Điền Viên Cẩm Tú

Chương 297: Thân diệc phàm theo đuổi

“Thật ư?” Tử Thụ như thể lần đầu tiên nghe được việc Tử La thích đồ ăn ở Lưu Vân Hiên, vì thế nói xong liền quay sang nhìn Tử La đứng bên cạnh.


Đương nhiên Tử La cũng nghe được cuộc đối thoại giữa hai người họ. Nghĩ tới cả Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục đều là người thông minh, có thể thử giải đổ đèn một lần. Có cơm ăn miễn phí, còn ở Lưu Vân Hiên, không thử chẳng phải tiếc lắm thay.


Nghĩ ấy,2Tử La gật đầu với Tử Thụ. Tử Thụ là một người cuồng muội muội đủ tiêu chuẩn, thấy Tử La muốn đến Lưu Vân Hiên ăn cơm, không nói hai lời đã lôi Tử Hiên, Tiểu Lục qua chỗ đoán cầu đổ đèn to nhất xếp hàng.


Đoàn người xếp hàng ở câu đố đèn này có thể nói là hàng nhiều người nhất, đây không phải là loại xếp hàng nghiêm khắc một người nổi tiếp một người. Đám Tử Thụ đứng cách chiếc đèn kia8cũng khoảng bốn, năm mét, vì thế đợi tới lượt họ cũng phải mất một lúc.


Tử Đào nóng vội là người thứ nhất mất kiên nhẫn: “Đại ca, người đoán đổ đèn đông lắm, bao giờ mới tới lượt chúng ta?”


Tử La cũng thấy nhiều quá, vì thể quay ra nói với mấy người Tử Thụ: “Nếu không thì chúng ta không đoán nữa đi đại ca, dù sao A La cũng không nhất thiết phải ăn đồ ăn ở Lưu Hương Lâu.”


Lúc Thân Diệc Phàm nghe6Tử Đào nói, lòng hắn mừng thầm, nhưng nghe Tử La nói không muốn chơi đổ đèn nữa, hắn lại nóng nảy, cơ mà hắn không có lý do gì để giữ Tử Thụ, Tử Hiên ở lại chơi đổ đèn. Chẳng qua là lời Tử Thụ nói lại khiến hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm.


“Chờ thêm một lúc nữa đi. Nếu mấy đứa thấy chán thì cứ đi dạo xung quanh, khoảng nửa canh giờ nữa quay lại đây tập hợp với chúng ta là3được.” Tử Thụ cuồng muội muội đâu thể làm Tử La bỏ lỡ cơ hội ở Lưu Vân Hiên được. Câu thấy mình không biết Tử La thích đồ ăn ở nơi này, không đưa Tử La đến đây ăn đã rất có lỗi rồi. Giờ có cơ hội đưa Tử La tới đây ăn cơm, sao cậu không cố gắng hết mình chứ.


Nghe Tử Thụ nói vậy, Tử Hiên và Tiểu Lục cũng ồn ào đồng ý theo. Bọn họ cũng cảm thấy giống Tử Thụ,5đã xếp hàng chơi đố đèn rồi, nếu không thử sẽ làm Tử La thất vọng. Thân Diệc Phàm nghe vậy suy tính trong lòng thay đổi thật nhanh, đề nghị với mấy tỷ muội Tử La: “Nếu không thì thế này, ta dắt mấy tỷ muội A La đi dạo hội đèn lồng tiếp, lát nữa đến giờ chúng ta sẽ quay lại đây tập hợp cùng mọi người.” Mọi người nghe Thân Diệc Phàm đề nghị thấy cũng ổn, bởi cứ đừng đây đợi chờ đám Tử Thụ thì chán chết.


Xét cách làm người của Thần Diệc Phàm, Tử Thụ thấy hắn ta tương đối đáng tin cậy, hơn nữa bên người Tử La cũng có người đi theo. Vì thế Tử Thụ sại Cảnh Nhất, Cảnh Nhị đi theo mấy tỷ muội Tử La, như vậy cũng yên tâm để Thân Diệc Phàm dắt mấy tỷ muội Tử La đi dạo. Tử La thấy đứng đây cũng chả giúp gì được cho các ca ca, mà lại còn chán, vì vậy tất cả đi dạo phố cùng huynh muội Thân Diệc Phàm.


Thân Diệc Phàm cố ý mang mấy tỷ muội Tử La đi về phía con phố có bán mặt nạ khi nãy. Tới lúc thấy sạp mặt nạ kia, Thân Diệc Phàm tiệm vải Cẩm Tú bên cạnh, nháy mắt ra hiệu với Thân Uyển Nhi. Thân Uyển Nhi hiểu Thân Diệc Phàm, tất nhiên biết dụng ý của hắn.


Thế nên, Thân Uyển Nhi hứng khởi lôi kéo Tử Đào chỉ vào cửa tiệm Cẩm Tú kia nói: “Tử Đào muội muội, chúng ta vào trong tiệm vải này xem được không? Ta nghe nói tiệm vải Cẩm Tú này dạo gần đây nhập rất nhiều hàng mới. Nghe nói ngay cả mấy loại gấm tốt nhất cũng có, do lão bản của tiệm vải này cất công vận từ Giang Nam về, đều là những thứ chúng ta ít thấy.”


Tử Đào vốn yêu cái đẹp, hứng thú vô cùng đối với mấy thứ trang sức, phấn son, vải vóc. Hơn nữa tiệm vải Cẩm Tú là một tiệm vải cực kì nổi tiếng ở triều Đại Tề, nghĩ tới đủ loại vải vóc may mặc đa dạng trong ấy, nghe Thân Uyển Nhi nói bên trong có hàng mới, Tử Đào càng muốn xem.


“Vậy chúng ta vào xem đi.” Tử Đào nhanh chóng đồng ý.
Tiếp đó, đoàn người Tử La bước vào tiệm vải Cẩm Tú.
Nào biết đâu trong tiệm vải Cẩm Tú cũng kín người.
Tiểu nhị và chưởng quỹ trong tiệm đều bận bù đầu vẫn không thể đón tiếp từng vị khách trong tiệm.


“Ơ kìa, sao trong này đồng người thế, chúng ta tới không đúng lúc rồi.”


Tử Đào vừa vào cửa thấy đông người như vậy, khuôn mặt nhỏ xị xuống. Thân Uyển Nhi thấy thể thầm hố không ổn, lúc nàng quét mắt tới chỗ vải đặt trên quầy, hai mắt sáng lên, vội vàng chỉ hướng đám vải đó rồi nói với Tử Đào: “Tử Đào muội muội, muội mau xem đi, đó có phải là gấm Khinh Vân không? Chúng ta mau qua đó nhìn đi!” Nói xong lập tức kéo Tử Đào chạy về phía quầy vải kia.


Tử La và Thân Diệc Phàm vội đuổi theo.
Hoá ra đúng là trên quầy kia để gầm Khinh Vân, nhưng vì già của gầm Khinh Vân rất cao nên người đứng ở đó không nhiều. Thân Uyển Nhi lôi Tử Đào chen vào.


Tiểu nhị ở quầy đó thấy Tử Đào và Thân Uyển Nhi đều là tiểu thư nhà giàu có, hắn cực kì nhiệt tình giới thiệu các loại gấm vóc cho hai người họ.


Thân Diệc Phàm thấy Than Uyển Nhi tìm được “việc” cho Tử Đào làm thành công, lập tức quay sang làm ra vẻ lơ đễnh nói với Tử La: “A La, ta thấy Uyển Nhi và Tử Đạo muội muội khá thích thú với gấm vóc, chắc xem một lúc không xong đầu. Vừa nãy Thần đại ca thấy bên ngoài cách tiệm vải Cẩm Tủ vải có một sạp bán mặt nạ. Ở đó có cái mặt nạ huynh khá thích, hay À La đi cùng huynh qua đó dạo được không? Dù sao trong chốc lát, Tử Đào muội muội và Uyển Nhi cũng chưa chọn xong vải đầu.”


“Hả?” Tử La khi đó vẫn đang mải mê coi theo bóng hai người Tử Đào, nghe Thân Diệc Phàm nói nhất thời cũng chưa kịp phản ứng lại, nhất thời có chút ngốc ngơ nhìn về phía Thân Diệc Phàm.


Thân Diệc Phàm Tử La ngơ ngác, không những không bực mà còn thấy nàng cực kì đáng yêu. Vì thế, hắn rất tốt tính lặp lại những lời vừa nói.
Tử La nghe Thần Diệc Phàm nói lại, biết hắn ta cũng thích chiếc mặt nạ kia, thầm hố to trong lòng thật trùng hợp.


Thân Diệc Phàm nói đến đó, Tử La cũng không phủ định lý do của hắn ta nữa. Tuy lúc này nàng chưa muốn mua chiếc mặt nạ này nhưng đi xem thì vẫn được, mà bản thân nàng cũng muốn xem chúng nó. Vì thế, Tử La đồng ý luôn.


“Nhưng mà chúng ta phải nói một tiếng với Uyển Nhi tỷ và nhị tỷ đã.” Tử La đồng ý xong nói tiếp. “Đương nhiên, để ta đi nói với Uyển Nhi và Tử Đào muội muội. A La đứng đây chờ ta nhé.” Thận Diệc Phàm nói rồi vội bước về phía Thần Uyển Nhi và Tử Đào. Thân Diệc Phàm qua đó hàn huyên vài câu với Thân Uyển Nhi và Tử Đào rồi quay lại.


“Thân đại ca, huynh đã nói với Uyển Nhi tỷ và nhị tỷ chưa?” Tử La thấy Thân Diệc Phàm quay lại nhanh như thế không nhịn được hỏi. “Ừ, nói cả rồi, chúng ta đi thôi.” Thân Diệc Phàm cười đáp.


Thân Diệc Phàm để Cảnh Nhất, Cảnh Nhị và Tử Đào, Thân Uyển Nhi ở lại, hắn và Tử La chỉ mang theo tuỳ tùng của hắn là Thư Mặc thôi, à còn cả hai nha hoàn của Tử La Xuân Hoa với Hạ Hà nữa, bước ra khỏi tiệm vải Cẩm Tú đi tới chỗ sạp mặt nạ kia.


Hạ Hà nhìn Tử La và Thân Diệc Phàm nói nói cười cười phía trước, thầm mắng trong lòng Thân Diệc Phàm đang cạy góc tường Hẩu gia nhà nàng. Xuân Hoa thấy Hạ Hà luôn luôn ngay thẳng lại có vẻ bất bình, tất nhiên hiểu nàng ta nghĩ gì.


Sợ Hạ Hà để lộ dấu vết, Xuân Hoa nhìn Thư Mặc đang đi phía trước cách khá xa hai nàng, nhìn xung quanh không có người, bốn phía lại rất náo nhiệt, xác định không ai nghe được các nàng nói chuyện, Xuân Hoa mới nhỏ giọng nhắc nhở Hạ Hà: “Việc này chúng ta chỉ cần báo lại đúng sự thật cho Hậu gia là được, ta tin Hầu gia sẽ có quyết định của riêng mình. Giờ ngươi thu hết cảm xúc lại đi, để người ta phát hiện thì phiền lắm.”


“Hừ, ta nhất định báo lại đúng sự thật cho Hầu gia.” Hạ Hà vẫn không phục trong lòng, nhưng đã đè giọng xuống cực bé, có thể thấy nàng vẫn nghe lời Xuân Hoa.


Xuân Hoa vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hạ Hà nói tiếp: “Đúng rồi, chúng ta có cân nhắc cho tam tiểu thư biết một chút tấm lòng của Hẩu gia đối với nàng không?” Xuân Hoa nghe Hạ Hà nói, vừa thả lỏng lại căng lên: “Ngươi đừng làm bừa! Không có mệnh lệnh của Hầu gia ngàn vạn lần không được nói linh tinh trước mặt tam tiểu thư. Tinh thể trong triều bây giờ không phải ngươi không hiểu, Hầu gia chắc chắn sẽ không để tam tiểu thư đặt mình trong hiếm cảnh”


“Ai... Hầu gia tốt với tam tiểu thư quá. Ta chỉ sợ tam tiểu thư bị tên Thân Diệc Phàm kia câu mất thôi.” Hạ Hà nghe xong lại cảm khái lần nữa.


“Việc này Hầu gia sẽ cân nhắc. Chúng ta chỉ cần nghe mệnh lệnh của Hầu gia bảo vệ tam tiểu thư là được rồi.” Xuân Hoa và Hạ Hà nói hết lại làm như không có chuyện gì, tiếp tục đi theo phía sau Tử La. Mà Tử La và Thân Diệc Phàm đi trước tất nhiên không biết Xuân Hoa và Hạ Hà nghĩ gì. Sạp mặt nạ này đúng là rất gần, Tử La và Thân Diệc Phàm đi một chốc đã tới trước sạp.


“Khách quan, hai vị muốn mua loại mặt nạ gì?” Chủ quán bán mặt nạ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, hắn thấy đoàn người Tử La và Thân Diệc Phàm quần áo sang trọng lập tức đón tiếp nhiệt tình, cũng hỏi dò.
“Để chúng ta xem qua đã.” Thân Diệc Phàm nói xong liền cẩn thận xem mặt nạ bày trên sạp.


Tử La có hơi ngạc nhiên, lúc nãy Thân Diệc Phàm nói hắn thích một cái mặt nạ mà, sao giờ còn xem? Vì Thân Diệc Phàm cũng coi như là một người bạn tốt, Tử La đang khó hiểu cũng hỏi thẳng tò mò trong lòng: “Thần đại ca, khi nãy huynh bảo huynh nhìn thấy một cái mặt nạ rất hay ở đây mà, sao giờ lại muốn xem tiếp?”


Thân Diệc Phàm nhìn Tử La khó hiểu nhìn mình, nhất thời chính hắn cũng cảm thấy hình như hành vi lừa đảo Tử La này của mình cũng hơi vô sỉ.


Cơ mà nghĩ lại thì, tất cả đều vì theo đuổi Tử La, tìm thời gian ở cùng người đẹp thôi. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Hắn đâu có sai gì đâu!
Hơn nữa, Thân Diệc Phàm nghĩ có thể được ở riêng với Tử La, việc hắn làm đêm nay đáng giá.


Tưởng tượng như vậy, nghĩ thông suốt, Thân Diệc Phàm ném luôn chút áy náy vừa xuất hiện trong lòng.


“À, lúc ấy đi qua đây thấy một cái mặt nạ màu đẹp lắm, nhưng chưa nhìn kĩ, giờ phải tìm lại. Đúng rồi, A La có muốn chọn một cái mặt nạ không?” Thân Diệc Phàm mật không đỏ, tim không nhanh cá thể nói dối, tiếp đó còn hỏi Tử La có muốn chọn một cái mặt nạ không.