“Đại ca, mặt nạ khổng tước này như thế nào?” Tử Đào thần kinh thô thấy Tử Thụ như vậy cũng nhìn ra chút khác thường, nhưng nàng không giống Tử Hiên, nàng lựa chọn trực tiếp2hỏi thẳng.
Tiểu Lục ở bên cạnh, thậm chí còn phát hiện sớm hơn Tử Hiên chuyện Tử Thụ hỏi chuyện không bình thường, nhưng tiểu tử này là một đứa trẻ phúc hắc, lại còn hơn cả8Tử Hiên, không hiện ra chút khác thường, nghe Tử Đào hỏi vậy mới cùng Tử Hiên nhìn về phía Tử Thụ và Tử La!
“Không có gì! Chỉ là thấy cái mặt nạ khổng tước này rất6đẹp, hôm nay thấy hình như nhân đại ca cũng có một cái nên hỏi A La một chút thôi!” Tử Thụ nói nhẹ như không. Tử Hiên và Tiểu Lục cũng không nhận ra lời này3có gì đó không đúng.
Mà Tử La và Tử Đào càng chẳng mảy may nghi ngờ lời của Tử Thụ nên cũng nhanh chóng quên đi. Thật ra Tử Thụ còn muốn hỏi Tử La thêm vài5câu, nhưng lại sợ Tử La nghĩ lung tung nên thôi. Trước mắt chuyện này chỉ là hắn suy đoán. Tử Thụ không muốn Tử La vì suy đoán của mình mà nghĩ nhiều.
Vì vậy, thấy Tử La các nàng cũng không tiếp tục hỏi hắn nữa thì nhanh chóng giục các nàng nghỉ ngơi sớm.
“Đại ca, tối nay huynh cùng A La muội muội đi dạo phố có tiến triển gì chưa?” Thân Uyển Nhi để người hầu đi phía sau, để hai nha hoàn chú ý hoàn cảnh xung quanh, không nhịn được tò mò hỏi Thân Diệc Phàm. Thân Diệc Phàm thấy Than Uyển Nhi hào hứng như vậy, nghĩ lại mình thất bại ở chỗ Tử La tối hôm nay, không khỏi có chút khổ não. Vì thế hắn lắc đầu cười khổ với Than Uyển Nhi. “Đây là ý gì? Không có tiến triển ư?” Thân Uyển Nhi không tưởng tượng nổi nói. “Đúng vậy!” Thân Diệc Phàm lặp lại lần nữa, lại cười khổ.
“Chuyện này thật vô lý! Ta nói, Đại ca dáng dấp phong lưu hào phóng, ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, là một công tử văn nhã. Cô gái ái mộ Đại ca nhiều đến mức có thể vậy một vòng quanh phủ thành! A La muội muội gặp huynh tình nồng ý mật như vậy, sao nàng có thể thờ ơ chứ?” Thân Uyển Nhi buồn bực, nói xong suy nghĩ một chút, không khỏi hỏi lại: “Này, Đại ca, huynh có bày tỏ với A La muội muội sao?”
“Có thể coi là vậy đi...” Thân Diệc Phàm chột dạ nói. “Cái gì mà coi là vậy, có là có, không có thì là không có! Đại ca, khí thế trên thương trường của huynh đâu hết rồi!” Thân Uyển Nhi thấy Thân Diệc Phàm như vậy không khỏi bực mình. Thân Diệc Phàm nghe vậy lại cười khổ, chuyện này và chuyện cửa hàng đầu giống nhau. Nhưng mà cuối cùng Thân Diệc Phàm vẫn kể cho Thân Uyển Nhi nghe chuyện tối nay của hắn và Tử La, để Thân Uyển Nhi phân tích một chút về tình huống trước mắt.
“Xem ra Đại ca tối nay thông qua hai chuyện này ám thị đủ nhiều rồi, đặc biệt là chuyện đèn hoa sen. Có thể những thứ này mấy cô nương bình thường sẽ hiểu ý, nhưng A La muội muội không phải mấy cô nương bình thường khác.”
Thần Uyển Nhi nói đến đây, lại nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Uyển Nhi nói vậy Đại ca cũng đừng nóng giận nhé. Uyển Nhi thấy A La muội muội bình thường rất thông minh, nhưng trong phương diện tình cảm thì năng lực lĩnh ngộ lại yếu hơn người bình thường. Cho nên Đại ca có ý với muội ấy thì nên có những biểu hiện càng rõ ràng hơn một chút mà không nên hàm hồ như vậy, nếu không muội ấy không phản ứng kịp, nhất là khi muội ấy luôn xem huynh là ca ca mà suy nghĩ!”
Thân Diệc Phàm nghe Thân Uyển Nhi nói vậy, thoáng suy nghĩ một chút liền hiểu!
Sau khi hiểu rồi, Thân Diệc Phàm không khỏi lại cười bất đắc dĩ, “Nói vậy là ta vẫn phải tiếp tục bày tỏ với A La, mà còn phải bày tỏ rõ ràng hơn à?” “Đúng vậy!” Thân Uyển Nhi không chút do dự gật đầu, thấy dáng vẻ khổ não của Thần Diệc Phàm thì biết Đại ca minh ngại ngùng chuyện bày tỏ với Tử La. Vì thế, Thần Uyển Nhi tiếp tục khuyên nhủ: “Đại ca, huynh là nam nhi, theo đuổi cô nương đương nhiên huynh phải chủ động một chút, nếu không coi chừng bị người khác nhanh chân giành trước, đến lúc đó huynh chỉ có thể hối hận đấy!” Thân Diệc Phàm nghe Thân Uyển Nhi nói vậy thì không khỏi giật mình. Đúng, Uyển Nhi nói đúng, hắn nhất định phải tranh thủ xác định quan hệ với Tử La. “Vậy Uyển Nhi muội có cách nào để A La biết được tâm ý của ta không?”
“Ừm, để muội suy nghĩ một chút! Có rồi, Đại ca, huynh có thể tặng A La muội muội tín vật đính ước hoặc viết cho nàng một bức thư tình, còn có thể đàn cho muội ấy một khúc nhạc biểu đạt tâm ý nữa. Đúng rồi, muội nhớ huynh đàn rất hay, có thời gian huynh hãy đàn một khúc Phượng cầu hoàng hay đại loại như vậy cho muội ấy nghe, thế thì không sợ A La muội muội không hiểu tâm tư của huynh rồi!” Thân Uyển Nhi nói.
“Nhưng vấn đề là làm cách nào ta có thể hẹn riêng A La. Mấy huynh muội Tử Thụ coi A La như bảo bối, muốn hẹn riêng nàng ấy chẳng dễ dàng!” Thân Diệc Phàm nghe Uyển Nhi nói vậy cũng cảm thấy có lý, nhưng vấn đề trước mắt là hắn không có cơ hội hẹn riêng Tử La.
“Cũng phải. Nhưng mà sẽ có cách thôi. Đại ca tới lúc đó huynh xem xét tình hình thế nào, muội ở bên cạnh giúp huynh.”
“Được, tương lai còn dài!” Thân Diệc Phàm nghe Than Uyển Nhi nói vậy cũng đồng ý.
“Vậy bây giờ Đại ca muốn cùng muội đi đưa đồ ăn khuya đến phòng mẹ không?” “Đi thôi, chúng ta cả ngày không gặp mẹ rồi, đi thỉnh an thôi!” Thân Diệc Phàm nghe Than Uyển Nhi nói vậy thì lập tức đồng ý.
“Được, vậy chúng ta cùng đi. Hì hì, Đại ca, huynh nói chúng ta có nên kể cho mẹ nghe chuyện huynh có ý với Tử La không? Đến lúc đó mẹ có thể giúp chúng ta trực tiếp đi cầu hôn Tử La.” Thân Uyển Nhi cười nghịch ngợm nói.
“Uyển Nhi, muội đừng làm loạn. Mẹ còn chưa biết chuyện này, đột nhiên nói với bà sợ bà không tiếp nhận nổi. Còn nữa, trong lúc vô tình ta có nghe bọn Tử Thụ nhắc qua, hôn sự của ba chị em gái các nàng đều là do các nàng tự quyết định, Tử Thụ bọn họ sẽ không can thiệp quá nhiều. Cho nên thay vì đi cầu hôn không bằng trước hết làm cho A La thích, nếu không thì cầu hôn cũng chẳng thuận lợi.” Thân Diệc Phàm nghe xong vội ngăn Thân Uyển Nhi.
“Trước mắt, chuyện cầu hôn không phải là cách làm sáng suốt nhất, nhưng mà kể cho mẹ nghe thì vẫn có thể mà. Có mẹ giúp đỡ, giúp huynh nghĩ cách, nói không chừng huynh càng dễ thành công hơn!” Thân Uyển Nhi nói.
“Vậy muội cảm thấy mẹ sẽ đồng ý cho ta cưới A La sao?” Thân Diệc Phàm suy nghĩ một chút cũng cảm thấy lời của Thần Uyển Nhi có chút đạo lý, nhưng trong lòng hắn bận tâm chuyện có thể Trịnh thì sẽ không đồng ý chuyện của hắn và Tử La.
“Đại ca, huynh lo lắng chuyện mẹ không tán thành huynh cưới A La là do thân phận của nàng hả?” “Ừ! Mẹ kỳ vọng rất cao ở chúng ta, ta sợ bà cũng kỳ vọng rất cao với con dâu...”
“Đại ca, huynh yên tâm đi. Theo muội thấy mẹ cũng rất thích A La muội muội. Trước đó muội còn giúp huynh thăm dò qua, có vẻ mẹ không kháng cự chuyện huynh cưới cô nương thân phận thấy một chút. Quan niệm môn đăng hộ đối của mẹ cũng không cao như bà nội. Còn nữa, chuyện hôn nhân của huynh, mẹ hẳn sẽ biết rằng chúng ta không thể luôn khiến bà vừa lòng, cho nên ngược lại muội cảm thấy nói trước sẽ tốt hơn!” Thân Uyển Nhi thấy Thân Diệc Phàm nói vậy thì an ủi.
Thần Diệc Phàm nghe xong cũng thấy đúng, vì vậy liền nói: “Uyển Nhi, muội nói đúng! Vậy chúng ta tìm cơ hội nói với mẹ chuyện này đi!”
“Vâng! Phải thế chứ! Đi thôi, chúng ta mang bữa khuya cho mẹ!” Thân Uyển Nhi vừa nói vừa đi về phía phòng Trịnh thị.
Thân Diệc Phàm cũng theo sau. “Mẹ, mẹ chưa ngủ chưa ạ? Mẹ xem chúng con mang gì đến này?” Thân Diệc Phàm và Thân Uyển Nhi vừa vào phòng Trịnh thị, Thân Uyển Nhi đã cười hì hì nói. “Nếu như mẹ ngủ rồi các con còn vào sao? Con bé này chẳng có chút dè dặt nào cả!” Trịnh thị cố ý làm ra vẻ trách cứ, nhưng khuôn mặt đầy ý cười.
“Hì hì, ở trước mặt mẹ và Đại ca mới như vậy mà! Đúng rồi, mẹ, người nhìn này, đồ ăn khuya rất ngon đây, chính là cái lúc nãy A La muội muội giúp người gói lại đấy!” Thân Uyển Nhi lấy hộp đựng thức ăn trên tay nha hoàn, không chút hàm hồ bắt đầu vì A La nói chuyện.
“A La các nàng luôn có lòng như vậy.” Quả nhiên Thân Trịnh thị nghe vậy cũng khen Tử La các nàng mấy câu, trong lời nói đầy yêu thích.
Thân Diệc Phàm đúng một bên nghe xong tâm tình cũng thật vui sướng, đối với chuyện của mình và Tử La tràn đầy mong đợi.
Biên thành.
Sau khi xem xong phong thư mà Xuân Hoa các nàng đưa tới thì Mạc Vân Thiên biết hổm Nguyên Tiểu Tử La mong mình xuất hiện biết bao nhiêu. Nghĩ đến Tử La vì hắn trông coi nhà của mấy ngày, trong lòng Mạc Vân Thiên chua xót. Thì ra cảm giác được người nhớ thương là như vậy! Thậm chí Mạc Vân Thiên thông qua bức thư này có thể tưởng tượng ra cảnh tiểu nha đầu mỗi ngày trông ngóng, nghe tiếng gõ cửa lòng đầy hy vọng ra mở cửa rồi lại lần lượt thất vọng...
Nghĩ tới đây, Mạc Vân Thiên nắm chặt phong thư.
Dĩ nhiên hắn cũng muốn gặp nàng, muốn biết một năm qua nàng có cao lên không, có nặng thêm chút nào không, béo hay gầy...
Nhưng tình thế này hắn không thể làm bừa. Chỉ cần là chuyện có thể gây cho tiểu nha đầu một chút nguy hiểm hắn cũng sẽ không làm.
Hiện giờ, thể cục ở kinh thành căng thẳng hơn hồi đầu năm rất nhiều, nghe nói trong vòng tháng Giêng, Vinh Thịnh để đã hôn mê mấy lần. Vinh Thịnh đế thân thể càng yếu, triều đình Đại Tề không có thái tử, hiện giờ thế cục đang rất căng thẳng. Theo như thám tử ở kinh thành báo cáo thì hiện giờ trong triều Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử ba vị này tranh đấu kịch liệt chưa từng có, mà ngay cả Vinh Thịnh để cũng chẳng có cách nào ngăn cản trận chiến giữa bọn họ.
Trong trận chiến của ba vị này, ngay cả người có tật lại chẳng có lòng ao ước làm hoàng đế là Thập hoàng tử cũng bị dính vào. Nếu không phải Vinh Thịnh để kịp thời biếm làm thứ dân, trục xuất khỏi kinh thành, sợ rằng Thập hoàng tử đã sớm bỏ mình.
Chẳng qua thế cục này vẫn chưa đủ để Đại Tể rơi vào nguy khốn. Đáng sợ là lúc này ngay cả biến thành cũng không yên. Dưới tình thế này, các nước trước giờ có dã tâm ở biên ải cũng nổi lên không ít tâm tư. Cho dù có Mạc gia quân trấn giữ biên ải, bọn chúng há có thể bỏ qua cơ hội này?
Hắn đã giao đấu nhiều với các nước nhỏ này, cũng có sự hiểu biết nhất định, cho nên dám khẳng định bọn chúng hiện giờ đang lén lút hành động.