Điền Viên Cẩm Tú

Chương 243: Nửa đường trốn mất

Mạc Vân Thiên lật đi lật lại đôi tất trên tay, nhìn mãi không chán. Cứ nghĩ tới đây là đôi tất đầu tiên mà
Tử La làm, trong lòng hắn lại cảm thấy thỏa mãn không để đâu cho hết.
Hắn dường như vẫn có thể cảm nhận được độ ẩm của đầu ngón tay Tử La lưu lại trên đôi tất này.


Nhìn phần sau thu Tử La còn nhắc nhở hắn ở biên quan giá rét, dặn dò hắn phải chú ý giữ ấm, mặc nhiều quần áo hơn bình thường. Rồi còn dặn hắn phải ăn cơm đúng giờ, đừng2có bận rộn mà quên ăn quên ngủ, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Mấy lời nói quan tâm kiểu đó liên miên cằn nhằn tưởng chừng mãi không hết lại khiến Mạc Vân Thiên càng thêm cảm động.


Đã bao lâu không có ai quan tâm dặn dò hắn như vậy?!


Đám người Mạc Tam thúc bên cạnh hắn tuy rằng vô cùng trung thành và tận tâm nhưng bọn họ dù sao cũng đều là đàn ông, khó tránh khỏi qua loa, cùng lắm là thỉnh thoảng nhắc hắn chú ý thân thể thôi, làm sao lại tỉ mỉ8dặn dò những chuyện nhỏ nhặt như vậy.


Tử La ước chừng viết hơn mười trang giấy, tuy rằng toàn là lảm nhảm càm ràm mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng Mạc Vân Thiên đọc lại không hề thấy dài dòng, ngược lại còn cảm thấy vô cùng hưởng thụ.


Đọc xong, cất thư lại cẩn thận, Mạc Vân Thiên lại bắt đầu ngắm nghía đôi tất mới. Ừ, đôi tất này đường may cũng rất tốt, tuy rằng thêu thùa không tinh xảo như quần áo bình thường hắn mặc, nhưng Mạc Vân Thiên cảm thấy may vá được như này là tốt6lắm rồi.


Vì thế, Mạc Vân Thiên bèn bỏ ngay đôi tất vừa nhìn đã biết là tay nghề tinh xảo, chất liệu quý giá để đổi thành đôi tất tay nghề bình thường, chất liệu cũng bình thường mà Tử La làm.


Tiếp đó Mạc Vân Thiên bắt đầu viết thư hồi âm cho Tử La, quanh quẩn vẫn là vài câu chúc Tết. Mạc Vân Thiên viết xong định dừng bút, nhưng hắn lại nghĩ tới mười trang thư kia của Tử La, nếu Tử La thấy hắn chỉ viết cho vài câu ít ỏi như vậy chắc sẽ rất thất3vọng, Hắn dường như có thể tưởng tượng thấy vẻ nhăn nhó trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử La.


Vì thế, Mạc Vân Thiên lại lần nữa nhấc bút hỏi han tới chuyện học hành của Tử La, nói với Tử La một ít chuyện linh tinh lặt vặt không có gì quan trọng về cuộc sống hằng ngày của hắn ở biên quan.


Chẳng hạn như ở biên quan đã có mấy đợt tuyết lớn rơi, mỗi ngày hắn thức dậy lúc canh mấy, bình thường hay ăn uống gì linh tinh.
Thư của Mạc Vân Thiên được giao cho người phụ5trách truyền đi không bao lâu, Tử La đã nhận được.


Tử La nhận được thư của Mạc Vân Thiên, tuy rằng thất vọng Mạc Vân Thiên không có tiện thể gửi quà mừng năm mới cho nàng, nhưng khi nàng mở bức thư được phong kín ra, nhìn thấy nội dung bên trong phong phú hơn trước kia rất nhiều, liên miên rất nhiều chuyện linh tinh lặt vặt thì lại cười như hoa nở.


Xem ra, đúng là trẻ nhỏ dễ dày! Ngày trôi nhanh, chẳng mấy mà đã gần Nguyên Tiêu. Đám Tử La nhận được lời mời của gia đình Thân Diệc Phàm, mời mấy huynh muội bọn nàng ngày mười bốn Tết tới biệt viện của nhà họ tham gia tiệc thưởng hoa Nguyên Tiêu do bọn họ tổ chức. ở đây, từ mười ba đến mười lăm Tết hằng năm đều tổ chức hội hoa đăng, nhưng mà hội hoa đăng lớn nhất, náo nhiệt nhất vẫn là vào ngày mười lăm Tết. Thế nên nhà Thận Diệc Phàm mời bọn nàng mười bốn Tết tới tham gia tiệc thường hoa Nguyên Tiêu cũng không có gì kỳ lạ. Huynh muội Tử La đương nhiên cũng không thực sự muốn đi, nhưng không thể không nể mặt Thân Diệc Phàm được, nên cũng đồng ý. Mười bốn Tết, huynh muội Tử La ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi một lát rồi sửa soạn quần áo tươm tất, chuẩn bị xuất phát đến biệt viện Thân gia tham gia tiệc thưởng hoa.


Tử La chẳng mấy đã sửa soạn xong xuôi, thấy mấy người Tử Thụ còn chuẩn bị chưa xong bèn đi trước ra cổng chờ đám Tử Thụ.


Lúc này Tử La còn không biết có một sự ngạc nhiên vui mừng đang đón chờ mình! Tử La vừa mở cửa cổng đã kinh ngạc mà phát hiện, một đoàn người quen thuộc đang đi về phía nhà mình!
Nhất thời, Tử La ngạc nhiên đến không khép được miệng, vẫn bàng hoàng không dám tin.


Đợi người tới gần xong, quả nhiên nàng không hề nhìn lần, người tới thật sự là ba người Mạc Vân Thiên cùng Mạc Tam, Mạc Tứ. Tử La vui mừng khôn xiết, thấy Mạc Vân Thiên xuống ngựa đã nhịn không nổi mà vui vẻ chạy vọt qua, định giống như dĩ vãng mà nhào vào trong lòng Mạc Vân Thiên. Nhưng đến khi chạy tới cách Mạc Vân Thiên còn hai bước, Tử La đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng đã càng ngày càng lớn rồi, vẫn nhào vào trong lòng nam tử như vậy có vẻ không ổn. Không thể không nói, những năm gần đây Tử Thụ dốc sức dạy dỗ Tử La tư tưởng bé gái đã trưởng thành cần chút ý nam nữ cách biết cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Mạc Vân Thiên thấy Tử La trên người mặc áo choàng lông chồn bạc, trên đầu cài hồ điệp vờn hoa mà hắn tặng, trên tại cũng đeo khuyên tai trân châu mà hắn tặng, trên cổ tay cũng đeo tràng hạt mà hắn tặng. Nhìn toàn thân nàng dường như đều là đồ do hắn tặng, Mạc Vân Thiên liền cảm thấy thỏa mãn một cách không hiểu nổi.


Nhìn Tử La gần như toàn thân màu trắng, dưới băng tuyết ngập trời nhào về phía hắn, mà viền váy nàng thêu bách hóa như nở rộ theo mỗi bước chân, hoa này có đỏ, có hồng nhạt, rồi vàng nhạt, tràn trề sức sống mà nở rộ bên chân Tử La, đúng là nét bút tinh xảo, tô điểm làm cho Tử La vô cùng rạng rỡ.


Mạc Vân Thiên cảm thấy cô bé lúc này toàn thân tuyết trắng, góc váy tung bay, còn cả tiếng cười tựa chuông bạc đang nhào về phía hắn kia giống như một yêu tinh tuyết, đẹp đến khiến mắt hắn trở nên đui mù.


Mạc Vân Thiên cũng mở rộng vòng tay nghênh đón, nhưng mà Tử La lại ngừng lại giữa đường. Mạc Vân thấy vậy trong lòng mất mát, tiểu nha đầu của hắn đang lạnh nhạt với hắn sao? Cái này đương nhiên không phải điều hắn hy vọng nhìn thấy.


Vì thế, Mạc Vân Thiên bèn nhanh chóng kéo Tử La đang đứng cách hắn hai bước tới ôm vào trong ngực.


“A La không nhớ Mạc đại ca sao?” Mạc Vân Thiên vừa ôm Tử La vừa hỏi. Tử La chưa kịp định thần đã thấy mình ở trong lồng ngực Mạc Vân Thiên. Cảm nhận được hơi ẩm từ cơ thể Mạc Vân Thiên, cái mặt già của Tử La nhịn không được đỏ bừng, tim đập như trong trận. Bây giờ thấy Mạc Vân Thiên hỏi mình thân thiết như vậy, mặt nàng lại càng đỏ đến kỳ cục, vì thế lời nói ra không khác gì tiếng muỗi kêu, “Nhớ...”


Tuy rằng tiếng nói của Tử La nhỏ đến tưởng chừng như không thể nghe thấy, nhưng Mạc Vân Thiên là người luyện võ, thính lực phi phàm, cho nên nghe rất rõ ràng câu trả lời của Tử La.


Nghe được câu trả lời thuyết phục của Tử La xong, trái tim Mạc Vân Thiên nhịn không được mà đập rộn ràng, tức thì cảm thấy hắn vất vả sắp xếp mọi việc hết mấy ngày cùng mấy ngày nay phong trần mệt mỏi đều đáng giá.
Thể là Mạc Vân Thiên lại càng ôm Tử La chặt hơn.


Tử La thấy vậy thì càng thêm không tự nhiên, bèn vừa hơi giãy giụa vừa nói sang chuyện khác: “Mạc đại ca, huynh không phải nói Nguyên Tiêu năm nay không có thời gian tới sao?”


Mạc Vân Thiên lúc này mới chú ý tới dáng vẻ không được tự nhiên của Tử La ở trong lòng mình, khuôn mặt, thậm chí cả vành tai cũng đỏ bừng, Mạc Vân Thiên đột nhiên sáng tỏ. A La của hắn trưởng thành? Cũng biết xấu hổ rồi? Hiểu được chuyện này, nháy mắt trong lòng Mạc Vân Thiên có chút mất mát, nhưng rất nhanh đã suy nghĩ rõ ràng, chỉ cần Tử La không phải là không thích hắn, muốn trốn hắn là tốt rồi.


Không đành lòng nhìn thấy Tử La không được tự nhiên, thế là Mạc Vân Thiên đành buông Tử La ra, trả lời: “Ừ, vốn là không rảnh, nhưng sau lại phát hiện cũng không nhiều việc như ta tưởng, cho nên cảm thấy cũng nên cho bản thân một kỳ nghỉ. A La muội không phải trong thư dặn dò ta phải kết hợp cả làm việc và nghỉ ngơi sao?”


“Ha ha, vậy thật tốt quá!” Tử La nghe vậy ánh mắt cũng lấp la lấp lánh. “Tần đại ca?!” Phía sau Tử La truyền đến giọng nói nghi hoặc của Tử Thụ. “Ù!”


Đối tượng không phải Tử La, Mạc Vân Thiên lại biến trở về trạng thái trầm tĩnh ít nói kia, nhưng mà bởi vì đối tượng là người thân của Tử La, thái độ của Mạc Vân Thiên cũng đã xem như là nhiệt tình. Nếu là những người khác hỏi hắn, hắn khẳng định một câu cũng không thèm trả lời. Trên thực tế, Mạc Vân Thiện ở trước mặt Tử La xem như là nói nhiều, nhưng thật ra bình thường cũng đều là Tử La nói, hắn nghe, hắn cũng chỉ nói nhiều hơn bình thường một chút mà thôi.


Bọn Tử Thụ đều biết tính tình của Mạc Vân Thiên nên cũng không để ý.
“Đúng là Tần đại ca nha, ai da, thật là không khéo, bọn đệ đang muốn đi tiệc thưởng hoa nhà Thân đại ca đó, đây chẳng phải là không thể chiêu đãi mọi người rồi!” Tử Hiên nói.


Mạc Vân Thiên lúc này mới để ý thấy cách ăn mặc của mấy huynh muội Tử La đều khá tươm tất, đúng là dáng vẻ muốn ra ngoài, nghe thấy đám Tử La muốn tới chỗ Thân Diệc Phàm thì nhịn không được nhíu mày.


Tử Thụ thấy vậy, nghĩ nghĩ nói: “Nếu không chúng ta ở lại tiếp đón Tần đại ca, còn đến nhà Thân đại ca thì chỉ cần hai người đi đại diện là được rồi.” “Vậy A La ở nhà chiêu đãi Tần đại ca!” Tiệc thưởng hoa tương đối nhàm chán, Tử La không chút do dự chọn ở nhà. “Tiểu Lục cũng muốn ở nhà!” Tử La vừa dứt lời, Tiểu Lục cũng nhanh nhảu nói.


“Muội cũng muốn ở nhà.” Tử Đào cũng nói.
“Đệ cũng ở lại!” Tử Hiên cũng nói theo. Cuối cùng trừ Tử Thụ không nói gì ra thì đám Tử La đều muốn ở lại.


Tử Thụ thấy vậy cũng biết đám Tử La không thích tiệc rượu lắm, đành phải dở khóc dở cười một mình đại diện cả nhà mà đi.


Tử Thụ đối với một đám ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi ở phía sau hắn khoát tay, ý bảo đám Tử La nhanh quay về nhà đi, tiếp đó liền bước lên xe ngựa Cảnh Nhất vừa vén màn lên, mang theo Cảnh Nhất, Cảnh Nhị đi lên trấn trên.


Thân Diệc Phàm cũng ở cửa đợi đã lâu, sau khi vô số khách mời vào cửa xong, hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy xe ngựa nhà huynh muội Tử La tới.
Thân Diệc Phàm nghĩ tới có thể nhìn thấy Tử La, trong lòng không khỏi vui vẻ.


Lúc này Thân Diệc Phàm còn không biết, đám Tử La trừ Tử Thụ ra thì còn lại cả đám đều đã nửa đường trốn mất.
Tử Thụ cùng Cảnh Nhất, Cảnh Nhị xuống xe xong, Thân Diệc Phàm cũng đã phát hiện phía sau bọn họ không còn có cái xe ngựa nào nữa.


Thế là Thân Diệc Phàm chào hỏi Tử Thụ xong bèn hỏi tiếp: “Tử Thụ, sao lại không thấy Tử Hiên, A La đâu?”


“À, thật là ngại quá, cái này thật đúng là không khéo, trong nhà đột nhiên có khách tới thăm, ở nhà không có ai tiếp đón thì không tốt, vậy nên đệ bảo mấy đứa A La ở nhà tiếp khách. Mong Thần đại ca không phiền lòng.” Tử Thụ chắp tay tạ lỗi nói.


“Thì ra là vậy, cái này thật đúng là không khéo, nhưng sao có thể trách để được chứ. Có điều mẫu thân và


Uyển Nhi buổi sáng còn nói hôm nay muốn trò chuyện thật nhiều với tỷ muội A La, xem ra là không được rồi. Nhưng chúng ta lần sau lại mời mọi người tới là được. Thân Diệc Phàm cũng nên thất vọng mà cười nói, chẳng qua lời tiếp theo lại là tiếp tục mới bọn Tử La đến.


“Vâng, lần sau, lần sau có thời gian bọn đệ nhất định sẽ đến bái phỏng.” Tử Thụ nói xong lời này không nhịn được nghĩ tới, xem ra đám Tử La vô cùng chán ghét tiệc rượu kia thoát được lần này nhưng cũng không thoát nổi tiệc rượu lần sau. Chạng vạng Tử Thụ đi về, Cảnh Nhất vừa gõ cổng, bên trong Tử La đã nhanh chóng mở cửa cho bọn hắn, có thể thấy tiểu cô nương này vẫn luôn để ý đến động tĩnh ngoài cửa. “Đại ca, Cảnh Nhất, Cảnh Nhị, mọi người đã về rồi, vừa đúng lúc, đồ ăn cũng sắp xong rồi, mau vào đi ạ” Tử La vịn khung cửa cười nói.


Tử Thụ nghe vậy vô cùng kinh ngạc: “A La, các muội còn chưa ăn cơm sao?”
“Bọn muội chờ Đại ca đó nha, bọn muội sao biết huynh ở tiệc rượu sẽ không ăn no mà, vậy nên bọn muội đều thống nhất là ăn cơm muộn chút, chờ các huynh trở về ăn cùng nhau.” Lúc này Tử Đào đi từ phòng bếp ra đáp.