Điền Viên Cẩm Tú

Chương 296: Tâm tư của huynh muội thân diệc phàm

Mấy huynh muội Tử La không thể ngờ là giữa trưa các nàng vừa mới tới huyện thành, buổi chiều còn chưa tới giờ cơm, Thân Diệc Phàm đã mang Thần Uyển Nhi cùng nhau tới cửa. *Thân đại ca, Uyển2Nhi tỷ, hai người ăn cơm chiều chưa?” Tử La mời Thân Diệc Phàm và Thân Uyển Nhi ngồi xuống xong liền hỏi.


“Vẫn chưa ăn, nhưng lát nữa chúng ta đi xem hoa đăng rồi ăn luôn cũng được.”


Thân Uyển Nhi8cướp lời Thân Diệc Phàm, huơ tay nói, sau đó lại hưng phấn kể: “A La muội muội, muội biết không, đồ ăn vặt ở huyện Thanh Dương không ít hơn phủ thành chút nào. Thậm chí có vài món còn6ngon hơn trên phủ thành. Tối hôm qua, ta, đại ca và nương cùng đi dạo hội đèn lồng vui lắm, ăn ngon, chơi vui, nơi này có rất nhiều thứ. Tiếc là nhà A La muội muội hôm qua không3tới.” Nói xong trên mặt nàng ta còn có vẻ tiếc nuối vì hôm qua tỷ muội Tử La không tới được.


Nhắc đến thì đây cũng là lần đầu tiên mẹ con Than Uyển Nhi và Thân Trịnh thị ăn Tết5Nguyên Tiêu ở huyện Thanh Dương. Vì thế Thân Uyển Nhi cảm thấy hội đèn lồng ở đây mới mẻ cũng là chuyện bình thường. Tuy rằng ba mẹ con Thân Diệc Phàm dọn đến trấn Cổ Thuỷ từ năm kia, nhưng khi đó nhà họ vừa bị “đuổi ra khỏi nhà họ Thân nên tâm trạng không được tốt. Vì thế cái Tết Nguyên Tiêu đầu tiên sau khi họ tới trần Cổ Thuỷ cũng được ăn ở trần Cổ Thuỷ.


Tử La có vài phần hảo cảm đối với cô nương Thần Uyển Nhi văn tĩnh, lại rộng rãi này. Nàng ta ở phủ thành, “gặp nạn” nên mới phải về trấn Cổ Thuỷ nho nhỏ này nhưng không lộ ra chút oán trách nào, điều này càng làm Tử La tán thưởng nàng
ta.


Vì thế, Tử La nghe vậy cũng nói: “Hì hì, thì hôm nay nhà muội tới rồi đây, đêm nay đi xem cũng thế mà. Hơn nữa mấy huynh muội bọn muội tối hôm qua cũng lên trấn Cổ Thuỷ, đi dạo hội đèn lồng cùng đại tỷ và đại tỷ phu.”


Kỳ thật, lần này sau khi huynh muội Tử La đi chơi hội đèn lồng cùng Lưu Hoành, Tử Vi xong thì cũng không còn thích thú với hội đèn như trước nữa.


Cơ mà vẫn đi dạo hội đèn lồng ở huyện thành được. Dù sao hội đèn lồng này diễn ra liên tục suốt mấy ngày, hội đèn lồng trên huyện thành náo nhiệt hơn ở trấn Cổ Thuỷ nhà các nàng rất nhiều. Hơn nữa, sang năm mới huynh muội Tử La cũng phải đi sắp xếp lại việc buôn bán của các cửa hàng ở huyện thành. Quan trọng nhất là huynh muội họ đã đồng ý đi chơi cùng nhà Thân Diệc Phàm.


Vì thể hành trình tới huyện thành này vẫn cần thiết, nhưng hiện giờ mấy huynh muội Tử La còn hứng thú bừng bừng với hội rước đèn này như trước. “Đúng rồi A La, Tử Thụ với Tử Hiên đâu?” Cuối cùng Thân Diệc Phàm cũng tìm được cơ hội chen miệng vào.


Thân Uyển Nhi nhìn vẻ mặt sốt ruột của Thần Diệc Phàm, không khỏi nhớ tới chuyện hắn đã nói với nàng.
Không, nói đúng hơn, trong lúc nói chuyện với Thân Diệc Phàm, nàng tìm được manh mối ép hắn nói ra.


Thân Uyển Nhi bày tỏ lúc nàng nghe đại ca nhà mình chính miệng thừa nhận người hắn thích là Tử La, nàng cũng vui lắm!


Nàng khá là có hảo cảm với mấy huynh muội Tử La, nhất là đối với Tử La thông minh, nhanh trí, xinh xắn thì nàng càng thích hơn. Vì thế đối với việc Thân Diệc Phàm thích Tử La, nàng cũng giữ thái độ ủng hộ, hơn nữa nàng còn đồng ý với Thận Diệc Phàm rằng sẽ giúp hắn theo đuổi Tử La.


Nhưng khi nãy lúc nàng gặp Tử La lại vui quá nên trò chuyện với nàng ấy rất lâu, Thân Diệc Phàm không có cơ hội hàn huyên cùng Tử La. Nghĩ tới đây Thân Uyển Nhị cảm thấy ngại ngùng trộm lè lưỡi với Thần Diệc Phàm.


Nhìn Thân Uyển Nhi như vậy, Thân Diệc Phàm cũng hiểu muội muội mình nghĩ gì, nhưng hắn không trách Than Uyển Nhi. Cơ mà tiếp đó hắn ném cho Thân Uyển Nhi ánh mắt cố mà làm cho tốt. “Đại ca, nhị ca, nhị tỷ, Tiểu Lục đều đang ngủ, chắc lát nữa sẽ lên.” Lần ngủ trưa này Tử La dậy sớm nhất, lúc này trong đại sảnh chỉ có Tử La chiêu đãi hai huynh muội Thân Diệc Phàm.


Tử La đang nói chuyện cùng Thân Diệc Phàm, Tử Thụ bước từ đại sảnh vào.
“Thân đại ca, Uyển Nhi muội muội, hai người tới rồi.” Tử Thụ vừa bước vào cửa đã chào hỏi huynh muội Thận Diệc Phàm.


Qua một hồi khách khí, Tử Thụ nghĩ tới lúc trưa mấy tỷ muội Tử La cũng không ăn gì, vì thế cậu nói với huynh muội Thận Diệc Phàm: “Thần đại ca, Uyển Nhi muội muội, hay hai người ở lại ăn cơm chiều với nhà để đi. An cơm xong chúng ta cùng đi xem hội đèn lồng được không? Cơm chiều nay nhà đệ đã kêu người dưới chuẩn bị từ sớm rồi, chắc cũng sắp được ăn.”


Thân Diệc Phàm chỉ muốn có nhiều cơ hội ở chung với Tử La thôi, ăn ở ngoài hay ăn ở đây cùng huynh muội Tử La cũng không có gì khác nhau. Vì thế, Thân Diệc Phàm thấy Tử Thụ nói vậy lập tức đồng ý: “Cũng được. Tính ra cũng lâu rồi Thân đại ca không được ăn đồ ăn nhà Tử Thụ. Ta nhớ đồ ăn Tử Vi muội muội, Tử Đào muội muội và A La làm đều ăn ngon lắm.”


“Hoá ra Thân đại ca nhớ đồ ăn tỉ muội muội làm, nhưng cơm hôm nay do người dưới làm rồi, A La và nhị tỷ không xuống giúp đâu. Nhưng cơm phòng bếp ăn cũng ngon lắm, Thân đại ca, Uyển Nhi tỷ tỷ, hai người đừng để ý nhé.” Tử La nghe vậy nói.


“Đương nhiên là không để ý rồi. Hôm nay bọn ta sẽ ở đây ăn cơm chiều cùng nhà A La. Nhưng ta rất muốn ăn đồ ăn A La làm đó, lần trước ta và đại ca đến nhà mọi người ăn thử đồ ăn do Tử Đào và A La nấu, đến bây giờ vẫn nhớ mãi không quên. Lần sau có cơ hội A La lại mời ta và đại ca tới ăn cơm muội nấu được không?” Thân Uyển Nhi làm tròn trách nhiệm của mình, bắt đầu tìm cơ hội ở chung với Tử La cho Thân Diệc Phàm.


“Được, dù sao ở nhà A La và nhị tỷ cũng thường xuyên nấu cơm. Đến khi đó nếu Uyển Nhi tỷ và Thân đại ca rảnh cứ tới là được.” Lúc này Tử La vẫn chưa biết ý đồ của Thần Diệc Phàm và Thân Uyển Nhi, vì thế nàng đồng ý rất sảng khoái. Không lâu sau, Tử Hiên, Tử Đào, Tiểu Lục đều tới.


Mọi người ăn cơm chiều xong liền cùng nhau đi chơi hội rước đèn.


Dọc quãng đường, tuy Tử La thấy hội đèn này không còn gì mới mẻ nữa, dù sao mới hôm qua cũng đi một vòng rồi, cũng chẳng có Mạc Vân Thiên làm bạn, nên cũng không mặn mà mấy với việc dạo phố. Nhưng lúc nhìn thấy những chiếc hoa đăng trước đây chưa từng thấy bao giờ, hoặc là đồ ăn vặt, Tử La sẽ sai Tiểu Lục đi lên xem thử hoặc mua một ít về ăn.


Thân Uyển Nhi đi theo huynh muội Tử La một đường cũng được mở rộng tầm mắt. Hoá ra tối hôm qua lúc nàng đi cùng Thân Diệc Phàm, Thân Trịnh thị chơi hội đèn thì số đồ ăn vặt nàng ta ăn được ít đến thảm thương. Điều khiển Thân Uyển Nhi bội phục nhất chính là hai cái đứa tham ăn Tử La và Tiểu Lục gần như đã nhớ hết tiệm nào ăn ngon ở huyện thành, suốt quãng đường này tìm quán nào là quán đấy chuẩn vị nhất luôn.


Thân Diệc Phàm thấy Tử La chạy đằng trước chơi vui vẻ, tâm trạng của hắn không hiểu sao cũng tốt lên. Có điều vẫn có chút tiếc nuối, gần như cả đêm nay, mấy người Tử La, Tử Thụ, Tử Hiên chưa tách ra phút nào. Thế nên hắn không tìm thấy cơ hội để ở riêng với Tử La.


Mắt thấy thời gian dần trôi, Thân Diệc Phàm cảm thấy nóng nảy, mấy cái hội đèn lồng này là cơ hội bồi dưỡng tình cảm tốt nhất cho các cặp tình nhân. Hắn không muốn bỏ qua cơ hội tốt nhất để tỏ tình với Tử La đâu. Vì thế, tần suất Thân Diệc Phàm liếc Thân Uyển Nhi ngày càng cao, ý cầu xin trong mắt cũng càng lúc càng mãnh liệt.


Thân Uyển Nhi muốn giúp Thân Diệc Phàm tạo cơ hội ở riêng với Tử La lắm, nhưng mà ca ca tỷ tỷ nhà người ta, thậm chí cả Tiểu Lục nhỏ nhất cũng bám chặt, nàng hết cách tạo cơ hội cho hai người họ ở riêng rồi. Vì thế Thân Uyển Nhi cũng nóng nảy. Hai huynh muội Thận Diệc Phàm và Thần Uyển Nhi chỉ dành sốt ruột giương mắt nhìn.


Lúc này, Tử La chợt thấy trên đường có bán mặt nạ, không khỏi nhớ tới chiếc mặt nạ năm màu Mạc Vân Thiên đưa khi trước, đến giờ nàng vẫn giữ.


Tử La nghĩ, chờ khi Mạc Vân Thiên tới, nàng chắc chắn sẽ đi cùng huynh ấy mua hai cái mặt nạ, hai người cùng đeo lên phố chơi, chắc chắn rất vui. Tiếp đó, Tử La nghĩ đến Mạc Vân Thiên lạnh lùng, đẹp trai rối tinh rối mù kia đeo mặt nạ sặc sỡ xong, hiệu quả chắc chắn sẽ rất buồn cười, vừa khôi hài vừa vui, còn ngốc ngơ nữa. Ừ! Đến khi ấy nàng chắc chắn phải chọn cho Mạc Vân Thiên cái dễ thương nhất, buồn cười nhất để hắn đeo.


Lúc này Tử La thậm chí còn nghĩ đến trường hợp Mạc Vân Thiên không chịu đeo, nàng phải dày vò hắn như thế nào. Vì Tử La nghĩ đợi khi Mạc Vân Thiên tới sẽ cùng hắn đi mua mặt nạ, thế nên thật ra nàng lại không kêu mấy người Tử Thụ dừng lại mua cho nàng.


Thân Diệc Phàm và Thân Uyển Nhi đang chú ý từng động tác của Tử La đương nhiên cũng nhận ra nàng có hứng thú với những chiếc mặt nạ này. Thân Diệc Phàm thấy có nhiều người tụ tập xem cửa hàng vừa mới khai trương tháng chạp ngoái, cũng chính là chi nhánh duy nhất của tửu lâu Lưu Văn Hiến ở huyện Thanh Dương.


Mọi người bước tới gần mới biết, hoá ra hôm nay Lưu Vân Hiên bán đại hạ giá. Người đoán trúng đố đèn sẽ có chỗ trong Lưu Vân Hiên, còn được giảm giá tuỳ mức. Nếu đoán trúng cái đèn to nhất thậm chí còn được miễn phí một bữa ăn trong phòng riêng ở Lưu Vân Hiên.


Sức hấp dẫn của việc này không thể nói không lớn, phải biết Lưu Vân Hiên chính là tửu lâu nổi tiếng nhất Mạc Bắc tam phủ. Thậm chí còn rất có tiếng trên toàn bộ triều Đại Tề này. Mà chỗ ngồi trong Lưu Vân Hiên nổi danh một chỗ khó cầu, muốn ăn một bữa cơm ở Lưu Văn Hiến phải đặt chỗ trước từ vài tháng, giờ đang tốt nhất, đặt chỗ càng khó hơn.


Thế nên người ở nơi này đoán được câu đố đèn, đoạt được một bàn ở Lưu Vân Hiên phải vui nửa ngày, càng đừng nhắc tới những người được giảm giá.
Câu đố đèn có một chỗ miễn phí trong phòng càng hấp dẫn người ta hơn.


Những câu đố trúng chỗ ngồi, giảm giá gì gì đó đều là vị trí ở phòng ăn dưới tầng một, không có cái nào là phòng riêng. Trong những ngày này mà đặt được phòng riêng ở Lưu Vân Hiên thường phải là người có chút địa vị mới đạt được. Câu đố đèn này không chỉ có chỗ trong phòng riêng, còn được miễn phí, vì thế có rất nhiều người đoán. Những câu đố kia thực sự rất khó, từng lớp từng lớp người lên vẫn không ai đoán được. Câu đố đèn này khó đoán như thế, người xung quanh lại thêm tò mò. Vì thế người đứng trước cửa Lưu Vân Hiên mỗi lúc một đông.


Thân Diệc Phàm nhìn khung cảnh này tâm tư cũng chợt loé. Hay lắm, lúc này hắn nghĩ ra cách hay để Tử La ngồi một chỗ với hắn rồi. Thân Diệc Phàm bước nhanh về phía trước, đến gần chỗ Tử Thụ, cười cười đề nghị với cậu: “Tử Thụ, hay là chúng ta đi đoán câu đố đèn to nhất ở Lưu Văn Hiến nhé? Ta nhớ A La thích đồ ăn ở Lưu Vân Hiên lắm mà.”