Điền Viên Cẩm Tú

Chương 244: Mạc vân thiên thăm đêm

Hóa ra là như vậy, Tử Thụ, còn cả cảnh Nhất, Cảnh Nhị nghe bọn Tử La nói thế đều thấy trong lòng ấm áp.
“Đói bụng hết rồi phải không? Vậy ăn cơm thôi!” Tử Thụ2có vô số bùi ngùi đều hóa thành một câu.


Lúc ăn cơm, Tử Thụ cố ý đùa bọn Tử La nói: “A La, các muội không đi thật đáng tiếc. Hôm nay nhà Thần đại ca8không chỉ mời gánh hát đến quý phủ hát hí khúc, còn mời tiên sinh đến kể chuyện. Còn nữa, quý phủ bọn họ hoa đăng gì cũng đều có, còn tinh xảo, xa hoa hơn6ở đây nhiều! A La, Tiểu Lục các muội không thấy thật là đáng tiếc!” Tiểu Lục vừa nghe thấy quả nhiên không bình tĩnh nổi: “Thật à?”


Nhưng mà suy nghĩ một hồi Tiểu Lục lại3thở dài nói tiếp: “Nhưng mà bắt đệ cùng đám công tử nhà giàu bọn họ trò chuyện cả buổi đối lấy nghe truyện với hát hí khúc với xem hoa đăng, Tiếu Lục cảm thấy5vẫn nên ở nhà thì hơn, chỉ tiếc là không được ngắm hoa đăng.”


“Sớm biết có hoa đăng ngắn, truyện thú vị để nghe, muội đã đi!” Tử Đào vẻ mặt ảo não nói.
“A La vậy còn muội?” Tử Thụ thấy Tử La không nói gì bèn hỏi.


Mạc Vân Thiên như vậy không đổi vẻ mặt nhìn về phía Tử La. Tử La đối với nghe diễn, kể chuyện không có hứng thú gì nhiều, nhưng mà, nàng đối với hoa đăng xinh đẹp vẫn là có vài phần hứng thú. Nhưng mà so với chuyện ở nhà chiêu đãi Mạc Vân Thiên, Tử La vẫn sẽ chọn ở nhà. Vì thế, Tử La cân nhắc một hồi rồi nói: “A La cảm thấy ở nhà tiếp đón Tần đại ca vẫn tốt hơn.”


Mà Mạc Vân Thiên thấy dáng vẻ do dự của Tử La, còn tưởng rằng Tử La cũng giống như đám Tử Đào, Tiểu Lục vì không thể đến tiệc thưởng hoa nghe diễn, nghe kể chuyện, ngắm hoa đăng mà tiếc nuối.


Vì vậy, Mạc Vân Thiên bèn phá lệ chủ động đề nghị nói: “A La, nếu các muội muốn nghe diễn, nghe kể chuyện thì sáng mai lên thị trấn, ta bảo Dung đại ca mời gánh hát cùng người kể chuyện đến quý phủ biểu diễn?”


Mấy người Tử La vừa nghe vậy đều lắp bắp kinh hãi. Đây là vì huynh muội bọn nàng mà mời gánh hát với tiên sinh kể chuyện?!
Bọn nàng biết tính tình của Mạc Vân Thiên, cũng không dám có chút hoài nghi nào là Mạc Vân Thiên nói đùa.


“Oa! Tần đại ca không cần tiêu pha như vậy đâu ạ. Người ta đó là tổ chức một cái tiệc rượu mới mời nhiều... người như thế. Một mình huynh vì bọn muội mà mời nhiều người như vậy, thật sự rất lãng phí ạ!” Tử Đào là người đầu tiên cự tuyệt.


“Tử Đào nói đúng, Tần đại ca, bọn đệ nếu muốn nghe diễn, nghe kể chuyện, ngắm hoa đăng, mấy cái này ở trên đường cái trà lâu đều có, làm sao lại cần một mình mời người về lãng phí như vậy.” Tử Hiên cũng nói.


Tử Thụ cũng không nghĩ tới Mạc Vân Thiên lại quyết liệt như vậy, cũng nhanh chóng cự tuyệt Mạc Vân Thiên, Tiểu Lục cũng phụ họa. Mạc Vân Thiên lại như không hề nghe hiểu ý kiến của bọn họ, trầm lặng không nói. Mà lúc này kẻ đang hì hục gặm chân gà Tử La kia mới hậu tri hậu giác cảm thấy ánh mắt Mạc Vân Thiên đang nhìn qua.


Tử La vừa nhìn đã đại khái đoán được Mạc Vân Thiên là đang hiểu lầm ý tứ của mình. Hắn có lẽ là nghĩ nàng cũng tiếc nuối hôm nay đã không tới tiệc thưởng hoa, không được xem diễn và nghe kể chuyện.


Thế là Tử La nhanh chóng bỏ chân gà trên tay xuống nói với Mạc Vân Thiên: “Tần đại ca, thật không cần đâu, A La cũng không thích xem diễn với nghe kể chuyện lắm. Vả lại Nhị ca nói cũng đúng, bọn muội nếu muốn xem, muốn nghe thì ngày mai chỉ cần lên thị trấn. Mai thị trấn sẽ có hội hoa đăng, trên phố còn nhiều người diễn hí khúc với kể chuyện hơn ấy chứ. Hơn nữa xem diễn với nghe kể chuyện này phải nhiều người mới có không khí, bọn muội ở trên phố nghe mới là hay nhất.”


Mạc Vân Thiên nghe Tử La nói vậy mới từ bỏ, huynh muội Tử La thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối Tử La về phòng cũng không có ngủ ngay, bởi vì nàng biết một lát Mạc Vân Thiên nhất định sẽ tới phòng mang cho mình đồ ăn ngon.


Bởi kể từ lần Mạc Vân Thiên bánh đậu xanh cho nàng trở đi, mỗi dịp đêm Nguyên Tiêu Mạc Vân Thiên đều sẽ đến thăm phòng nàng, mang cho nàng đủ loại đồ ăn ngon. Cho nên Tử La đoán hôm nay Mạc Vân Thiên nhất định cũng tới.


Quả nhiên, Tử La mới vừa ngồi xuống giường đã nghe thấy tiếng đập cửa thật nhỏ, sau đó Mạc Vân Thiên đi vào.
Mạc Vân Thiên vừa vào cửa đã thấy Tử La chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.
“Vẫn chưa ngủ?”


“Vâng, chờ Mạc đại ca. Mạc đại ca huynh lần này có mang đồ ăn ngon tới cho A La không?” Vẻ mặt Tử La chờ mong nói.


Mạc Vân Thiên nghe vậy thiếu chút bật cười. Hắn không quen biểu lộ nét mặt, cho nên trên mặt dù không có biểu tình gì nhưng trong lòng lại âm thầm vui vẻ. Tuy rằng lần này tới gấp nhưng hắn vẫn sai người chuẩn bị mứt hoa quả mà lần trước A La nhắc tới trong thư.


Thế là Mạc Vân Thiên lấy từ trong ngực ra một cái túi lớn. Tử La thấy vậy cười híp mắt, chỗ này còn nhiều hơn lần trước Mạc Vân Thiên mua nữa. Tử La vội vàng nhận lấy, vội vàng mở túi giấy ra.


Mở lớp giấy dầu bên ngoài, bên trong lại có rất nhiều gói nhỏ. Tử La cảm thấy kinh ngạc, liền tò mò mở một cái gói nhỏ, hóa ra bên trong là mứt táo. Sau đó Tử La lại mở một gói khác ra, bên trong là nho khô. Tử La lại mở gói thứ ba, cái này giống như Tử La đoán, gói này không giống với hai gói trước, bên trong là đào khô.


Tử La tiếp tục mở hết gói nhỏ này đến gói nhỏ khác, có hơn mười loại mứt hoa quả khác nhau.


Tử La thấy vậy vô cùng thỏa mãn. Nếu để nàng mua thì chắc chắn không mua được nhiều loại mứt quả như vậy. Thế là Tử La lại cười tít mắt, cầm một miếng mứt táo lên nếm thử, lại đưa cho Mạc Vân Thiên một miệng.


Không ngờ Mạc Vân Thiên lại cúi người ăn mứt táo trên tay Tử La luôn. Tử La thoáng sững sờ nhưng cũng nhanh chóng hoàn hồn lại, nghĩ chắc đây là thói quen của Mạc Vân Thiên. Dù sao trước đây Mạc Vân Thiên cũng chưa bao giờ câu nệ tiểu tiết với nàng. Xem ra nếu nàng và trưởng thành rồi mà xa cách Mạc Vân Thiên cũng không nên.


Trong lòng Tử La lại có chút áy náy.
“Ăn ngon không?” Mạc Vân Thiên thấy Tử La ngơ ngác bèn hỏi. “Ngon lắm ạ, còn ngon hơn mứt hoa quả Đại ca mua trên trần về nữa.” Tử La vội gật đầu nói.


“Mứt hoa quả này lấy từ cửa hàng của thủ hạ ta, nếu muội muốn ăn thì sau này ta sẽ sai Xuân Hoa mang tới cho muội. Cái này có chi nhánh ở thị trấn, chính là cửa hàng mứt hoa quả Mạc Gia Kỳ.” “Vậy thì tốt quá, sau này A La muốn ăn mứt hoa hoa cũng thuận tiện hơn nhiều.” Tử La đang ăn mứt táo nghe vậy cười tủm tỉm gật đầu.


Mạc Vân Thiên thấy Tử La như thế lại mềm lòng. Thì ra Tiểu A La của hắn dễ thỏa mãn như vậy. Nhưng hắn vẫn phải dặn dò: “Cái này ngon nhưng cũng không thể ăn nhiều quá, nghe không?”


“Dạ, A La có chừng mực. Không tin Mạc đại ca huynh cũng có thể dặn dò mấy người Xuân Hoa tỷ tỷ, không để các tỷ ấy mang nhiều cho A La.”


“Không cần. Mạc đại ca tin tưởng A La.” Tử La nghe Mạc Vân Thiên nói vậy, không hiểu sao lại cảm thấy tại nóng lên. Nhìn thấy Mạc Vân Thiên cũng ngồi ở trên giường cách nàng chỉ có một bước. Nàng ngồi đây cũng có thể ngửi được hơi thở nam tính mạnh mẽ của Mạc Vân Thiên, Tử La lại càng thêm ngượng ngùng.


Thể là Tử La bèn gói mứt hoa quả lại cẩn thận đặt sang bên cạnh, thầm cách Mạc Vân Thiên xa một chút. Tiếp đó lại nói lảng sang chuyện khác: “Mạc đại ca, đôi tất lần trước muội gửi cho huynh có vừa chân không?” Mạc Vân Thiên làm sao lại không thấy hành động nhỏ của Tử La chứ, nhưng từ ban ngày hắn từ đã biết bây giờ cô bé này bắt đầu có chút ý thức kiêng dè nam nữ, thế nên cũng không làm khó Tử La, liền nói: “Có, rất vừa chân, đi thoải mái hơn những đôi tất khác nhiều.”


“Thật sao ạ? Vậy tốt quá, A La còn lo đôi tất đó không vừa chân đấy. Dù sao muội cũng chỉ ước lượng chân Đại ca mà làm. Hay là A La lại làm tặng Mạc đại ca cái gì khác nữa nhé?” Tử La lần đầu tiên được nghe có người khen tay nghề may vá của mình, cảm thấy hí hửng đắc ý. Nhưng nói xong mới ngớ ra mình vừa nói cái gì, lập tức liền hối hận, nhưng Mạc Vân Thiên đã nhanh chóng tiếp lời nàng.


“Được!” Mạc Vân Thiên nói. “Ha hả... Vậy, vậy Mạc đại ca huynh muốn muội may cái gì đây?” Tử La cảm thấy Mạc Vân Thiên đối tốt với nàng nhiều năm như vậy, làm sao lại không biết xấu hổ mà lật lọng, đành phải kiên trì nói tiếp. “Vậy làm bộ quần áo đi.” Mạc Vân Thiên thuận miệng nói. Dù sao chỉ cần Tử La làm hắn đều vô cùng vui vẻ. “Ha hả... cái này...” Tử La lúc này cười đến vô cùng xấu hổ, ấp a ấp úng mãi không nói được một câu đầy đủ.


“Làm sao vậy?” Mạc Vân Thiên hỏi.


“A. Tay nghề hiện tại của A La, nếu may quần áo chắc chắn sẽ rất khó coi. Mạc đại ca, chắc chắn huynh không dám mặc ra đường đầu. Không thì, A La làm cho Mạc đại ca áo trong thôi nhé, làm mặc bên trong cũng không sợ người ta nhìn thấy.” Tử La vừa mới nói xong đã hối hận ngay lập tức. Làm áo lót nọ kia cho người ta như vậy không phải quá thân mật chứ?!


Nhưng Tử La còn chưa kịp đổi ý, Mạc Vân Thiên đã đồng ý ngay rồi.
“Mạc đại ca, hay là chúng ta đổi cái khác đi!” Tử La cuối cùng vẫn không nhịn được nói.


“Không cần, ta cũng đang thiếu áo lót, nhưng thứ khác ta không thiếu, làm áo lót rất tốt.” Mạc Vân Thiên làm sao không biết ý nghĩ của Tử La chứ, nhưng hắn vẫn quyết định giả ngu.


“Vâng, vậy, vậy được rồi!” Lúc này Tử La trừ đồng ý ra thì còn có thể nói gì đây. Người ta cũng đã nói không thiếu gì trừ áo lót, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm những thứ khác sao?


Ai! Cái này muốn trách cũng chỉ có thể trách chính mình, ai bảo mình hí hửng đắc ý, miệng nhanh hơn não. Nhìn đi, đây chính là điển hình của gậy ông đập lưng ông còn gì! Thấy Tử La đáp ứng giúp hắn làm áo lót, tâm trạng Mạc Vân Thiên vô cùng vui vẻ. Tuy rằng có một phần là do mình ép, nhưng Mạc Vân Thiên vẫn rất vừa lòng với kết quả này. “Việc làm quần áo này có gì không hiểu thì có thể hỏi mấy người Xuân Hoa.” Mạc Vân Thiên nói.


“Được ạ.”
Mạc Vân Thiên lần này quả thực rất bận. Hắn cùng huynh muội Tử La lên thị trấn ngắm hoa đăng một ngày, hôm sau trời chưa sáng đã vội đi rồi.


Tử La vốn muốn đi tiễn Mạc Vân Thiên, nhưng Mạc Vân Thiên lại nói sáng sớm dễ bị cảm lạnh nên từ chối. Mà Tử La cũng không cam tâm, nàng cả đêm cũng ngủ không yên, vừa tới canh năm dậy rồi. Tới tiền viện, quả nhiên thấy mấy người Mạc Vân Thiên đang chuẩn bị xuất phát, mà mấy người Tử Thụ đang đứng tiễn ba người Mạc Vân Thiện ra khỏi đại sảnh.