Điền Viên Cẩm Tú

Chương 302: Bỏ vợ

Hơn nữa, căn cứ báo cáo gần đây, các nước đúng thật là có hành động bất thường, trong đó có động tĩnh lớn nhất chính là Hung Nô.


Mạc Vân Thiên nghĩ tới đây, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo. Thời cuộc khó đoán, Đại Tề bây giờ có thể nói là loạn trong giặc ngoài, chỉ cần hơi lơ là thì sẽ gặp đại loạn! Không, hắn nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra. Tiểu nha đầu của hắn nên sống trong thái bình thịnh thể, cuộc đời của nàng phải không2buồn không lo! Mạc Vân Thiên nghĩ. “Hầu gia! Lâm tướng quân cầu kiến!” Lúc này lính canh ngoài lều báo cáo, cắt đứt suy nghĩ của Mạc Vân Thiên.


“Mời hắn vào đi!” Mạc Vân Thiên cất phong thư, chỉnh đốn tâm trạng rồi hướng về phía ngoài nói.


Khoảng thời gian ở huyện thành, lúc đi ngắm hoa đăng, Tử La các nàng sẽ tiệm thể kiểm tra việc kinh doanh ở huyện thành, thậm chí sổ sách từ nơi khác đưa tới cũng xem qua, sau đó các nàng lại trở về thôn Hòe Hoa.


Lần8này, Tử La các nàng có một chuyện quan trọng cần phải ở nhà, đó là Chu Viễn sắp đến đưa sính lễ. Bây giờ Tử Đào mười sáu tuổi, đợi nữa thì sẽ mười bảy tuổi. Sau khi Chu Viễn và Tử Đào đính hôn cũng đã chờ đợi ít lâu, chuyện này ít ai có thể làm được, đủ thấy Chu Viễn có bao nhiêu chân thành chờ đợi Tử Đào. Vì vậy, dù Tử Đào có bao nhiêu nhiệt tình bận bịu với việc làm ăn của Thái Y các thì hôn sự6này cũng không thể trì hoãn nữa.


Hơn nữa, Chu Viễn và vợ chồng lão Chu cũng đã nói qua, sau khi Tử Đào gả qua, bọn họ sẽ không ngăn cản Tử Đào tiếp tục kinh doanh Thải Y các, trừ thời gian ở nhà nhiều hơn, cuộc sống của Tử Đào không khác mấy so với lúc chưa thành thân.


Người ta đã nghĩ đến mức này, các nàng mà còn cự tuyệt thì chẳng còn gì để nói nữa rồi. Lần này các nàng trở lại thôn Hòe Hoa liền nghe được chuyện ảnh hưởng3xấu đến danh tiếng của các nàng. Chính là chuyện đại đường tỷ Đổng Mai rất có thể sẽ bị bỏ, trả về nhà mẹ đẻ. Nguyên nhân là gả đến Hà gia sáu năm mà không có con, trừ chuyện này ra còn có hai tội danh lớn là bất kính với cha mẹ chồng, ngược đãi cha mẹ chồng và chồng, lại còn đố kỵ.


Tử La các nàng nghe Trần thẩm nói đến đây không thể không cảm thán người Hà gia quá vô tình.


Không còn bị bỏ đã quá thảm rồi, còn thêm5bất kính, ngược đãi cha mẹ chồng, chồng cùng với đố kỵ, hai tội nữa. Đây quả thực chính là để cho Đồng Mai sau khi rời khỏi Hà gia sẽ bị một đống nước miếng chửi rủa nhấn chìm, không cho Đổng Mai con đường sống! Hà gia làm vậy ý xấu có thể thấy rõ mồn một.


“Thụ ca nhi, thẩm không thể không nhắc nhở cháu mấy câu, mặc dù Đổng Mai chỉ là đường tỷ của các cháu, hơn nữa hai nhà đã tách ra riêng từ nhiều năm trước, chuyện Đông Mai bị bỏ dường như chả liên quan gì đến mấy huynh muội các cháu, nhưng dẫu sao cũng là người Đổng gia! Lần này Đông Mai quay về thật sự là bị bỏ, tội danh còn khó nghe như vậy, đối với danh tiếng của các cháu cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định. Thậm chí còn ảnh hưởng đến các cô nương trong thôn Hòe Hoa. Dù sao trong thôn có cô nương bị bỏ, đối với toàn thân cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì. Cho nên Thụ ca nhi, đối với chuyện này các cháu có ý kiến gì không?” Sau khi Trần thẩm kể chuyện của Đổng Mai xong, trực tiếp hỏi Tử La các nàng.


Tử La nghe xong, không thể không thừa nhận Trần thẩm nói có lý, nhưng mà, chuyện của Đổng Mai liên lụy đến các nàng, không khỏi cảm thấy vô cùng bực bội!


“Đổng Mại bọn họ sao cứ thích giày vò như vậy, thật không hiểu nổi! Bây giờ còn liên luỵ đến người khác nữa!” Tử Đào nghe vậy tức giận nói. Tử Thụ thấy Tử Đào còn có ý tiếp tục càu nhàu nữa thì nhìn nàng tỏ ý bảo dừng lại, sau đó nói với Trần thẩm: “Trần thẩm, cảm ơn người đã nhắc nhở, chuyện này chúng cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ xem nên xử lý như thế nào!” Trần thẩm nghe Tử Thụ nói vậy, biết Tử La các nàng sẽ có quyết định của riêng mình thì cáo từ!


“Đại ca, huynh nói chuyện Đông Mai bị bỏ có liên quan tới chuyện hôm Nguyên Tiêu chúng ta thấy Hà tú tài cùng cô nương họ Lâm kia hẹn ước với nhau không?” sau khi Trần thẩm đi, Tử Hiên không nhịn được hỏi. “Hừ! Nói giữa bọn họ không có liên quan ta không tin đâu. Nhất định là Hà tú tài có tình nhân bên ngoài về nhà bèn muốn đổi vợ!” không đợi Tử Thụ trả lời, Tử Đào giành nói trước.


“Tử Đào nói không phải không có đạo lý, chuyện này ngày mai chúng ta đi hỏi thăm một chút, sau đó thương lượng nên làm thế nào. Dù sao chuyện này ồn ào quá thì nhà chúng ta cũng bị ảnh hưởng, đặc biệt là Tử Đào sắp thành thân. Nếu lúc này có chuyện ảnh hưởng không tốt đến thanh danh nhà chúng ta, ta sợ sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của Tử Đào!” Tử Thụ nghe Tử Hiên, Tử Đào nói xong, suy nghĩ một chút liền thận trọng phân tích.


Lần trước sau hôm Nguyên Tiêu, Chu Viễn nói sẽ giúp Tử La các nàng điều tra chuyện của Hà tú tài, cho nên mấy ngày sau, Chụ Viễn đến huyện thành đem chuyện mà hắn nghe ngóng được nói cho các nàng nghe.


Nhưng mà, chuyện Hà tú tài chỉ là mượn cớ, đến thăm Tử Đào mới là chuyện chính. Từ chỗ Chu Viễn biết được hội hoa đăng hôm Nguyên Tiêu, người đi cũng Hà tú tài là một cô nương họ Lâm, là người của Lâm gia thôn bên cạnh Hà gia thôn, nghe nói từng bị thoái hôn, nguyên nhân thì không rõ.


Nhưng Chu Viễn là ai chứ? Dựa vào mạng lưới quan hệ rộng rãi của mình, rất nhanh đã hỏi thăm được tình hình của cô nương kia. Nàng ta chính vì hành vi không có chừng mực, chưa xuất giá đã quan hệ mập mờ với mấy người đàn ông trong thôn nên mới bị thoái hôn, đến tận bây giờ vẫn chưa gả cho ai. Còn nữa, Chu Viên còn tra ra được Hà tú tài và Lâm cô nương ở bên nhau đã nửa năm rồi!


Tử Thụ, Tử Hiến bọn họ sáng hôm sau bèn phái cảnh Nhất, Cảnh Nhị đi nghe ngóng chuyện của Hà gia.


Còn chưa tới chạng vạng, Cảnh Nhất, Cảnh Nhị đã nghe ngóng rõ mọi chuyện. Thì ra Hà tú tài bởi vì đã nhiều năm liền không thi đậu cử nhân cho nên từ hai năm trước đã bắt đầu buông bỏ chuyện học hành, gần một năm nay đã không đi học. Hẳn về Cổ Thuỷ trấn, ngày ngày đến trần trên cùng bạn học cũ ăn uống vui chơi, rồi quen được Lâm cô nương kia.


Hà tú tài trước giờ tiêu rất nhiều bạc vào chuyện học thi, thi nhiều năm như vậy rồi, bây giờ thế này chẳng phải làm cho người nhà hắn thất vọng sao?


Mặc dù Hà gia ông bà nội cùng cha mẹ của Hà tú tài còn ôm hy vọng, nhưng Đại bá, Nhị bá hai nhà bọn họ thì không nghĩ như vậy. Vì vậy, hai nhà bọn họ ầm ĩ muốn tách ra. Nếu như chia nhà, tài lực bị phân tán, làm sao còn đủ bạc cho Hà tủ tài tiếp tục học thi! Vì vậy, Hà gia lão gia, Hà lão bà không muốn bỏ qua cơ hội có thể trở thành người thân của quan gia, nên cắn chết không bỏ.


Dĩ nhiên Hà gia lão gia và Hà lão bà không muốn cho ở riêng còn có một nguyên nhân khác rất quan trọng đó là bọn họ không muốn bị mất quyền.


Không ở riêng thì có thể nắm cả nhà trong tay. Hai người bọn họ chính là ích kỷ từ trong xương, làm sao bỏ được. Nhưng bọn họ không đồng ý cũng chẳng ngăn được quyết tâm kiên định của hai đứa con trai. Vì vậy Hà gia ầm ĩ hai ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn.


Ầm ĩ rất ác liệt, thậm chí còn ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của những người trong thôn. Hơn nữa Đại Tể cũng hiểm có nhà nông nào tứ đại đồng đường còn không chịu tách ra. Cho nên thôn trưởng Hà gia thôn không thể không ra mặt nói chuyện.


Thôn trưởng Hà gia thôn nói nhà bọn họ hoặc là tách ra, hoặc là ngưng ầm ĩ ảnh hưởng đến người khác, nếu không, còn tiếp tục như vậy ông ta sẽ đưa nhà họ lên quan phủ phán xét. Muốn Hà gia không ồn ào, tiếp tục cuộc sống như trước hiển nhiên là không thể nào, cho nên cách duy nhất là tách ra ở riêng. Nhưng mà, nói đến tách ra thì phân chia thế nào lại là một vấn đề lớn.


Đại bá, Nhị bá Hà gia cho rằng Hà tú tài không con cái, học hành hai mươi năm qua đã tiêu tốn rất nhiều bạc trong nhà, lại chẳng có bất kỳ công hiển nào, cho nên muốn chia cho nhà Hà tú tài ít hơn rất nhiều.


Hà tú tài bọn họ nào có chịu, thêm nữa Hà gia lão gia, lão bà bà cũng thiên vị nhà Hà tú tài nên chuyện này vẫn chưa quyết định.


Mà mấy hôm trước, tình nhân của Hà tú tài, Lâm cô nương kia nói cho Hà tú tài biết nàng ta mang thai con của Hà tú tài. Đứa con này đối với nhà Hà tú tài vô cùng quan trọng.


Tử La các nàng nghe tới đây làm sao còn không hiểu! Đây đích thị là nhà Hà tú tài vội vàng muốn có một đứa trẻ, mà lúc này có người dâng tận cửa, Hà tú tài muốn hưu thế cũng chẳng phải kỳ lạ.


Hơn nữa, Tử La các nàng cũng nghe nói qua cuộc sống của Đổng Mai và Hà tú tài cũng chẳng yên bình. Các nàng từng nghe Trần thẩm nói qua nhiều lần là Đổng Mai bị cha mẹ chồng và chồng ngược đãi đến nỗi phải quay về nhà me dě.


Cho nên, không khó mà đoán được rằng Hà tú tài muốn hưu Đổng Mai, không chỉ bởi chuyện con cái, mà còn vì hắn ta có mới nới cũ.


“Hừ! Dù Đổng Mai chẳng ra gì nhưng Hà tú tài này cũng thật hèn hạ. Hắn muốn tranh gia sản, có mới nới cũ liền tìm nhiều cớ để hưu thế như vậy, thật không biết xấu hổ!” Nghe Cảnh Nhất, Cảnh Nhị nói xong, Tử Đào khinh thường nói.


“Đúng vậy! A La cũng tán thành. À đúng rồi, Cảnh Nhất, Cảnh Nhị đại ca, Đổng Mai có ngược đãi cha mẹ chồng và chồng thật không?” Sau khi tán thành ý của Tử Đào, chẳng biết nghĩ gì, lại hỏi bọn họ tiếp. “Chuyện này chúng tiểu nhân cũng có nghe ngóng, mặc dù Đổng Mai đúng thật là có cùng người Hà gia gây gổ, nhưng có người xung quanh nói chưa từng thấy Đổng Mai ngược đãi cha mẹ chồng và Hà tú tài. Ngược lại nghe nói nàng cứ cách một hai tháng lại bị người Hà gia đánh một trận, có hai lần còn không xuống giường được, phải mời đại phu đấy!” Cảnh Nhất nói. “Hừ! Sau khi làm rõ chuyện này, dù Đổng Mai có hung dữ cỡ nào thì vẫn là một nữ tử, hơn nữa nàng ta chỉ có một người. Hà gia nhiều người như vậy, nói Đồng Mai ngược đãi cha mẹ chồng cũng không sợ bị người khác cười nhạo.” Tử Đào nghe vậy phụ hoạ nói.