Mọi người cười cười nói nói, thời gian cũng dần trôi, không lâu sau có nha hoàn vào bẩm báo với tri phủ phu nhân rằng yến hội đã chuẩn bị xong, có thể khai tiệc.
Sau đó tri phủ phu nhân ra lệnh, bắt đầu khai tiệc.
Bữa tiệc này đương nhiên cũng phong phú, nhưng đối2với Tử La các nàng thì ăn như vậy vẫn chưa đủ no. Có điều ăn xong yến hội vẫn chưa kết thúc, vì tiếp theo còn có cuộc thi tài năng nữa.
Cuộc thi tài năng phải chờ một canh giờ nữa mới bắt đầu, thế nên mọi người đều tự đi dạo, có nhiều người bắt8đầu kết bạn nói chuyện, đi dạo quanh hoa viên.
Nghe nói phủ đệ của tri phủ đại nhân cũng nổi tiếng là cảnh đẹp ở Bạch Nhạc thành, thế nên tỷ muội Tử La cũng chuẩn bị ra ngoài đi dạo một lát. Bọn họ cứ tưởng có thể yên tĩnh thưởng thức phong cảnh, nhưng không6ngờ có nhiều người thấy tỷ muội Tử La đứng dậy cũng đi theo, bảo là muốn đi ra ngoài cùng các nàng.
Tử La cùng Tử Đào không quen biết nhiều người trong yến hội, trừ đám người Tô Sở Nguyệt ra thì những người còn lại đều là gặp lần đầu tiên. Nhưng điều này không3ngăn được có nhiều người muốn kết bạn với các nàng, thế nên các nàng đi cùng với nhiều người không quen biết. Có thêm những người này, tỷ muội Tử La lại phải tập trung nói chuyện với bọn họ, thể là chẳng còn hứng đi dạo nữa.
Cuối cùng cũng đến thời gian thi tài năng,5mấy người Tử La được nha hoàn trong phủ dẫn đến phòng tổ chức cuộc thi.
Trong đại sảnh đã ngồi không ít nam tử, đều là thiếu gia nhà giàu hoặc quan lại, ai nấy đều mặc trang phục sang trọng, phú quý bất phàm. Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên, nhìn qua thì những thiếu niên này đều có vẻ thông minh tài giỏi, còn nội hàm thì, ha ha, Tử La không thể nhìn ra được.
Tử La cùng Tử Đào đi theo nha hoàn đến chỗ của nữ quyền, ngồi xuống chỗ đã được chuẩn bị sẵn. Vì đây là lần đầu tiên Tử La và Tử Đào đến tham gia yến hội ở Phủ Thành, nên có nhiều người không biết các nàng. Khi Tử La cùng Tử Đào bước vào phòng khách, hai người tướng mạo xuất chúng, lại là người mới, thế nên không ít nam tử bên kia bắt đầu tò mò thân phận của các nàng. “Này Lương huynh, huynh biết hai tỷ muội kia là tiểu thư nhà nào không?”
Một quý công tử ngồi cạnh đại thiếu gia Lương Cảnh Bân nhà Lương tri phủ hỏi. “Không biết, bọn họ đều là khách của mẹ ta, ta không để ý lắm.”
Lương Cảnh Bân nói khẽ, mặc dù Lương Cảnh Bần cũng hơi sững sờ trước nhan sắc của tỷ muội Tử La, đặc biệt là vẻ xinh xắn đáng yêu của Tử La khiến tim hắn bất giác hẫng một nhịp, nhưng trước giờ hắn luôn trầm ổn, thế nên ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì.
“Ha ha, sao huynh giống như khúc gỗ vậy chứ, thật vô vị! Có mỹ nhân như vậy xuất hiện mà chẳng hứng thú gì, cẩn thận sau này độc thân cả đời đấy!” Quý công tử kia nghe vậy cười nhạo. “Chuyện này không cần Lâm lão đệ phải bận tâm!” Lương Cảnh Bân lạnh nhạt đáp. Lâm công tử kia nghe Lương Cảnh Bân nói vậy, nhàm chán sờ mũi, hắn còn muốn chọc Lương Cảnh Bân thêm mấy câu, nhưng vị đại thiếu gia này không phải người biết đùa, hơn nữa thân phận cũng cao hơn hẳn, hắn không dám trêu chọc, đành ngượng ngùng lẩm bẩm mấy câu rồi thôi.
Đương nhiên người muốn tìm hiểu về tỷ muội Tử La không chỉ có mình Lâm công tử, mà không ít nam tử xung quanh cũng đang thảo luận về hai tỷ muội nàng, có điểu Tử La các nàng không biết mà thôi. Tử La cùng Tử Đào đang nói chuyện, đột nhiên Tử La phát hiện ngồi gần đối diện các nàng là Thân Diệc Phàm. Thấy Thân Diệc Phàm cười nhìn về phía các nàng, Tử La liền cười đáp lại. Thân Diệc Phàm nhìn Tử La cười cũng sửng sốt.
Hôm nay Tử La mặc y phục màu vàng nhạt có vẻ càng thêm xinh đẹp đáng yêu, đôi mắt to tròn long lanh như ánh sao trên mặt nước, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Thân Diệc Phàm nhìn tới ngẩn ngơ. Mà Lâm công tử ngồi gần Thân Diệc Phàm cũng chú ý đến cảnh này. Đại thiếu gia nhà tri phủ đại nhân hắn không dám chọc, nhưng Thân Diệc Phàm thì có thể hỏi chuyện một chút. “Thần huynh, Thân huynh! Sao lại đờ người ra thế? Huynh có biết hai tỷ muội ngồi đối diện kia không?” Lâm công tử hỏi.
“Ai cơ?” Thân Diệc Phàm cố tình giả ngu.
Thực ra ban nãy Thân Diệc Phàm nghe thấy vị Lâm công tử này hỏi Lương Cảnh sân về tỷ muội Tử La, hắn ngồi bên đã thoáng nhíu mày, thế nên bây giờ Lâm công tử này hỏi hắn, hắn liền không muốn trả lời.
“Còn ai vào đây nữa, ban nãy cô nương nhỏ tuổi hơn còn nhìn huynh cười mà!” Lâm công tử tức giận nói.
“Có sao?” Thận Diệc Phàm tiếp tục giả ngu.
“Huynh...” Lâm công tử vừa định nổi giận thì lại nghĩ tới thân phận của Thân Diệc Phàm, hắn cũng không thể trêu chọc vị này, đành hạ hỏa, nhưng vẫn kiên trì hỏi: “Chính là hai tỷ muội ngồi đối diện chúng ta đấy, tỷ tỷ mặc y phục hồng nhạt, muội muội mặc y phục vàng nhạt. Huynh thấy rõ rồi chứ?”
Đối phương đã nói tới đây, Thân Diệc Phàm không thể giả vờ như không biết được nữa, đành đáp: “Đó là Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư nhà họ Đổng.”
“Chính là nhà họ Đổng một nhà có ba tủ tài đó hả?”
“Ừ.” Thân Diệc Phàm vô cùng không thích về công tử bột của vị Lâm công tử này.
“Hai mỹ nhân này đáng tiếc thật, thân phận hơi thấp, nếu không tiểu gia có thể nói cha mẹ đến cửa cầu hôn” Lâm công tử ra vẻ đáng tiếc nói.
Thân Diệc Phàm mặc dù không thích Lâm công tử coi thường xuất thân của Tử La các nàng như vậy, nhưng nghe đến đoạn sau hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, người này không vừa ý xuất thân của Tử La các nàng, nếu không hẳn đã có thêm một tình địch nữa rồi. Mà Lương Cảnh Bân ngồi gần Thân Diệc Phàm bên ngoài ra vẻ không để ý, nhưng thực ra vẫn chú ý tới Thận Diệc Phàm cùng Lâm công tử nói chuyện. Lượng Cảnh Bân nghe Thận Diệc Phàm nói xuất thân của Tử La các nàng, trong lòng cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng hắn cũng không muốn đi tra cứu chuyện này.
Mà Tử La chào Thận Diệc Phàm xong, lại thấy ba người Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục ngồi sau Thân Diệc Phàm. Nếu không phải đang trong yến hội thì Tử La đã đi lại nói chuyện với mấy người Tử Thụ rồi. Nhưng tình huống thế này Tử La chỉ cười với mấy người Tử Thụ xong lại tiếp tục quay sang nói chuyện với Tử Đào.
Thấy huynh muội Tử La chào hỏi từ xa, mấy nam tử bên này liền biết quan hệ của bọn họ. Thế là không ít công tử thiếu gia cũng bắt đầu nói chuyện với huynh đệ Tử Thụ. Tử Thụ, Tử Hiên là người thông minh, bọn họ ngồi đây nãy giờ đã nghe hết những lời bàn tán lén lút của mấy nam tử này, bây giờ thấy bọn họ dò hỏi, làm sao không biết ý đồ của mấy người đó chứ.
Thế là Tử Thụ, Tử Hiên khéo léo trả lời câu hỏi của mọi người, hỏi gì đáp nấy. Mặc dù bọn họ trả lời không ít, nhưng đám công tử đau lòng phát hiện, trừ việc biết Tử La các nàng là muội muội của Tử Thụ, Tử Hiên ra thì bọn họ không biết được thêm gì nữa.
Thấy không thể hỏi thăm được gì, đám công tử lúc này mới từ bỏ ý đồ.
Cuối cùng chủ nhân yến hội tri phủ phu nhân cũng xuất hiện.
“Mọi người xin giữ yên lặng một chút. Các vị cũng biết yến hội hôm nay còn có một phần quan trọng là thi tài năng. Cuộc thi tài năng năm nay cũng giống như năm trước, các thiếu nam thiếu nữ chưa thành thân đều có thể tham gia, chỉ cần cầm kỳ thư họa, múa kiếm, đánh võ đều được. Nói là thi, thế nên chúng ta sẽ bình chọn ra năm người xuất sắc nhất, phủ chúng ta cũng chuẩn bị chút quà tặng cho những người thắng cuộc...”
Tri Phủ phu nhân nói mấy câu, Tử La liền hiểu rõ cuộc thi tài năng là thế nào. Đại khái chính là các công tử, tiểu thư ở đây có thể lên sân khấu biểu diễn tài năng, cuối cùng mọi người sẽ bình chọn năm người ưu tú nhất, mà năm người này sẽ được nhận quà từ Tri Phủ phu nhân. Còn để bình chọn, thì mỗi người sau khi biểu diễn sẽ có mục tặng hoa, ai nhận được nhiều hoa thì sẽ thắng.
Tử La nghe xong thể lệ cuộc thi, liền cảm thấy mấy người này thật tẻ nhạt. Nhưng nghĩ lại thì những người giàu có danh vọng như bọn họ ngoài mở tiệc hay tổ chức so tài ra thì chẳng biết làm gì để tiêu khiển nữa. Thế nên Tử La cũng có thể thông cảm.
Có điều Tử La nhanh chóng phát hiện ra, cái gọi là thi tài năng sao lại giống buổi ra mắt như vậy chứ! Tử La thấy có nhiều người đang xì xào bàn tán, liền ghé lại gần nói với Tử Đào: “Nhị tỷ, tỷ có thấy cuộc thi tài năng này giống như đi ra mắt không. Tỷ xem, trong đây hầu như là nam nữ chưa thành thân, mà biểu diễn tài năng đều là người chưa thành thân cả.”
Tử Đào nghe Tử La nói vậy cũng ngẫm ra, không khỏi giật mình. “Hả? Tỷ còn định nói muội đi biểu diễn một chút lấy phần thưởng về, giờ xem ra không được rồi.” Tử Đào nói xong ra vẻ tiếc nuối. Tử La nghe vậy lườm nàng một cái: “Nhị tỷ, tỷ coi trọng muội quá đấy. Tỷ thấy cầm kỳ thư họa muội có cái nào giỏi không?” “Cũng đúng. Vậy A La à, lát nữa chúng ta cứ ngồi xem, không lên thi là được rồi.” “Ừ, như vậy đi.” Tử La tán thành. “Được rồi, mọi người cùng bàn luận xong xuôi rồi phải không? Vậy cuộc thi bây giờ sẽ bắt đầu. Ai là người lên biểu diễn đầu tiên đây?” Tri Phủ phu nhân thấy mọi người nói chuyện gần xong, liền nói.