏ. Nhìn thái độ của đám người nhà họ Hà kia, đặc biệt là hai vợ chồng bên phòng thứ ba, chính là cha mẹ chồng của Đổng Mai ấy. Thái độ của bọn họ như muốn ăn tươi Đổng Mailuôn...”


Qua lời của mẹ Xuyên Tử, huynh muội Tử La cũng hiểu ra đại khái. Hoá ra hôm nay Đổng Mai đẩy cô tình nhân họ Lâm mà Hà tú tài vừa đón về một cái. Sau đó thì sao, cô nương Lâm gia kia lập tức động thai khí. Hà tú tài đã có lòng muốn bỏ Đồng Mai, giờ nàng ta làm vậy, tốt quá rối.


Vì thế, người nhà họ Hà phải chiêu đãi Đổng Mai một trận ra trò, sau đó lập tức viết thư bỏ vợ. Đồng Mai sống chết không chịu nhận thư, trộm chạy về nhà mẹ đẻ.


Giữa trưa Đổng Mai mới chạy về nhà mẹ đẻ, chưa tới hai canh giờ sai người nhà họ Hà đã đuổi tới. Mà người nhà họ Hà còn tới không ít, không chỉ người phòng thứ ba của Hà tú tài chạy tới, cả Hà lão gia tử, Hà lão bà, còn cả dâu trưởng, dâu hai, thậm chí cả hai bá mẫu của Hà tú tài cũng tới.


Người Hà gia một lần tới đông như thế, có thể thấy quyết tâm bỏ Đổng Mai lần này của bọn họ thống nhất, kiên định đến mức nào. Mấy huynh muội thấy hơi buồn bực, rốt cuộc Đổng Mai đã làm gì mà khiến cả nhà họ Hà nhất trí bỏ nàng ta thế. Sau khi người Hà gia tới, việc đầu tiên là làm ầm lên với nhà Đổng Hoàng thị. Sau đó cả hai bên đều không phục, cãi một hồi nhà Đổng Hoàng thị muốn đuổi người Hà gia đi. Người Hà gia đầu chịu đi, vì thế người hai bên lôi kéo nhau trước cửa nhà Đổng Hoàng thị. Cuối cùng người nhà họ Hà còn gọi thôn trưởng sang chứng kiến hiện trường bỏ Đổng Mai. Trong thôn mọc thêm một người đàn bà bị chồng bỏ không phải chuyện hay ho, cả thôn sẽ phải chịu ảnh hưởng theo. Vì thể thôn trưởng và mấy người già trong thôn bắt đầu làm thuyết khách, hy vọng người Hà gia đừng bỏ Đổng Mai, cho nàng ta thêm một cơ hội.


Cơ mà, giờ trong sân vẫn còn đang giằng co. “Thụ ca nhi, các cháu muốn sang xem không. Vừa nãy... vừa nãy thôn trưởng còn lén nói với ta, ông ấy cũng mong các cháu sang nói đôi câu, có lẽ người nhà họ Hà sẽ nể mặt mấy đứa. Thẩm... thẩm biết muốn các cháu đi giúp đám Đông Hoàng thị thì làm khó các cháu, nhưng... nhưng mà...”


Trần thẩm thấy mẹ Xuyên tử nói xong, huynh muội Tử La đều có vẻ suy tư nhưng cũng không nói muốn sang giúp. Vì thế bà nói rõ ý đồ mình tới, nhưng càng nói, bà càng cảm thấy yêu cầu này quá đáng, không nói nổi nữa.


“Trần thẩm, ý của thẩm và thôn trưởng mấy huynh muội chúng cháu hiểu. Dù bọn cháu không muốn sang giúp đại đường tỷ, nhưng trước hết phải nghĩ xem giúp thể nào đã.”


Tử Thụ thấy Trần thẩm có vẻ khó xử, không đợi Trần thẩm nói hết đã tiếp lời, đồng ý chuyện này. “Nói vậy là các cháu đồng ý sang giúp rồi! Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Cô nương thân chúng ta không cần lo lắng hãi hùng nữa rồi. Thụ ca nhi, các cháu không biết đó thôi, từ lúc nghe nói nhà họ Hà muốn bỏ Đổng Mai, rất nhiều nhà trong thôn chúng ta chưa làm mai cho nữ nhi đều lo lắng toát mồ hôi đấy. Ai da, các cháu nói xem, sao Đổng Mai lại như thế chứ.” Mẹ Xuyên Tử nghe vậy cũng thở dài nhẹ nhõm, nhịn không được cảm thán nói.


“Chúng cháu chỉ cố hết sức thôi, có được hay không bọn cháu không thể đảm bảo được.” Tử Thụ vội thanh minh. “Ai... các cháu lấy ơn báo oán, chịu ra mặt vì Đổng Mai đã tốt lắm rồi. Kết quả như nào đâu ai đoán được, thế nên các cháu cứ yên tâm đi Thụ ca nhi, mọi người đều hiểu mà.” Trần thẩm nghe vậy lập tức hiểu ý Tử Thụ, vội nói. “Phải đó, phải đó, các cháu cứ nói bừa vài câu là được.” Mẹ Xuyên Tử cũng đồng ý theo Trần thẩm.


“Vậy chúng ta đi thôi Đại ca. Qua đó xem tình huống thế nào rồi chúng ta làm tùy theo hoàn cảnh.” Tử Hiên nói. “Được.” Nghe Tử Hiên nói vậy, Tử Thụ cùng tán thành. Việc lúc này phát triển còn cấp bách hơn huynh muội họ tưởng. Vốn huynh muội họ nghĩ phải một lúc nữa Đổng Mai mới bị bỏ, nhưng không ngờ mấy huynh muội họ còn chưa nghĩ xong cách giải quyết, tình hình đã khẩn cấp như vậy. Huynh muội họ cũng chỉ đành tùy cơ làm việc thôi.


Tử Thụ đồng ý với lời Tử Hiên nói xong, cậu xoay người nói với ba đứa nhỏ Tử La: “Tử Đào, A La và Tiểu Lục ba đứa ở nhà nhé, Đại ca và Tử Hiên đi một lúc sẽ về. Mấy đứa đói bụng cứ ăn cơm trước đi, không cần chờ các huynh.”


“Đại ca, muội cũng phải đi!” Tử Đào bày tỏ thái độ. “Đại ca, ta cũng đi.” Tử La và Tiểu Lục đồng thanh nói.


“Thế này...” Trong lòng Tử Thụ không muốn để ba đứa Tử La đi, cậu thấy ba đứa vẫn còn nhỏ, không cần đám Tử La phải xuất hiện. Tốt nhất cứ nên tị hiềm, miễn cho người ngoài lại nói linh tinh về mấy đứa.


“Đại ca, để bọn muội đi cùng đi, biết đâu lại giúp được gì thì sao.” Tử La thấy Tử Thụ như thể vội xin cậu. “Thụ ca nhi, để mấy đứa A La đi cùng đi. Giờ bên kia ầm ĩ tới nỗi cả thôn đều qua đó rồi. Mấy đứa nó có qua hay không khác gì đâu.” Trần thẩm thấy tỷ muội Tử La thật lòng muốn đi, lập tức giúp đỡ tỷ muội họ thuyết phục Tử Thụ.


Nghe Trần thẩm nói như vậy, Tử Thụ biết hiện trường có rất nhiều người rồi. Nói thế thì mấy tỷ muội Tử La đi cũng được. Vì vậy, thấy ba tỷ muội Tử La muốn đi, cậu cũng đồng ý: “Được rồi, ba đứa được đi, nhưng không được nói chuyện tùy tiện đâu đấy, biết chưa? Ba đứa đứng xem cùng trẻ con trong thôn là được, không có ý của huynh, ngàn vạn lần không được mở miệng nói gì đâu, hiểu chưa?”


“Dạ, dạ!” Tử La vội vàng bảo đảm. Tử Đào và Tiểu Lục cũng tỏ vẻ đồng ý. Lúc đoàn người Tử La đến gần nhà Đổng Hoàng thị, trong sân đã có rất nhiều người trong thôn đứng đó rồi, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.


Thôn dân có già, có trẻ, đúng như lời Trần thẩm nói, chắc người cả thôn đều ra đây đứng rồi. Thậm chí, huynh muội Tử La còn thấy vài gương mặt lạ. Hỏi Trần thẩm và mẹ Xuyên Tử mới biết, hóa ra đám người nhà Hà tú tài bên thốn Hà gia cũng tới.


Huynh muội họ cũng không định nhúng tay vội, Tử Thụ ra hiệu cho tất cả mọi người đừng nói chuyện, sau đó huynh muội Tử La lại gần nghe hai bên đang nói chuyện gì. Mấy huynh muội họ nghe chừng ba, bốn phút cũng hiểu ra. Hiện tại bên Hà gia đang có lý, phía bọn họ vẫn luôn hùng hổ dọa người, không những kiên trì đòi bỏ Đông Mai, còn muốn nhà Đông Hoàng thị bồi thường tiền thuốc men. Bên họ nói hôm nay cô nương họ Lâm kia khảm đại phu mất hơn năm mươi lượng bạc, số bạc này nhà Đổng Hoàng thị phải đền.


Mà thôn trưởng và mấy người gia trong thôn thì khuyên người nhà họ Hà nghĩ lại, bỏ vợ là việc lớn đó!
Còn cả nhà Đổng Hoàng thị thì sao, Đổng Nhị Lang đang cãi nhau túi bụi với cha Hà tú tài, còn Đổng Vũ thì đứng một bên lý luận cùng Hà tú tài.


Đổng Hoàng thị lấy một địch năm, một mình bà ta đại chiến cùng Hà lão bà, ba đứa con dâu nhà bà già kia cùng cô em chồng của Đổng Mai chẳng phân trên dưới. Huynh muội Tử La thấy Đông Hoàng thị lấy một chọi năm còn không kém cạnh chút nào, trong lòng cảm thấy bội phục vạn phần với sức chiến đấu của Đổng Hoàng thị. Phải biết sau chuyện của Đào Hoa tỷ, mấy tỷ muội Tử La đều biết sức chiến đấu của Hà lão bà kia như thế nào. Không người nào là đèn cạn dầu cả, ai cũng ngang ngược vô lý. Mà hiện giờ, không ngờ Đông Hoàng thị lại địch nổi năm người Hà lão bà. Mấy tỷ muội Tử La không bội phục sao được. Ở hiện trường không nhìn thấy Đổng Mai và vợ mới cưới của Đổng Vũ là Đổng Trương thị, hai người họ có lẽ đang trốn trong phòng.