Điền Viên Cẩm Tú

Chương 276: Tri phủ phu nhân

Tử La vừa nói xong, Tử Đào cũng vào gọi mọi người ăn cơm. “Thân thiếu gia, tam tiểu thư, hôm nay đến đây thôi. Nhân lúc sắc trời còn sớm ta về phác thảo lại một số điểm chúng ta vừa thảo luận, những chi tiết nhỏ khác thì mai mình nói tiếp.” Trương Cầm Công thấy vậy thì cũng nói cáo từ.


Thân Diệc Phàm vốn định ở lại nhà Tử La ăn cơm tối, nhưng thấy Trương Cẩm Công đã cáo từ rồi, hắn ở lại thì không tiện. Thế là Thân Diệc Phàm cũng đi cùng2Trương Cẩm Công. Sau đó mấy người Tử La và Thân Diệc Phàm bàn bạc thêm một ngày nữa, cuối cùng cũng thảo luận xong chuyên thiết kế và trang trí tửu lâu. Thế là thời gian sau đó Trương Cẩm Công hoàn thiện bản vẽ của mình. Mấy người Tử La chỉ chờ Trương Cẩm Công mang bản vẽ đến mà thôi, thấy không có vấn đề gì thì các nàng có thể về nhà rồi.


Phải đến đầu xuân tửu lâu mới có thể khởi công, hiện tại việc chuẩn bị đồ trang trí và các dụng cụ8khác Thân Diệc Phàm đã tìm người làm được rồi. Những việc đó tạm thời không cần nhờ đến Tử La. Giờ cũng gần hai mươi tháng Chạp, Tử La và Tử Đào đều muốn tranh thủ về nhà sớm một chút để chuẩn bị cuối năm.


Nhưng nàng còn chưa chờ được bản vẽ của Trương Cẩm Công thì đã nhận được thiệp của tri phủ phu nhân, mời mấy huynh muội các nàng đến tham gia tiệc thưởng hoa cùng tri phủ phu nhân, hơn nữa ngoài đưa thiệp mời cho Tử La Tử Đào | thì tri6phủ phu nhân còn phải người mời huynh đệ Tử Thụ ở Cổ Thủy trấn tới.


Tiệc thưởng hoa do tri phủ phu nhân tổ chức, hơn nữa họ còn nhiệt tình như vậy, không chỉ mới Tử La, Tử Đào ở phủ thành mà còn mời cả Tử Thụ ở nhà, vì thế dù sao họ cũng phải nể mặt tham gia. Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục nhận được thiệp cũng nhanh chóng đến phủ thành. Bởi vì trước khi huynh đệ Tử Thụ tới, Tử La và Tử Đào đã chuẩn bị xong lễ vật để3tăng khi tham gia tiệc thưởng hoa, thế cho nên lúc Tử Thụ đến phủ thành thì không phải rối ren chuyện nghĩ quà để tặng.


Hôm nay là hoa yến, tỷ muội Tử La dậy thật sớm để chuẩn bị.
Dù sao cũng là hoa yến là tri phủ phu nhân tổ chức, cũng là tiệc rượu trang trọng nhất mà mấy huynh muội được mời.


Những người đến đây tham gia phần lớn là quý nhân quan lại, thương gia nhà giàu. Ai bảo đây là hoa yến của phu nhân đứng đầu phủ Bạch Nhạc chứ.


Vì vậy mấy huynh5muội cố gắng ăn diện không chỉ để khỏi bị mất mặt mà thậm chí còn khiến tri phủ phu nhân hiểu lầm là các nàng không coi trọng hoa yến lần này. Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục là con trai, chọn trang phục đơn giản hơn so với Tử La, Tử Đào. Hơn nữa họ tham gia không ít tiệc rượu như thế này nên cũng dần quen. Còn Tử La, Tử Đào thì lại hơi luống cuống, nói đúng ra là Tử Đào đang rất cuống cuồng.


Tử Đào là ai, đối với chuyện mặc đẹp, nàng là người có tinh thần hoàn mỹ, Tử La cảm thấy không mấy người sánh kịp. Vì thể từ khi Tử La rời giường, Tử Đào đã bắt đầu chuẩn bị trang phục cho Tử La.


Tuy rằng khả năng thiết kế và trang điểm của Tử Đào càng ngày càng tiến bộ, nhưng biết làm sao được, nàng là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ mà. Vì lẽ đó, Tử La thay liền sáu bộ quần áo, Tử Đào vẫn thấy chưa thỏa mãn.


Cuối cùng Tử La cảm thấy nàng không thể nhịn được nữa, nàng quyết định chọn bộ màu vàng nhạt thêu hình mèo mập câu cá để thay. “Ôi Tam tiểu thư mặc bộ váy này vào trông đáng yêu quá.” Tử La vừa mặc xong, Hạ Hà mắt sáng rực nhìn nàng, vừa kinh ngạc thốt lên.


Xuân Hoa, Nhật Nguyệt, Nhị Nguyệt nghe vậy cũng cùng nhau gật đầu. Đúng là Tử La đang tuổi mới lớn, ở tuổi này mặc mấy bộ quần áo đáng yêu càng khiến nàng xinh xắn vô cùng, đúng là xinh đẹp động lòng người.


Tử Đào thấy nha hoàn khắp phòng đều ngưỡng mộ nhìn Tử La, nàng không thừa nhận cũng không thích, Tử La mặc bộ này phù hợp hơn những bộ trước mà nàng chọn cho muội ấy.
Thế là Tử Đào có hơi ủ rũ. “Ôi, xem ra trình độ chọn trang phục của tỷ không qua được ALa rồi“. Tử Đào cảm khái.


“Haha, Nhị tỷ khiêm nhường như thể từ bao giờ vậy?” Tử La trêu ghẹo, sau đó nàng lại cổ vũ, an ủi Tử Đào: “Thật ra trình độ chọn trang phục của Nhị tỷ đã vượt qua A La từ lâu rồi. Chỉ có điều lúc nãy tự chọn quần áo cho A La đều chọn những bộ thật hoa lệ, trong bộ nào cũng hào hoa phú quý. Nhưng Nhị tỷ xem, tuổi A La còn chưa đến cập kê, sao A La có thể mặc mấy bộ hoa lệ quá như vậy, trong đoan trang quá mức“.


Tử La nói tới đây Tử Đào cũng hiểu, thể là nàng nói tiếp: “Hơn nữa hoa yến lần này sẽ có rất nhiều quý phu nhân, quý tiểu thư. Trong những người này, thân phận của họ cao hơn chúng ta nhiều. Nếu chúng ta mặc quá mức hoa lệ, thậm chí còn hơn cả tri phủ phu nhân, tri phủ tiểu thư, đây chẳng phải là lấn át cả chủ, khiến người ta tức tối sao!“.


“Đương nhiên ăn mặc đơn giản quá cũng không được, sẽ khiến người ta cười mình, còn có thể khiến tri phủ phu nhân cảm thấy mình không tôn trọng bà ấy, không tôn trọng hoa yến lần này. Cho nên hôm nay chúng ta phải chọn trang phục không nên quá sang trọng, cũng không được đơn giản. So với bộ mà trước đây chúng ta đến tiệc rượu của Thân bá mẫu, huyện lệnh phu nhân, trang phục sang trọng hơn mấy phần là được rồi“.


Tử Đào nghe xong cũng phải tán thành.
Thế là Tử Đào không vắt óc tính toán chuyện ăn mặc hoa lệ đoan trang như thế nào nữa. Nàng bắt đầu chuẩn bị trang phục cho hai người. Đương nhiên, so với trước còn cẩn thận hơn nhiều.
Quả nhiên, việc lựa chọn trang phục sau đó cũng thuận lợi và nhanh hơn nhiều.


Lúc mấy huynh muội Tử La tới nhà tri phủ thì cũng vừa kịp giờ, không sớm nhưng cũng không phải muộn. Sau khi Tử Thụ đưa thiệp mời cho người gác cổng, người nọ nhanh chóng cung kính mời tỷ muội Tử La vào trong.


Bởi vì trong tiệc rượu này, nam tân nữ khách được chia ra, cho nên sau khi vào cửa lớn mấy huynh đệ Tử Thụ được mời đến tiền viện nơi chiêu đãi nam tử, còn tỷ muội Tử La được nha hoàn dẫn ra hậu viện. Mặc dù phủ đệ của tri phủ đại nhân không quy mô tráng lệ, rường cột chạm trổ như Thân phủ, nhưng so ra cũng không kém bao nhiêu, từng cọng cây ngọn cỏ không có chỗ nào không tinh tế, hơn nữa có có phần văn nhã hơn Thân phủ. Tử La nghĩ, phủ đệ thương nhân và quan viên đúng là có khác biệt.


Khi tỷ muội Tử La được thông báo tiến vào phòng khách, xưa nay hai người chưa từng nhìn thấy ở đâu tập trung nhiều phu nhân tiểu thư như vậy, hơn nữa quần áo trang sức trên người họ cũng hoa lệ hơn hẳn những phu nhân, tiểu thư trong các yến hội mà họ từng tham gia. “Họ chính là Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư Đổng gia. Đúng là một cặp tỷ muội xinh xắn.


Tỷ muội Tử La và Tử Đào vừa vào trong đã nghe một giọng nói dịu dàng vang lên.
Hai người ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra người nói là một phu nhân xinh đẹp khoảng hơn ba mươi tuổi đang ngồi chính giữa đại sảnh.


Dựa trên tuổi tác, quần áo, khí chất và cả chỗ ngồi, không khó để đoán đây chính là chủ nhân hoa yến lần này, tri phủ phu nhân. Thế là tỷ muội Tử La lễ phép hành lễ, cũng khiêm tốn đáp hai câu. “Ta nghe nói ở đây có một nhà có đến ba Tủ tài Đổng gia, không chỉ nam tử thông minh hơn người, mà ba vị tiểu thư cũng xinh đẹp như hoa, tuệ chất lan tâm. Hôm nay nhìn thấy quả là đúng.” Tri phủ phu nhân miễn lễ cho hai người xong thì tán dương.


Phu nhân quá khen, tỷ muội bon cháu chỉ là những cô nương nông gia tầm thường, nào được như lời khen của phu nhân“. Tử Đào khéo léo đáp.


“Ta nói thật mà, các cháu sao so với cô nương nông gia được, bổn phu nhân thấy các cháu giống tiểu thư nhà quyền quý đấy“. “Được rồi, mẹ à, mẹ nhanh mời hai vị Đổng muội muội ngồi đi, người ta đứng một lúc rồi đấy“. Đúng lúc này, một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi bên cạnh tri phủ phu nhân lên tiếng nói. “Huyên Nhi nói đúng lắm, xem ra ta vui quá hồ đồ rồi. Nhanh, chuẩn bị chỗ cho hai vị Đổng tiểu thư“.


Tri phủ phu nhân nghe con nói xong cũng phản ứng lại, vội bảo nha hoàn trong đại sảnh chuẩn bị chỗ ngồi cho tỷ muội Tử La.
Đợi hai người ngồi xuống, tri phủ phu nhân và vị thiếu nữ tên Huyên Nhi mới tiếp tục hàn huyên cùng họ vài câu.


Máy phu nhân tiểu thư trong đại sảnh thấy mẹ con tri phủ phu nhân tiếp đãi tỷ muội Tử La như vậy, họ cũng phụ họa khen không ít. Đương nhiên Tử Đào, Tử La nghe vậy cũng chỉ có thể khiêm tốn đáp lời.
Bầu không khí trong sảnh vô cùng hòa hợp. Đúng lúc đó một âm thanh đột ngột vang lên.


“Hừ, hôm nay Ngũ tỷ tỷ hạ mình trò chuyện hăng say với hai đứa quê mùa. Chẳng lẽ thói quen thấp hèn này cũng hợp ý với mấy đứa quê mùa hay sao?”
Người nói là một thiếu nữ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, mặt tròn, người nở nang ngồi ở đầu dưới đổi diện mẹ con tri phủ phu nhân.


Lời vừa nói xong, cả sảnh yên tĩnh. Những lời này không chỉ trào phúng tỷ muội Tử La sinh ra là nông gia, mà còn đánh vào mặt Lương Tĩnh Huyên, cũng đánh thẳng mặt tri phủ phu nhân, mẹ đẻ của Lương Tĩnh Huyên, thậm chí còn cả những người phụ họa trong phòng này.


Khóe miệng Tử La không khỏi giật giật, người này là ai vậy, quả là nhân tài. Câu nói đầu tiên đã đắc tội với tất cả mọi người, đúng là không phải người bình thường mà. Ừ, đương nhiên không phải là kiểu ngu bình thường.


Ngu đến một cảnh giới như vậy cũng không dễ dàng đâu. Tử La nghĩ.
“Mị Nhi, con nói gì thế hả, cha con không dạy con phải lễ phép với người ngoài à, nhanh xin lỗi Ngũ tỷ tỷ đi.”
Vị phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp như tranh, khoảng hơn ba mươi tuổi ngồi bên cạnh Lương Tĩnh Mị nghe vậy thì biến sắc, vội mắng.


“Me, con...”
Lương Tĩnh Mị không phục muốn phản bác, thiếu phụ nọ cuống lên vội quát lớn lần hai. “Cái con bé này, còn không nhanh xin lỗi Ngũ tỷ tỷ.”