Điền Viên Cẩm Tú

Chương 242: Nhà ở ven hồ Hưởng trước ánh trăng

“Tử Đào, Vu phu nhân hỏi muội những gì?” Tử Thụ nghe vậy quan tâm hỏi.
“Cũng không có gì đặc biệt, hỏi muội có biết chữ không, bình thường hay đọc sách gì, nữ công gia chánh thế nào. Có điều muội cũng cảm thấy ánh mắt Vu phu nhân nhìn muội nhiệt tình quá, muội cũng không quen.” Tử2Đào nói.


Tử Thụ nghe vậy khẽ nhíu mày. Cái này sao giống bà mối hỏi chuyện vậy nhỉ. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Tử Thụ, nhưng lại cảm thấy không thể, nên cũng không nói ra tránh làm mọi người suy nghĩ nhiều.


“Vu phu nhân chắc là lần đầu tiên thấy các muội nên muốn biết nhiều về8các muội thôi, chắc không có ác ý gì đầu, chúng ta tùy cơ ứng biến là được.” Tử Thự liền nói sang chuyện khác: “Phải rồi, Thái Y Các các muội sắp tính toán số sách, đến thị trấn cùng Phủ Thành có cẩn Đại ca đưa các muội đi không?” “Không cần đâu ạ, sổ sách ở các6chi nhánh đã đưa về cho tổng điểm ở trên trấn, bọn muội chỉ cần lên trấn xem sổ sách là được, Qua năm chúng ta lại đi thị sát những chi nhánh này. Đại ca, Nhị ca cứ bận việc của các huynh đi, A La thấy các huynh còn phải làm nhiều việc nữa đấy.” Tử La nói.


Tỷ3muội Tử La mất mấy ngày mới tính toán xong sổ sách của Thái Y Các, còn Tử Thụ thì lo bên xưởng đồ gia dụng. Tính toán sổ sách xong, cuối năm càng tới gần. Huynh muội Tử La buổi tối xem sổ sách, còn ban ngày bắt đầu chuẩn bị chuyện lễ tết. Năm nay trong nhà có5mấy người Xuân Hoa, Cảnh Nhất hỗ trợ nên những chuyện quét dọn, mua sắm đều nhanh hơn nhiều.


Sau đó Tử La các nàng tặng quà Tết cho những nhà quen biết. Năm nay số nhà bọn họ đến tặng còn nhiều hơn năm ngoái nữa, bọn họ còn phải thưởng cho người làm, thế nên năm nay huynh muội Tử La bận rộn hơn nhiều.


Mà lúc này huynh muội Tử La mới nhận ra Dung Phong bảo các nàng thuê thêm người là quyết định cực kỳ chính xác. Mặc dù năm nay nhiều việc, nhưng càng gần Tết thì không khí vui mừng vẫn khiến huynh muội Tử La vui vẻ, cùng đón chờ năm mới.


Dung Phong một năm nay cũng ngày càng bận rộn, thời gian hắn ở Cổ Thủy trấn cũng ngày càng ít. Mãi tới chiều ngày hai sau Tết hắn mới mang theo quà mừng năm mới đến nhà Tử La. Quà năm mới của Dung Phong rất bạo tay, xếp đầy năm xe ngựa.


Đồ ăn, đồ chơi, quần áo... có thể nói là không thiếu thứ gì, khiến Tử La các nàng nhìn muốn hoa mắt.
Nhưng khi Tử La các nàng mang lễ mừng năm mới đến tặng Dung Phong, thì Dung Phong lại nói cho Tử La một tin không vui vẻ lắm: Mạc Vân Thiên bận rộn quân vụ, nên tết Nguyên Tiêu không thể đến Cổ Thủy trấn được.


Tử La nghe được tin này vô cùng thất vọng, nhưng Tử La cũng biết, mặc dù Dung Phong không nói nhưng nàng cũng đoán được Mạc Vân Thiên chắc chắn phải có chuyện quan trọng nên mới không thể đến.


Tử La là người lý trí nên hiểu rõ mọi chuyện, bèn bảo Dung Phong nhắn lại với Mạc Vân Thiên là không sao, cứ yên tâm làm chuyện của hắn.
Nhưng dù biết vậy, Dung Phong đi rồi, Tử La vẫn cảm thấy mất mát, nửa ngày sau mới bình thường lại được. Khôi phục tâm trạng, Tử La liền viết thư cho Mạc Vân Thiên.


Trong thư, đầu tiên Tử La nói là nàng thông cảm cho Mạc Vân Thiên chuyến Nguyễn Tiếu không thể đến đây, cứ làm tốt việc của hắn đi. Sau đó Tử La lại kể một đống chuyện xảy ra xung quanh mình cho Mạc Vân Thiên nghe. Ví dụ như trong nhà mới mở thêm mấy tiệm malatang, Thái Y Các như thế nào, tháng trước đánh cược thắng Tiểu Lục bao nhiêu bạc; Thân Diệc Phàm đến Cổ Thủy trấn; nàng lại có thêm bạn tốt là Thân Uyển Nhi; trong nhà mua bao nhiều đồ Tết; nàng đòi ăn mứt hoa quả trên trấn mà nàng thích nhất nhưng Tử Thu hẹp hòi chỉ mua cho nàng nửa cân, sau đó nàng đòi tự đi mua nhưng Tử Thụ không cho, còn không cho Xuân Hoa dẫn nàng đi mua, đến giờ nàng vẫn không thể tìm cách mua được...vv


Có thể nói, những chuyện từ đầu năm đến cuối năm Tử La đều kể hết cho Mạc Vân Thiên nghe, viết cũng lung tung loạn hết lên, nhưng không sao, Tử La hài lòng là được rồi. Cuối cùng trong thư Tử La chúc Mạc Vân Thiên năm mới vui vẻ, hy vọng bức thư đến tay hắn vào dịp Tết, sau đó nói Mạc Vân Thiên lần sau đến nhớ mang theo quà năm mới bù đắp cho nàng. Viết thư xong, Tử La suy nghĩ một lát lại cảm thấy giống như mình chỉ đòi quà của Mạc Vân Thiên, còn mình lại không tặng hắn cái gì, như vậy cũng không hay. Thế là Tử La lại suy nghĩ tặng quà gì cho Mạc Vân Thiên


mới tốt. Tử La suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra nên tặng gì. Dù sao Mạc Vân Thiên cũng đứng đầu Mạc Bắc Tam phủ, hắn chẳng thiếu thứ gì cả.


Tử La nghĩ nghĩ, nên tự tay làm gì đó tặng cho Mạc Vân Thiên thì hơn, nhưng tặng gì đây? Tối đến, Tử La ngồi đọc sách trong phòng, nghĩ đến chuyện quà tặng, chợt thấy chiếc tất mới làm một nửa định tặng cho Tử Thụ, thế là nghĩ ra.


Lại nói, lúc Tử La may tất này là khi mua mứt quả, ban đầu Tử Thụ không định mua cho Tử La, nhưng sau Tử La năn nỉ quá, cậu mới mua cho nàng nửa cân, mà để báo đáp thì Tử La quyết định sẽ may tặng Tử Thụ cái gì đó. Về nhà suy nghĩ hồi lâu Tử La mới quyết định may tất cho Tử Thụ. Còn vì sao lại là tất ư? Bởi vì cái này đơn giản nhất! Có điều nhìn thấy chiếc tất đang may dở, Tử La hơi đắn đo một chút liền quyết định sẽ tặng nó cho Mạc Vân Thiên, dù sao Tử Thụ cao cũng gần bằng Mạc Vân Thiên, chắc chân cũng bằng. Còn tất của Tử Thụ... ha ha, bữa sau may đổi khác, dù sao Tử Thụ cũng không hỏi. Tử Thụ nếu biết tiểu muội mà cậu luôn sủng ái dễ dàng lấy quà của mình tặng cho người khác như vậy, không biết vẻ mặt sẽ thay đổi thế nào đây.


Tử La nghĩ xong liền hưng phần tiếp tục may xong đôi tất. Làm xong, nàng bỏ chung với bức thư rồi giao cho Xuân Hoa đưa đi.


Gửi đồ cho Mạc Vân Thiên xong, Tử La lại bận rộn may tất cho Tử Thụ. Tử La cũng hy vọng Tử Thu nhận được tất trước năm mới. Lại nói, đây là sản phẩm đầu tiên nàng làm cho người nhà đây, càng nghĩ Tử La càng xấu hổ. Tử Vi cùng Tử Đào đã may cho nàng rất nhiều quần áo, bộ nào cũng vô cùng tinh xảo, bên trong đong đầy tình cảm của các nàng. Tử Thụ, Tử Hiên mặc dù không thêu thùa may vá, nhưng bọn họ đối với nàng tốt vô cùng, mà đến cả Tiểu Lục bình thường có đồ ngon cũng để dành cho nàng, ăn thứ gì cũng không quên Tam tỷ tỷ.


Tử La càng nghĩ càng xấu hổ, cuối cùng quyết định phải học may vá thật giỏi, sau đó may đồ cho mọi người trong nhà. Nghĩ vậy thôi chứ Tử La cũng chưa dám nói ra. Với trình độ của nàng thì chỉ có thể may tất thôi.


Sau đó Tử La liên tiếp tục tháng ngày thêu thùa may vá, làm đám Tử Thụ ngạc nhiên vô cùng. Mạc Vân Thiên nhận được thư và quà của Tử La đã là mùng ba Tết. Mạc Vân Thiên nhận được đồ của Tử La, vui vẻ thể nào không cần phải nói. Đọc bức thư lủng củng của Tử La, hắn không hề ghét bỏ, mà còn đọc vô cùng chăm chú.


Từ những chuyện nàng kể, Mạc Vân Thiên phảng phất như trông thấy Tử La tinh nghịch vui vẻ đang ở ngay bên cạnh mình, nhìn thấy những chuyện nàng đã trải qua, Tử La kể những chuyện vui của nàng, Mạc Vân Thiên đôi khi cũng không nhịn được cười. Nhìn thấy Tử La vì nửa cân mứt quả mà đòi Tử Thụ cho bằng được, đuổi theo Tử Thụ tới chín con phố, Mạc Vân Thiên suýt chút nữa bật cười.


Ha ha! Nghị lực này... Ngay lúc đó Mạc Tam đi vào báo cáo quân vụ cho Mạc Vân Thiên, nhìn thấy hắn mỉm cười, ngạc nhiên đứng sững lại. Nhưng khi Mạc Tam thấy Mạc Vân Thiên nhíu mày nhìn hắn, thì hắn không dám nghĩ lung tung nữa, vội vàng báo cáo quân vụ sau đó chạy như bay ra ngoài. Mạc Tam đi rồi, Mạc Vân Thiên lại tiếp tục đọc thư. Đến đoạn sau thấy Thân Diệc Phàm đến Cổ Thủy trấn, ý cười bên môi Mạc Vân Thiên chợt biến mất.


Lúc trước đương nhiên hắn cũng nhận được tình báo từ Dung Phong là Thân Diệc Phàm đến Cổ Thủy trấn. Khi nghe tin này hắn cũng có cảm giác nguy hiểm. Bây giờ đọc thư thấy Tử La vui vẻ vì Thân Diệc Phàm đến Cổ Thủy trấn như vậy, cảm giác nguy hiểm trong lòng Mạc Vân Thiên càng thêm mãnh liệt.


Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, đạo lý này hắn cũng hiểu.
Cho dù Thân Diệc Phàm có phải là tình địch của hắn giống như Dung Phong nói không, thì hắn cũng không cho phép tồn tại kẻ nào ao ước người mà hắn thích.


Nếu tiểu thê tử vất vả bảo vệ từ bé đến lớn bị người ta cướp ngang, Mạc đại tướng quân của chúng ta tìm ai khóc đây!
Mạc đại tướng quân của chúng ta có nên thay đổi kế hoạch ban đầu hay không...
Cũng may, Mạc Vân Thiên nhìn thấy quà Tử La tặng, sắc mặt lúc này mới đỡ hơn phần nào.


Đọc thư biết đôi tất này vốn làm cho Tử Thụ, nhưng cuối cùng lại tặng cho mình, Mạc Vân Thiên không nhịn được cười. Xem ra vị trí của hắn trong lòng Tiểu A La vẫn rất cao.