Điền Viên Cẩm Tú

Chương 277: Gặp tô sở nguyệt trong tiệc rượu

Vốn tri phủ phu nhân nghe Lương Tĩnh Mị nói xong đã đổi sắc mặt rồi, giờ thấy Lương Tĩnh Mị còn gọi di nương là mẹ ngay trước mặt mình, sắc mặt của bà càng khó coi hơn.


“À, Huyên Nhi của bổn phu nhân không nhận lời xin lỗi của Mị tỷ nhi nổi. Người làm mẹ là ta đây Mị Nhi tỷ cũng không xem trọng rồi“.2Dù tri phủ phu nhân có tốt tính đến mấy cũng không nhịn được, bà cười lạnh nói.
“Tỷ tỷ, Mị Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, hy vọng tỷ tha thứ cho nó“.


Thiếu phụ nọ thấy tri phủ phu nhân nổi giận thì vội đứng lên hành lễ, thái độ cực kỳ khiêm tốn, nói năng điềm đạm dễ gần.


“Mà thôi. Hôm nay là hoa yến, để không làm8ảnh hưởng đến tâm trạng khách quý, bổn phu nhân không so đo với Mị tỷ nhi“. Tri phủ phu nhân không tiện phạt Lương Tĩnh Mị trước mặt mọi người nên vung tay để thiếu phụ kia đứng lên. “Tạ ơn tỷ tỷ, nhất định thϊế͙p͙ sẽ cố gắng dạy dỗ Mị tỷ nhi“. Thiểu phụ nọ nghe tri phủ phu nhân nói vậy thì vội vàng cảm6ơn. Tử La yên lặng xem hết cảnh tượng này, dựa trên tin tức thường nghe được về nhà tri phủ. Không khó đoán được thân phận của bốn người tham gia.


Ngoài tri phủ phu nhân và Lương Tĩnh Huyên là nữ nhi duy nhất của bà, thiếu nữ nói chuyện sau này và thiếu phụ kia hẳn là con thứ nhà Lương tri phủ, Lương phủ Lục tiểu3thư được ghi dưới danh nghĩa con của tri phủ phu nhân và quý thϊế͙p͙ duy nhất của Lương phủ hiện nay, Triệu di nương.


Nói đến đây, Triệu di nương vốn là biểu muội của Lương tri phủ, nghe nói trước khi Lương tri phủ cưới vợ, mẹ Lương tri phủ Lương lão phu nhân đã có ý định cho Lương tri phủ cưới biểu muội này rồi.


Lúc đó5Triệu di nương chưa tới tuổi cập kê, vì lẽ đó Lương lão phu nhân mới không công bố ra ngoài. Nhưng mà con lớn không nghe lời mẹ, sau đó Lương tri phủ lại nhất kiến chung tình với con gái của lão sư mình, tri phủ phu nhân bây giờ. Thế là Lương tri phủ nhất quyết không phải tri phủ phu nhân thì không cưới. Mà Lương lão gia, cha của Lương tri phủ cũng không phản đối nhi tử cưới tri phủ phu nhân bây giờ. Thế là Lương lão phu nhân thấy cha con họ như vậy, bà không làm được gì nên đành phải thỏa hiệp.


Tuy nhiên Lương lão phu nhân cũng không hết hy vọng, Lương lão gia vừa tạ thế ba năm, bà đã buộc Lương tri phủ cưới biểu muội của ông, Triệu di nương bây giờ.


Nghe nói tổ mẫu của Thân Diệc Phàm, Thân lão phu nhân nổi danh là ác bà đệ nhất không bình thường của phủ thành, còn Lương lão phu nhân này lại chính là đệ nhị.
Chỉ là Lương lão phu nhân không được trường thọ như Thân lão phu nhân, một năm trước đã trúng gió qua đời.


Nghe nói khi Lương lão phu nhân còn tại thế, tri phủ phu nhân cũng không thoải mái gì. Lương lão phu nhân không chỉ ép Lương tri phủ cưới biểu muội là Triệu di nương làm quý thϊế͙p͙, hơn nữa bà còn không ngừng nâng giá trị của mẹ con Triệu di nương, hạ thấp tri phủ phu nhân, không những thế, con gái Triệu di nương còn được ghi trên danh nghĩa là con của tri phủ phu nhân.


Đó là chuyện sáu năm trước khi Lương tri phủ bị điều đến phủ Bạch Nhạc. Có thể nói, trong năm năm nhậm chức này, dưới sự che chở của Lương lão phu nhân, mẹ con Triệu di nương ở phủ Bạch Nhạc muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Không khó hiểu tại sao Lương Tinh Mị lại trở nên ngang ngược đến vậy.


Tử La không còn gì để nói đối với Lương Tĩnh Mị, mất cây đại thụ để dựa vào, không biết tương lai sau này ra sao, bây giờ vô cớ còn gây phiền phức, gây ấn tượng xấu trước mặt các phu nhân đương gia với thân phận cao nhất phủ Bạch Nhạc. Tử La nghĩ, tri phủ phu nhân không xử nàng đi nữa, thì danh tiếng sau này cũng thảm lắm rồi.


Thế nên Tử La cũng lười so đo với kiểu vô cớ cắn người như nàng ta.


Vốn tỷ muội Tử La không muốn nhắc tới nữa, nhưng đúng lúc này Triệu di nương cảm ơn tri phủ phu nhân xong lại đột nhiên xoay người nói xin lỗi với hai người: “Hai vị Đổng tiểu thư à, Mị tỷ nhi nhà chúng ta trước giờ bị nuông chiều quá nên có chỗ đắc tội, hai người đừng tính toán nhé“.


“Triệu di nương yên tâm, bọn cháu không để bụng đâu“. Tử Đào trả lời thoải mái khiến người ta không cảm giác được có chút tức giận nào. Tử La cũng muốn khen ngợi cho tư chất tâm lý của Nhị tỷ nhà mình, nàng xử lý những chuyện này đúng là ngày càng thành thạo. Vốn Triệu di nương còn muốn nói vài câu khách sáo với tỷ muội Tử La, nhưng Tử Đào nói xong lại không có ý định nói tiếp, thế là bà ta đành kết thúc việc lấy lòng tỷ muội Tử La.


“Đổng nhị tiểu thư, cảm ơn hai cháu không để ý đến chuyện của Mị tỷ nhi. Vừa rồi nó chỉ nói bậy thôi. Đại nhân nhà chúng ta thường nói, anh hùng không hỏi xuất thân, mấy huynh muội các cháu, dưới hoàn cảnh khó khăn như thế lại nghĩ ra cách nuôi cá trong ruộng lúa, khiến hoàng thượng cũng phải tán dương là ích nước lợi dân, đã vậy mấy huynh đệ lại thành công trong sự nghiệp học hành, mấy tỷ muội thì hiền lành rộng lượng. Đúng là vô cùng giỏi giang khiến người ta hâm mộ. Ta cũng mong có được đứa con xuất sắc như các cháu đấy“. Tri Phủ phu nhân lại tiếp tục khen ngợi hai người.


Lời này bà không chỉ nhắc đến Lương tri phủ, mà còn đề cập chuyện gia đình họ nuôi cá ruộng lúa khiến Hoàng để tán dương. Đây không chỉ đề cao giá trị của tỷ muội Tử La, mà còn âm thầm nói rõ chuyện gia đình họ không phải là nông dân quê mùa như Mị tỷ nhi vừa nói lúc nãy. Hoàng đế còn khen người ta, mà ngươi dám chỉ người ta là quên mùa nữa sao.


Tri phu phu nhân thành công khiến mặt Triệu di nương đổi sắc, đến Lương Tĩnh Mị vụng về cũng nhận ra ý của tri phủ phu nhân, khí thể phách lối của Lương Tĩnh Mị cũng giảm xuống, chỉ biết ngồi yên lặng bên cạnh. Máy phu nhân, tiểu thư đang ngồi nghe tri phủ đại nhân nói vậy, họ nhớ lại chuyện năm đó nhà Tử La được hoàng để bạn thưởng. Thế là thái độ của họ còn nhiệt tình hơn trước, rất nhiều phu nhân, tiểu thư mà Tử La không quen cũng tay bắt mặt mừng. Chuyện xấu của Lương Tĩnh Mị nhanh chóng bị quên đi.


Mọi người đang náo nhiệt thì có nha hoàn bẩm báo là có tân khách đến.
Tỷ muội Tử La nghe tên thì ít nhất người còn được tính là quen. Thân lão phu nhân.
Lúc Thân lão phu nhân đi vào, họ phát hiện đi theo sau bà là ba người con dâu và Tô Sở Nguyệt.


Đương nhiên, ba người con dâu đi cùng Thân lão phu nhân không có Tam phu nhân. Đại diện cho Thân gia Tam phòng là bình thể vừa được Thân Tam lão gia cưới vào, Mã Nguyễn Xuân.


Đây là lần đầu tiên tỷ muội Tử La gặp di nương của Thân Diệc Phàm, Mã Xuân Hoa chỉ hơn hai mươi tuổi, không tính là xinh đẹp nhưng lại có phong thái của nữ nhân trưởng thành, đủ quyến rũ, hơn nữa trang phục của nàng ta cũng rất đẹp. Không trách sao quyến rũ được Tam lão gia.


Lương Tĩnh Mi thấy Tô Sở Nguyệt đi vào thì thay đổi thái độ, đi lên nhiệt tình chào hỏi.


Sau khi đám người Thần lão phu nhân chào hỏi với tri phủ phu nhân xong, chuẩn bị ngồi xuống, Lương Tĩnh Mị đã lớn tiếng bắt chuyện với Tô Sở Nguyệt: “Nguyệt Nhi tỷ tỷ, ngồi đây với muội này, lâu rồi hai chúng ta không nói chuyện, giờ chúng ta hàn huyên đi“.


Lương Tĩnh Mị đang vui nên không cảm giác được trong mắt Tô Sở Nguyệt ánh lên ý lạnh.


“Không được đầu Lương gia muội muội, Nguyệt Nhi ngồi bên bà ngoại là được rồi“. Tô Sở Nguyệt bình thản đáp, hai thái cực với thái độ nhiệt tình của Lương Tĩnh Mị, hiển nhiên, bây giờ Tổ Sở Nguyệt không muốn tiếp xúc quá nhiều với nàng ta.


Nhưng Thân lão phu nhân là một người rất không có mắt nhìn. Bà ta thấy Lục tiểu thư được yêu thương nhất nhà Lương tri phủ nhiệt tình mời Tô Sở Nguyệt như vậy, liền cười tít mắt bảo Tô Sở Nguyệt đi qua nói chuyện với Lương Tĩnh Mị đi. “Nguyệt Nhi, cháu đừng đi theo bà lão ta làm gì, có gì vui chứ, đi nói chuyện với Lương Lục tiểu thư đi. Tán gẫu cho vui không cần để ý đến bà già này đâu“.


Tô Sở Nguyệt nghe vậy thì âm thầm nhíu mày, sao bà ngoại nàng lại vụng về như vậy.
Lương Tĩnh Mị này đã là chuyện hôm qua rồi, giờ tới gần nàng ta chả có ích lợi gì, có khi còn bị tri phủ phu nhân ghi hận.


Chuyện bất lợi như vậy sao Tô Sở Nguyệt làm đây. Không thể không nói, Tô Sở Nguyệt là kiểu người tránh hại bám lợi điển hình. Nhưng bây giờ Thân lão phu nhân lại bảo nàng ta qua, mà Lương Tĩnh Mị cũng nhiệt tình vẫy gọi, Tô Sở Nguyệt đành phải nhắm mắt ngồi xuống cạnh nàng ta. “Không ngờ nhanh thế đã có dịp gặp lại đóa Bạch Liên Hoa này rồi. Hơn nữa hình như Bạch Liên Hoa rất thân thiết với con lợn Lương Tĩnh Mị đó đó. A La nói xem, hai người đó không gây bất lợi gì cho chúng ta đấy chứ?” Tử Đào nhỏ giọng nói. Tử La nghe vậy cũng nhích lại gần Tử Đào thì thầm: “Yên lặng xem thử. Giờ chỉ có thể binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi“. Tử La thấy hai người kia ngồi cạnh là lại có dự cảm không tốt.


Tử Đào nghe nàng nói vậy cũng không cười nữa, ra vẻ ngồi nghiêm chỉnh.
Mặc dù trong lòng Tử La có hơi bận tâm nhưng thấy Nhị tỷ như vậy nàng cũng thấy buồn cười.


“Nhị tỷ, tỷ không cần ra vẻ như lâm đại địch vậy đâu, hai nữ tử, lại còn kiểu như thế, A La trừng trị được mà. Không cần sợ nha, cười một cái nào“. Tử La nhỏ giọng trên Tử Đào.


“Cũng phải. Các nàng không có gì khiến ta phải sợ. Hừ, nếu dám ra tay với chúng ta, nhất định chúng ta sẽ cho nó biết vì sao hoa lại đỏ“.
Tử Đào thấy nàng nói vậy thì cũng thả lỏng hơn, khôi phục lại dáng vẻ oai hùng. “Đúng“. Tử La tán thành.


Nàng muốn xem thử sau lần vừa rồi biết sự lợi hại của các nàng, Bạch Liên Hoa kia có dám trêu chọc tỷ muội hai người nữa không, bằng không lúc đó trước mặt mọi người, nàng ta có bị mất mặt cũng đừng trách ai.


Hơn nữa Tử La thấy hôm nay Tổ Sở Nguyệt và Thân lão phu nhân đều nói nói cười cười, lại nghĩ tới quan hệ của Thần Diệc Phàm và Thân phủ bây giờ đang cực kỳ căng thẳng, vậy mà Tô Sở Nguyệt lại có quan hệ tốt với Thân Diệc Phàm, lại vừa được lòng Thân lão phu nhân, thậm chí còn chen mồm vào nói với Mã Nguyễn Xuân được, trong Mã Nguyễn Xuân cũng không giống như không thích Tô Sở Nguyệt.


Tử La thấy vậy thì cũng phải khen Tô Sở Nguyệt này rồi.