Điền Viên Cẩm Tú

Chương 245: Lại thêm một thủ khoa

Mạc Vân Thiên và Tử Thụ thấy Tử La chạy tới đều giật mình. Mạc Vân Thiên thấy Tử La quật cường IVI như vậy, trong lòng vừa cảm động lại vừa đau lòng. Cuối cùng Mạc Vân Thiên vẫn không2cho Tử La tiễn hắn ra ngoài cửa, vì bên ngoài gió tuyết thật sự quá lớn. Tử La cũng biết cho dù để nàng tiên đến cửa viện, thì Mạc Vân Thiên bọn họ khẳng định cũng sẽ không để8mình tiếp tục đi tiễn nữa, cũng đành từ bỏ. Nàng có thể nhìn Mạc Vân Thiên đi ra khỏi cửa đã cảm thấy thật thỏa mãn. Nàng cố chấp dậy tiễn chẳng qua chỉ vì muốn biết Mạc Vân Thiên6đi lúc nào mà thôi, chứ không muốn ngay cả khi hắn đi nàng cũng không biết. Loại cảm giác đó nàng thực sự không thích chút nào.


Mạc Vân Thiên đi rồi, Tết cũng coi như đã qua. Huynh muội Tử3La bắt đầu công việc của một năm mới.
Hai người Tử Thụ, Tử Hiên đương nhiên phải bận rộn chuyện buôn bán trong nhà. Mà Tử La, Tử Đào cũng cần đi thị sát cửa hàng các nơi. Về phần Tiểu5Lục, cậu phải đến thư viện để chuẩn bị thi rồi.


Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã tới ngày Tiểu Lục đi thi.


Lần này ngoài Tiểu Lục tham gia thi đồng sinh, Thiết Trụ và Xuyên Tử cũng muốn tham gia. Lại nói, đây đã là lần thứ hai hai người họ tham gia thi đồng sinh. Năm trước Thiết Trụ và Xuyên Tử đã thi một lần nhưng tiếc là hai người đều chưa đỗ kỳ Thi Huyện. Thế nên lần này bọn họ lại thi tiếp. Tiểu Lục đi thi là việc lớn trong nhà. Vì vậy huynh muội Tử La cùng đều tạm ngừng công việc, đưa Tiểu Lục đi lên thị trấn dự thi.


Do viện phía sau cửa hàng Malatang thứ hai của bọn nàng đủ lớn, bên trong cũng yên tĩnh, cách trường thi không xa, thế nên huynh muội Tử La sắp xếp cho nhóm Tiểu Lục ở nơi này. Tử La vẫn luôn tin tưởng Tiểu Lục bởi vì Dư Hoa hai năm trước đã gửi thư nói, với thực lực của Tiểu Lục lúc đó thì được tú tài cũng không khó. Nhưng khi ấy huynh muội Tử La lo Tiểu Lục vẫn còn nhỏ, tâm tính không ổn định, nên muốn để Tiểu Lục dự thi trễ một chút.


Dư Hoa nói cũng được, còn trêu chọc Tiểu Lục, nói nếu cậu không đi thi thì thôi, nếu đã tham gia thì nhất định phải làm cho người khác kinh ngạc.


Mà Tiểu Lục tuy rằng muốn thị tú tài cho sớm để khỏi phải đến thư viện Cổ Thủy, nhưng cậu vẫn nghe lời của ca ca tỷ tỷ. Huynh muội Tử La và Dư Hoa đều khuyên cậu nên chờ một thời gian, cậu liền đồng ý nghe theo.


Lần này huynh muội Tử La thương lượng xong cuối cùng cũng đồng ý cho Tiểu Lục đi thi, Tiểu Lục nghe vậy vô cùng hưng phấn.


Thực ra lý do Tiếu Lạc mong chờ kỳ thi huyện lại không giống những thí sinh khác. Tiểu Lục chỉ hy vọng có thể thi đỗ tú tài sớm một chút, không cần phải đến trường nữa, như thể huynh muội Tử La đi đâu cậu cũng có thể bám theo, chứ không phải ngày ngày đến thư viện, đi đâu cũng phải xin phép.


Huynh muội Tử La mặc dù không lo lắng nhiều nhưng vẫn cẩn thận quan tâm chuyện ăn uống của đám Tiểu Lục, để cho bọn họ khỏe mạnh nhất, tâm lý thoải mái nhất đi thi.


Cuối cùng cũng tới ngày thi huyện! “Đại ca à, mọi người trở về đi, đợi thi xong đến đón bọn đệ là được rồi.” Ngoài trường thi, Tiểu Lục bình tĩnh mà nói với mấy người Tử La.


Tử La thấy vẻ mặt Tiểu Lục điềm nhiên giống như đi vào trường học vậy, lại dặn dò bọn nàng về nhà trước như thế, có thể thấy cậu nhóc này không hề khẩn trương chút nào. Tử La thấy vậy cũng thở phào một hơi.


“Được rồi, đi đi, bọn huynh nhìn ba đứa vào trường thi xong sẽ quay về.” Tử Thụ nói.


Lần này trừ huynh muội Tiểu La đưa Tiểu Lục đến trường thì còn có vợ chồng Trần thẩm và Thiết Đản, cả cha mẹ Xuyên Tử cũng đến. “Co đầu rụt cổ làm gì, còn không mau đuổi theo Tiểu Lục và Thiết Trụ đi!” Cha Xuyên Tử Cao Ngũ thúc thấy Xuyên Tử lúc này còn chưa đi, không nhịn được mắng.


Xuyên Tử cũng biết bây giờ không có khả năng lâm trận bỏ chạy, nhưng cậu vẫn cảm thấy căng thẳng. Ha hả, đừng hỏi vì sao, còn không phải là không tin tưởng vào thực lực của mình ư. Hơn nữa lần trước thi trượt vẫn khiến cậu bị áp lực.


“Xuyên Tử đừng sợ, đệ cũng đã dự thi một lần rồi, đã quen thuộc quy trình thi. Lần này dù sao cũng có kinh nghiệm hơn mà.” Tử Thụ thấy vậy cổ vũ Xuyên Tử.


Xuyên Tử nghe Tử Thụ nói vậy, cảm thấy suy nghĩ của Tử Thụ không giống cậu. Nhưng có vẻ Tử Thụ nói cũng đúng. Không phải cậu đã học thêm một năm, lại quen thuộc với trường thi nữa, chắc chắn đã tiến bộ hơn năm ngoái rồi. Thế là Xuyên Tử điều chỉnh lại tinh thần, cảm kích nhìn Tử Thụ một cái, tiếp theo trình trọng thi lễ với mọi người rồi nhanh chóng đuổi theo Tiếu Lục và Thiết Trụ. Đám người Tử La nhìn theo bọn Tiểu Lục xếp hàng tiến vào trường thi, thấy tất cả đã đi vào, cửa lớn đóng lại, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra. “Cha nó, vừa rồi ông mắng thằng bé làm gì, đã sắp vào thị rồi ông còn nắng nó!” Mẹ Xuyên Tử thấy cổng trường thi đóng lại rồi, không nhịn được oán giận Cao Ngũ thúc.


Cao Ngũ thúc biết bản thân đuối lý, nghe vậy ấp úng nói: “Tôi, tôi không phải nhìn nó cứ co đầu rụt cổ không ra dáng sao, dù sao cũng là một đao, không bằng nhanh nhẹn dứt khoát cho rồi.” Mẹ Xuyên Tử cũng biết trình độ con mình thế nào, phu tử cũng nói, Xuyên Tử tư chất bình thường, cuộc thi lần này chỉ sợ khó qua. Nhưng đọc sách nhiều năm như thế, mặc dù biết vậy nhưng nếu có thể thi cử đỗ đạt công danh, bọn họ vẫn muốn cố gắng một phen. Bằng không năm nay nhà bà đã không cho Xuyên Tử đi báo danh rồi.


Trong lòng hiểu là một chuyện, nhưng mẹ Xuyên Tử làm sao có thể không hy vọng chứ. Thế là tiếp tục mạnh miệng mắng cha Xuyên Tử: “Ông làm cha sao có thể nói như vậy? Còn không phải tại ông ngốc nên Xuyên Tử cũng mới không thông minh được sao!”
Ha ha


Tử La nghe hai người cãi nhau mà thiếu chút nữa cười ra tiếng. Mẹ Xuyên Tử à, thậm chắc chắn lời này của thẩm nghe lọt tại sao?! Đám người Tử Thụ cũng nhịn không nổi run rẩy khóe miệng, nhưng cũng còn biết ngại mà không biểu hiện ra ngoài.


“Cao Ngũ thúc, Cao Ngũ thẩm, thật ra Xuyên Tử cũng là đứa trẻ rất thông minh, theo cháu thấy, nếu không có gì ngoài ý muốn thì lần thi huyện này, cả ba đứa đều có thể đỗ.” Tử Thụ không nhịn được mà an ủi.


“Thật sao? Thụ ca nhi cháu nói thật chứ?” Trần thẩm nghe vậy lập tức hỏi lại, có thể thấy được bà cũng rất để ý chuyện thi cử của Thiết Trụ, chỉ là vừa rồi kiên nhẫn hơn so với cha mẹ Xuyên Tử mà thôi.


Trần thúc, còn cả cha mẹ Xuyên Tử cũng đều mang vẻ mặt chờ mong nhìn Tử Thụ, như là Tử Thụ nói có thể thì con bọn họ thực sự sẽ có thể đỗ vậy.
Tử Thụ cũng không phụ sự chờ mong của bọn họ, gật gật đầu nói: “Không có gì ngoài ý muốn, thì hẳn là không vấn đề gì.”


“Tử Thụ nói đúng, cha mẹ, chúng ta đều trở về đi. Nếu Tử Thụ đã nói như vậy chắc chắn là có đạo lý của huynh ấy.” Thiết Đản thật ra cũng tin tưởng lời nói của Tử Thụ. Bởi vì hắn biết trình độ của Tử Thụ hiện tại, cho dù muốn thi tiến sĩ cũng không phải không có khả năng. Lấy năng lực đó đánh giá chuyện thi đồng sinh, phán đoán của huynh ấy chắc chắn là cực kỳ chuẩn xác.


Thiết Đản cũng đã xem qua bài tập của ba đứa Tiểu Lục, cậu cũng đại khái hiểu được thực lực của ba đứa trẻ
mức nào, cũng nghĩ bọn họ có thể đỗ kỳ thi huyện. Nhưng hiện tại những lời này do Tử Thụ nói ra, Thiết Đản lại càng tin tưởng vào phán đoán của mình.


“Vậy thật sự tốt quá!” Mẹ Xuyên Tử nói.
Tử Thụ là ai, mọi người vẫn có vài phần hiểu biết. Việc này nếu không phải mười thì cũng có tám, chín phần chắc chắn thì người cẩn thận như Tử Thụ mới nói vậy.


Cũng bởi vì hiểu tính tình của Tử Thụ, cho nên mấy người Trần thẩm, mẹ Xuyên Tử cũng an tâm hơn.
Thi huyện xong tiếp theo là chờ yết bảng.
Thi Xong Trần thúc, Trần thẩm và vợ chồng Cao Ngũ thúc đều trở về thôn, còn huynh muội Tử La cùng Thiết Trụ, Xuyên Tử ở lại thị trấn chờ yết bảng.


Tiểu Lục quả nhiên không có phụ sự kỳ vọng của huynh muội Tử La, vừa thi đã đỗ đầu bảng. Thiết Trụ và Xuyên Tử cũng như Tử Thụ đã dự đoán, quả thực đều đỗ! Kết quả này khiến mọi người đều vô cùng vui vẻ.


Sau khi đám người Thiết Trụ, Xuyên Tử quay về thôn, huynh muội Tử La vẫn tiếp tục ở lại thị trấn, vì bọn nàng phải ở thị trấn xử lý các chuyện liên quan đến vấn đề buôn bán.


Mà nghe tin Tiểu Lục thi đậu, mấy nhà trong thị trấn lập tức có hành động, đặc biệt là mấy gia đình giàu có. Thể là người đến thăm hỏi nhà Tử La nhiều không đếm xuể, ngay cả cửa hàng Malatang cũng theo đó mà buôn bán tốt hơn.


Náo nhiệt suốt mấy ngày, mọi chuyện mới dần dần bình thường lại. Hôm nay huynh muội Tử La lại nghênh đón một vị khách mà bọn nàng không bao giờ nghĩ tới.
Tử La các nàng vừa ăn cơm trưa xong thì một bà mối tầm năm mươi tuổi, đầu cài hoa đỏ thẫm, mặc quần áo tơ lụa đi tới cửa nhà bọn nàng.


“Ôi, chúc mừng, chúc mừng nha. Thật khéo quá, Đổng thủ khoa mọi người đều ở nhà cả, ta là bà mối Mã, bà mối của nha môn thị trấn này.” Bà mối Mã vừa vào cửa đã cười khanh khách nói.


“Mã bà bà khách khí, mời ngồi!” Tử Thụ vừa nghe Cảnh Nhất báo lại thì biết người đến là bà mối Mã. Đắc tội với ai cũng không nên đắc tội với bà mối, huống chi người này còn là bà mối nha môn, liền bảo Cảnh Nhất mời bà mối Mã vào.


“Xuân Hoa, mau dâng trà cho Mã bà bà, không biết Mã bà bà tìm chúng ta có việc gì?” Tử Đào thấy vậy cũng khách khí nói, phân phó Xuân Hoa chậm trà của bà mối Mã.


Bà mối Mã thấy bọn Tử Thụ đãi khách đều là dáng vẻ nho nhã lễ độ, vừa nhìn cũng biết là lễ nghi vô cùng tốt. Ngay cả nha đầu châm trà rót nước xong cũng rất hiểu quy củ mà đứng bên cạnh, không khỏi âm thầm gật đầu.


Xem ra mấy huynh muội Đổng gia này cũng không giống đệ tử nông gia bình thường! Nhìn này, còn rất có phong độ của gia đình quyền quý, xem ra, bà ta không thể xem bọn họ như mấy nhà giàu mới nổi mà đối đãi được.
Lại nhìn mấy huynh muội Đổng gia, đúng là là nam tuấn tú, nữ xinh đẹp mà


Không nói đến Đổng đại thiếu gia, Đổng nhị thiếu gia, hai người này đều là chàng rể quý trong lòng mọi người trong thị trấn, đương nhiên là nếu hai người này gần đây không có thả ra tin tức nói chưa có ý định thành thân. Mà nhìn xem, ngay cả tiểu đệ Đổng gia Đổng Tử Hãn cũng đã thành một tiểu thiếu niên. Nghe nói vị này còn có tiền đồ hơn hai vị huynh trưởng nữa, mới mười hai tuổi đã đỗ đầu kỳ thi huyện.