Tử La nghe Thân Diệc Phàm nói vậy cũng không nghi ngờ một chút nào, nàng bắt đầu chăm chú nhìn mấy cái mặt nạ. - Gian hàng này có đủ loại mặt nạ, phải nói là cực kỳ đa dạng, vô vàn kiểu dáng, có mặt nạ cánh bướm nhiều màu sặc sỡ, có mặt nạ hồ ly đáng yêu,2cũng có mặt nạ hình đầu heo, chim công đủ kiểu...
Mỗi loại mặt nạ có đến mấy chục kiểu dáng khác nhau, hơn nữa với mỗi tạo hình, thợ thủ công đã điêu khắc hết sức khéo léo và sinh động, phải nói là vô cùng sống động, xinh xắn diệu kỳ.
Tử La càng nhìn càng bội phục tay nghề điêu8luyện của các thợ thủ công ở thời đại này. Nhưng lúc nhìn thấy mặt nạ hình chim công kiêu kỳ nọ, nàng bất giác nghĩ tới Mạc Vân Thiên tuấn tú vô song mà đeo chiếc mặt nạ “khổng tước” thì sẽ khiến người khác hoảng hốt đến nhường nào. Thế là Tử La kìm lòng không đáng cầm lấy6chiếc mặt nạ chim công kia. Thân Diệc Phàm thấy Tử La thích thú chiếc mặt nạ này đến vậy nên hỏi: “A La thích mặt nạ chim công này sao?”
Chính Tử La cũng không ngờ Thân Diệc Phàm sẽ hỏi như thế, nhưng mà nàng cũng tỉnh táo hơn, làm sao mà giải thích được hành vi của mình lúc3vừa rồi, chỉ còn cách thừa nhận với Thân Diệc Phàm mình thích nó mà thôi.
“Vậy chúng ta mua cái này nhé“. Thân Diệc Phàm thấy Tử La gật đầu thì hỏi tiếp. Nàng vừa nghe đã bối rối cực kỳ, vốn nàng muốn mua nó cho Mạc Vân Thiên mà, giờ phải làm sao đây?
Nhưng sau khi vội vàng nghĩ5cách, Tử La quyết định không chọn cái mặt nạ chim công dành cho nam mà chuyển thành mặt nữ.
Thân Diệc Phàm thấy nàng mua cái đó thì cũng dứt khoát lấy cái mặt nạ chim công dành cho nam mà Tử La để xuống. Bởi vì hắn cảm thấy hai người cùng mang kiểu mặt nạ này vừa nhìn là đã biết một đôi. “Nếu A La thích mặt nạ hình chim công đến thế, hơn nữa Thân đại ca cũng không tìm được cái nào ưng ý, vậy thì ta cũng mua mặt nạ này luôn đi“. Thận Diệc Phàm nói xong thì đưa cho chủ sạp cái mặt nạ đang cầm.
Mặc dù Tử La thấy nàng và Thân Diệc Phàm cùng chọn một kiểu dáng giống nhau thì có phần không ổn, nhưng trong Thân Diệc Phàm không có vẻ khác thường cho nên nàng chỉ nghĩ có lẽ mình suy nghĩ quá rồi, thế là ném hẳn chuyện đó sang một bên.
“A La, muội thấy Thân đại ca mang chiếc mặt nạ này thế nào?” Sau khi tính tiền xong, Thân Diệc Phàm đeo ngay tại chỗ. Tử La không thể không thừa nhận, đường đường là công tử ôn nhuận như ngọc Thân Diệc Phàm, sau khi đeo mặt nạ này vào bỗng trở nên vô cùng mê hoặc và nổi bật, nàng bèn khen: “Đẹp lắm, Thân đại ca mang nó trong tuấn tú vô cùng“.
Thân Diệc Phàm thấy Tử La tán thưởng thật lòng như vậy thì cũng thấy lâng lâng, nụ cười trên mặt càng hiện rõ. Nhưng khi thấy nàng vẫn chưa có ý định đeo mặt nạ lên mặt, hắn mới hỏi: “A La chưa mang à?”
“Về rồi mang, giờ đi trên phố mà mang mặt nạ thì không nhận ra nhau, dễ lạc lắm“.
Tử La không biết tại sao mình lại không muốn cùng đeo mặt nạ chim công với Thân Diệc Phàm, thế là nàng tìm bừa một lý do rồi chuyển đề tài: “Đúng rồi, Thân đại ca, chúng ta nhanh đi tìm Uyển Nhi tỷ và nhị tỷ mới phải, nếu không mấy tỷ lại đợi lâu“.
“Không vội đầu, ta đã nói với Tử Đào muội muội và Uyển Nhi rồi, lát nữa mua mặt nạ xong, nhân tiện mình sẽ đi dạo phố, khoảng nữa canh giờ sau thì quay lại tìm huynh đệ Tử Thụ, sau đó thì đến cửa hàng vải Cẩm Tú tìm mấy nàng. Nếu mấy muội ấy có mua xong thì cũng không cần tìm chúng ta, cứ đi dạo xung quanh, đến lúc đó đi cùng huynh đệ Tử Thụ là được. Chờ đến giờ hẹn thì chúng ta sẽ gặp Tử Thụ ở đây“.
Thân Diệc Phàm thấy Tử La không đeo mặt nạ lên, mình hắn mang cũng chẳng còn ý nghĩa, thể là hắn cũng gỡ mặt nạ xuống, nghe Tử La muốn đi tìm Tử Đào thì vội giải thích cuộc nói chuyện giữa mình và họ lúc nãy.
“Ơ, chúng ta mua xong không quay lại tìm nhị tỷ sao?” Tử La còn tưởng Thân Diệc Phàm đã nói với mấy người Tử Đào là hai người họ mua mặt nạ xong sẽ quay lại gặp nhau.
“Ừ là vậy đó, không biết Uyển Nhi và Tử Đào muội muội sẽ chọn đồ ở cửa hàng vải bao lâu, ta thấy muội cũng có vẻ không thích cửa hàng đó, sợ muội chán nên mới bảo dẫn muội đi dạo nửa canh giờ, sau đó quay lại đây chờ Tử Thụ. Cho nên cứ để Tử Đạo muội muội và Uyên Nhi chọn đồ cho thoải mái rồi đến Lưu Vân Hiên tìm Tử Thụ là được, chúng ta cũng vậy thôi“.
Thận Diệc Phàm nói xong thì có phần chột dạ, bởi vì đây hoàn toàn là chủ ý của mình hắn, hắn sợ Tử La nghe xong sẽ giận vì hắn tự mình quyết định. “Vậy à, thể cũng được, A La khỏi phải chờ ở đó, chắc Uyển Nhi tỷ và nhị tỷ cũng ngại mình chờ lại phải chọn nhanh hơn“. Tử La nghe Thân Diệc Phàm nói xong, mặc dù cũng lấy làm lạ vì quyết định của Thân Diệc Phàm, nhưng nàng nghĩ lại cũng thấy cách đó khá hợp lý.
“Ừ thế giờ mình cứ đi dạo ở đây nhé?” Thân Diệc Phàm thầy Tử La không có ý trách hắn, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn, hắn tiếp tục mời Tử La theo kế hoạch ban đầu. “Vâng ạ“. Tử La nghĩ bây giờ về chỗ Tử Thụ cũng không có gì làm, mà Thân Diệc Phàm đã mời vậy rồi, nàng từ chối thì cũng bất lịch sự quá.
Thân Diệc Phàm thấy Tử La đồng ý thì vui mừng như điên, nhưng mà hắn nào dám biểu hiện ra ngoài mặt, mà cho dù hắn có cố sức che giấu đi chăng nữa, vẻ mặt sung sướng đó cũng đã rõ lắm rồi. Mặc dù Tử La không còn bao nhiêu hứng thú với việc rước đèn, nhưng thấy Thân Diệc Phàm hứng khởi đến vậy, nàng cũng không tiện phá vỡ sự hăng hái đó, thế nên nàng đành cố gắng nâng cao tinh thần, phối hợp với Thân Diệc Phàm. Vì lẽ đó dọc đường đi Tử La và Thân Diệc Phàm nói nói cười cười. Thân Diệc Phàm cũng giải được mấy câu đố đèn, kiếm được nhiều phần thưởng. Ngoài giải đổ đèn ra, Thân Diệc Phàm còn mua cho Tử La một ít đồ ăn vặt, nhưng sau đó hắn lại phát hiện ra, sau khi mua đồ ăn cho Tử La, hứng thú của nàng tập trung toàn bộ vào chỗ đồ ăn đó, không còn chú tâm đi dạo phố cùng hắn nữa.
Thân Diệc Phàm nhìn Tử La chuyên tâm ăn Tạc Hoàn Tử trên tay, dưới ánh đèn chiếu rọi, hắn còn có thể nhìn thấy bờ môi bóng nhẫy của nàng. Nhìn đến đây, Thân Diệc Phàm cảm khái mị lực của mình còn không bằng thứ đó, hắn lại thấy buồn cười trước nhìn ảnh Tử La bây giờ chẳng khác con mèo con ăn vụng.
Bất giác Thân Diệc Phàm lại nhớ cái dịp tình cờ gặp gỡ Tử La năm đó, khi ấy nàng cũng cầm một xâu hồ lô vừa đi vừa ăn, thậm chí còn va vào người hắn.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt hắn lại càng hiện rõ. Nhìn xem, mặc dù tuổi nàng càng ngày càng lớn hơn, nhưng tính nết như cô nhóc thì chẳng đổi mấy phần. “Dừng lại“.
Tử La đang ăn Tạc Hoàn tử vô cùng vui vẻ, đột nhiên Thần Diệc Phàm đi cạnh lại nói một câu như thế. Thế là theo bản năng, Tử La cũng nghi ngờ dừng lại, nghi hoặc nhìn sang phía Thân Diệc Phàm.
Cảm giác được tay hắn lướt qua trên mặt mình, thần kinh của Tử La bất giác căng lên, lúc nàng nhìn thấy ánh mắt có hơi kỳ lạ mà hắn đang nhìn mình, Tử La lại càng thấy lo hơn. Cảm thấy bầu không khí xung quanh hai người bỗng trở nên kỳ lạ, Tử La không khỏi ấp úng hỏi: “Thân... Thân đại ca sao thế?”
“Con mèo nhỏ ham ăn, muội ăn dính lại mặt hết kìa“.
Tay Thân Diệc Phàm vừa rời khỏi, Tử La mới thấy không khí thoáng đãng hơn một chút, hít thở cũng thoải mái hơn nhiều, tảng đá trong lòng cũng dần buông xuống.
Nhưng mà nghe hắn nói mình ăn dính hết lên mặt, mặt Tử La vô thức lại đỏ lên.
“Ha ha... Tạc Hoàn tử này ngon quá...” Tử La lúng túng giải thích sự tham ăn của mình. “Không sao đâu. Thân đại ca cũng không phải người ngoài, không chê muội“. Thân Diệc Phàm nhìn vẻ ngây ngốc đáng yêu của Tử La thì càng yêu thích không thôi.
Nghe hắn nói vậy, cảm giác kỳ lạ trong lòng Tử La lại dâng lên lần nữa, nhưng nàng cũng không rõ nó lại ở chỗ nào, mà hiện tại nàng có hơi lúng túng, cho nên Tử La cũng không nghĩ sâu hơn về vấn đề trên.
“Ha ha, đúng nhỉ...” Tử La cũng không biết mình phải đáp thế nào.
Thân Diệc Phàm cũng nhận ra nàng còn đang lúng túng, thân là người tạo nên điều đó, Thân Diệc Phàm mới tìm vài cách dời sự chú ý của nàng đi. Đúng lúc hắn phát hiện có thứ có thể khiến Tử La hứng thú.
“A La xem, đèn hoa sen kia đẹp quá“. Thân Diệc Phàm chỉ một cặp đèn hoa sen ở sạp hàng trước mặt, vui vẻ nói với Tử La.
Tử La nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên, có rất nhiều đèn hoa đăng được treo phía trước, nhưng trong đó lại có một cặp đèn hoa sen cực kỳ tinh xảo và nổi bật vô cùng. Hai chiếc đèn hoa sen đặt cạnh nhau giống như một cặp đôi mặn nồng, cùng nhau tỏa sáng.
Tử La cũng bị cặp đèn xinh xắn đó hấp dẫn.
“Thần đại ca, chúng ta qua nhìn một chút đi“. Tử La quay đầu nhìn Thân Diệc Phàm, đề nghị. “Được“. Thân Diệc Phàm nhìn Tử La cười như hoa lúm đồng tiền, trên ngón tay hắn dường như vẫn còn lưu lại hơi ẩm trên mặt nàng, thậm chí hắn còn nhớ được cảm giác mịn màng đó, nghĩ tới đây, nhìn Tử La cười tươi trước mặt, Thân Diệc Phàm bông cảm thấy tim đập rộn ràng.
“Công tử có mắt nhìn quá, nhưng mà cặp đèn này không bán đâu ạ. Đây không phải là hoa đăng bàn thường mà nó do một vị sư phụ giỏi nhất của chúng ta tỉ mỉ tạo nên. Công tử xem, hai ngọn đèn để cạnh nhau có giống một cặp đôi ân ái không.
Người bán hàng chỉ vào đèn rồi nói.
“Đúng là vậy“. Đương nhiên ngay từ lúc nhìn thấy nó Thận Diệc Phàm đã liên tưởng ra ngay, cho nên mới có ý kéo nàng cùng sang xem.