Điền Viên Cẩm Tú

Chương 299: Tình yêu bình dị

“Tiểu nhân không lừa hai vị đúng không. Mặc dù chúng tôi không bán đèn hoa sen này đi nhưng chưởng quỹ của chúng tôi có nói, đèn này sẽ tặng cho một đôi nam nữ. Chỉ cần là một cặp tình nhân ân ái, đồng thời có thể2đoán được lời giải của đổ đèn này, chúng tôi sẽ tặng hoa đăng tịnh để liên này cho họ“.


Nói đến đây, thấy vẻ hứng thú trên khuôn mặt Thân Diệc Phàm càng lộ rõ, tiểu nhị nọ nhìn sang Tử La đi cùng với Thân Diệc Phàm, Thế8là trong lòng hắn nảy ra một suy đoán to gan.


“Công tử và vị tiểu thư đây đúng là trai tài gái sắc, tiểu nhân từng gặp bao nhiêu đôi nam nữ nhưng chưa thấy ai xứng đôi vừa lứa như hai vị. Hay là hai vị giải thử6câu đố này xem. Hoa đăng tính để liên của chúng tôi treo từ ngày mười lăm đến giờ mà chưa có cặp đôi nào giải được, nếu hai vị đã thích đèn đến thế thì thử đoán xem sao?”


Tử La thấy tiểu nhị hiểu nhầm quan hệ giữa3nàng và Thân Diệc Phàm, theo bản năng nàng muốn phản bác ngay: “Chúng tôi không phải...” Nhưng nàng còn chưa kịp nói hết, Thân Diệc Phàm bỗng nắm lấy tay Tử La, sau đó đưa mắt nhìn nàng ý bảo đừng nói nữa, tiếp sau đó hắn quay5đầu nói với tiểu nhị: “Phiền huynh nói câu đổ đèn đi, để chúng tôi đoán thử“.


Sau khi Tử La và Thân Diệc Phàm mỗi người cầm một chiếc đèn rời khỏi sạp hàng, Tử La nói với Thân Diệc Phàm: “Thân đại ca à, vừa nãy chúng ta làm vậy có phải là không tốt lắm phải không?” “A La không thích cặp đèn này hả?” Thân Diệc Phàm nghe vậy thì quay đầu lại nhìn về phía Tử La. “Thích mà, nhưng mà đèn này chỉ dành cho những cặp đôi nam nữ yêu nhau, chúng ta lấy không được đâu...”


“Thì có sao đâu, A La thích là được rồi, huống hồ lúc nãy Thần đại ca cũng đưa cho họ tiền thưởng, số bạc đó đủ tiền vốn cho họ làm hoa đăng này đó. Còn nữa, họ treo hai ngày nữa mà không ai đoán được, giờ có chúng ta giải ra không phải là duyên phận làm sao?” Thận Diệc Phàm ngắt ngang lời Tử La, nói theo ý mình.


“Có lẽ vậy“. Tử La thấy Thân Diệc Phàm nói vậy, mặc dù nàng không tán thành với ý kiến của Thân Diệc Phàm lắm, nhưng đối với một người thanh phong lãng nguyệt, tao nhã lịch sự như Thân Diệc Phàm, nàng không biết phải tranh luận với hắn thế nào, chỉ có ậm ừ cho qua.


Thấy khuôn mặt nhỏ hơi nhăn nhúm, trong lòng Thân Diệc Phàm mềm nhũn cả đi, hắn tiếp tục khuyên nàng: “Được rồi, A La, Thân đại ca biết lúc nãy Thần đại ca sai rồi. Chỉ vì Thân đại ca thấy muội thích đèn hoa sen này như vậy nên mới giải câu đó để đưa cho muội. Nếu A La không thích thì chúng ta mang đi trả được không?” Hắn hỏi lại.


“Cái này... thôi không cần đầu”.
Tử La nghe Thân Diệc Phàm giải thích, nàng biết hắn cũng vì mình thích nên mới làm như vậy, giờ ép Thân Diệc Phàm quay lại thừa nhận chuyện này, có phải là khiến hắn lúng túng hơn mình vừa nãy hay sao.


Nhưng mà cầm chiếc đèn hoa sen này trong tay, Tử La vẫn cảm thấy phỏng tay. Nàng nghĩ ngợi một lúc cũng nghĩ ra cách giải quyết chiếc đèn này.
“Không thì chúng ta tặng cặp đèn này cho cặp tình nhân chân chính được không?”


Thân Diệc Phàm thấy nàng vui vẻ như vậy, hình như là rất hài lòng với đề nghị này, nàng thở dài một hơi, nhưng Thân Diệc Phàm vẫn muốn cố gắng thử: “A La muốn đưa cho ai?”
Ý của hắn là: Nếu không có cặp đôi nào, chúng ta cầm cặp đèn này cũng không tính là quá đáng.


“Ừm, Thân đại ca đi đến đây với A La“. Tử La đi trước dẫn đường. Thân Diệc Phàm cũng bèn đuổi theo.
Ha Hà phía sau nghe đoạn đối thoại vừa rồi giữa hai người, mặc dù vẻ mặt bình thường nhưng trong bụng đã cười nghiêng cười ngửa.


Ha ha ha, ghế thật, ai bảo ngài có ý đồ xấu với thiếu phu nhân nhà chúng ta, đáng đời. Hạ Hà thầm nói với Thân Diệc Phàm.


Thân Diệc Phàm đi theo Tử La tầm hơn mười phút, Tư La mới dừng lại trước một sạp nhỏ bán chè trôi nước. Đây chỉ là một sạp nhỏ bình thường, chủ quán là một đôi vợ chồng trung niên khoảng tầm năm mươi tuổi, trong quán có vài vị thực khách.


“Thân đại ca, chúng ta tặng cho đôi vợ chồng này được không?”
“Tại sao?” Thân Diệc Phàm chưa từ bỏ ý định.
“Thân đại ca xem đi“.
Nhìn theo hướng nàng chỉ, Thân Diệc Phàm thấy bà chủ nọ đang khom lưng muốn rửa bát, ông chủ đang lau bàn thấy vậy thì vội ném khăn lau đi sang ngăn bà lại.


“Lão bà à, đã nói để ta rửa được mà, sao bà lại rửa“.


“Huynh thấy không, họ là một cặp tình nhân chân chính đấy, nương tựa lẫn nhau. Năm ngoái lúc A La và đại ca đến đây ăn bánh trôn, ông chủ đối xử với bà tốt lắm, vì vậy A La cảm thấy họ mới là người thích hợp nhất được tặng cặp đèn này“.


Thân Diệc Phàm thấy nàng hâm mộ cặp vợ chồng già như vậy, lòng bất giác ấm hơn: “Vậy chúng ta tặng cho họ đi“. “Vâng“. Tử La vui vẻ gật đầu đáp. “Ông chủ, bà chủ, hai người có nhớ A La không?” Tử La vừa tới đã nhiệt tình chào hỏi họ.


“Ôi Đổng tam tiểu thư à?” Bà chủ thấy nàng thì vui vẻ vô cùng, bà nhiệt tình bắt chuyện với Tử La, vừa dẫn họ đến bàn: “Mời Đổng Tam tiểu thư ngồi, ngồi đi. Vị công tử này cũng ngồi đi“.


“Đổng Tam tiểu thư chờ nhé, lão già đi chuẩn bị bánh trôi cho hai vị“. Ôn chủ đang rửa chén cũng xoay người đi chuẩn bị bán trôi.


“Lão gia này, sao không hỏi Tam tiểu thư muốn nhân bánh gì, không thì làm làm sao? Ta thấy ông hồ đồ rồi đó“. Bà chủ giận trách. “Ừ nhỉ, ta già mất rồi“. Ông chủ nghe bà nói vậy cũng không thấy tức giận mà còn cười vui vẻ. “Ôi ông chủ, bà chủ, không cần đâu ạ, không cần thật“. Tử La và Thân Diệc Phàm cũng không ngồi xuống, nàng vội cản ông chủ đi chuẩn bị bánh trôi. “Tam tiểu thư đừng khách sáo mà. Cái gì không có chứ bánh trôi là có à“. Bà chủ vội đáp. “Không phải a, đại ca và nhị ca của A La còn đang chờ bọn cháu qua, hôm nay cháu không thể ở lại ăn được, để hôm khác được không ạ?” Tử La thấy họ nhiệt tình như vậy thì vội giải thích.


“Ra là vậy. Vậy được rồi. A Tam tiểu thư hỏi thăm đại thiếu gia và nhị thiếu gia giúp chúng ta nhé, cả nhị tiểu thư và tam thiếu gia nữa, nếu trước kia không có các vị, không biết bây giờ vợ chồng lão ra sao rồi“.


Bà chủ nghe Tử La nói không thể ở lại ăn thì tỏ ra tiếc nuối, nhưng bà cũng hiểu nàng không thể nán lại được, cho nên càng không tiện miễn cưỡng, sau đó bà nhiệt tình nhờ Tử La hỏi thăm mấy huynh muội trong nhà. “Đúng rồi, hai lão gia chúng ta có thể yên ổn làm ăn ở đây cũng là nhờ Tam tiểu thư cả, đại ân đại đức này sao hai lão báo đáp nổi“. Ông chủ cũng phụ họa theo. “Chuyện lúc trước chỉ là tiện tay thôi mà, hai người không cần khách sáo. Hôm nay A La tới là có đồ muốn đưa“.


“Ồ, Tam tiểu thư muốn đưa gì vậy?”Bà chủ không kịp phản ứng.


“Đây là hoa đăng tính để liên ạ“. Tử La vừa nói vừa cầm đèn mà Thân Diệc Phàm và chiếc đèn trên tay mình đặt xuống cùng một chỗ, nhìn thấy hai ông bà giật mình nhìn nó, nàng bèn giải thích: “A La cảm thấy cặp đèn tịnh để liên này rất hợp với hai người nên mang tới tặng. Ông chủ, bà chủ có thích không?”


“Thích, thích chứ. Hoa đăng này đẹp quá, giống hệt như một đóa sen thật, sao chúng ta có thể không thích được đây“. Ông chủ nghe vậy thì liên tục gật đầu.
“Vậy hai người nhận nhé“. Tử La nói xong thì đưa cho bà chủ đang đứng ở gần hơn.


“Không, không được... không được đâu. Tam tiểu thư à, cái này quý quá“. Bà chủ hoảng hốt khoát tay lia lịa.


“Nào có quý, A La không tốn đồng bạc nào để mua nó về đâu, hơn nữa Ata cảm thấy cặp đèn này rất hợp với hai bác cho nên mới mang đến tặng, hai bác đừng từ chối mà“. Tử La vừa nói vừa kiên nhẫn đưa đèn cho bà chủ. “Hai người nhận lấy tấm lòng của A La đi“. Thân Diệc Phàm cũng khuyên.


“Cái này... Thật là...” Lời từ chối còn chưa kịp thốt ra, A La đã cầm hai đồng xu trên bàn mà khách vừa mới trả rồi nói với ông bà chủ: “Nếu không thì xem như đây là tiền hai bác trả cho A La, hai người mua cái đèn này, được chứ?”


Bà chủ vẫn còn muốn từ chối, nhưng Tử La đã gọi Thân Diệc Phàm rồi đi nhanh.


“A La, muội quen thân đôi vợ chồng già đó lắm sao?” Sau khi rời khỏi sạp hàng, Thân Diệc Phàm không khỏi tò mò hỏi. “Đúng vậy, cũng vào khoảng Nguyên Tiêu năm ngoái, mấy huynh muội đi tới sạp hàng đó ăn bánh trôi, có mấy lưu manh đang làm khó hai vợ chồng họ, mà ông chủ thấy nguy hiểm nên vội vàng ôm bà chủ vào lòng, mình mặc cho đám lưu manh kia đánh chửi. Mấy huynh muội bọn muội không nhịn nổi nên đại ca mới để Cảnh Nhất, Cảnh Nhị đứng ra ngăn cản. Đám lưu manh đó thấy bọn muội không dễ trên nên mới bỏ đi. Sau này hai vợ chồng họ từng mang quà cáp đến cửa hàng Malatang bọn muội cảm ơn, chỉ vậy thôi“. Tử La kể đại khái ngọn nguồn.


“Hóa ra là vậy. Khó trách họ lại nhiệt tình với muội như vậy. Nhưng mà A La này, có phải muội rất hâm mộ hai vợ chồng họ không?” Thân Diệc Phàm nghĩ tới vẻ mặt hâm mộ của nàng khi đứng trước sạp hàng nhìn họ nên không khỏi hỏi nghi vấn trong lòng.


“Đúng vậy Thần đại ca, huynh không thấy họ rất hạnh phúc sao?” “A La muốn nói đến mặt nào?”


“Mặc dù cuộc sống khá bình lặng, thậm chí còn không giàu có, nhưng tình yêu của họ dành cho đối phương là từ tận đáy lòng, cũng là điều quý giá, hiếm có trên đời này“. Tử La cảm khái.


“Đây là lý do muội nghĩ họ thích hợp với đèn tịnh để liên sao?” Thân Diệc Phàm hỏi. “Đúng vậy. Hai người họ có thể yêu nhau đến tuổi này rồi, không phải rất xứng với cặp đèn đó sao?” Tử La đáp lại.