Điền Viên Cẩm Tú

Chương 236: Thân diệc phàm muốn chuyển đến trấn cố thuỷ

Hai xe quà Dung Phong mang tới không phải là ít, cả đám Tử Thụ cùng Dung Phong và mấy gã sai vặt 1 chạy hai vòng mới mang được hết đồ vào nhà.
Vì trong nhà nhiều người, để2kịp cơm trưa, cả Tử Thụ, Tử Hiên, thậm chí cả Lưu Hoành và năm gã sai vặt Dung Phong mang tới đều xuống bếp hỗ trợ.


Tử Vi đang có thai, mấy tỷ muội không cho nàng xuống bếp.8Còn Tử La là nhân vật chính ngày hôm nay nên mọi người cũng không để nàng xuống giúp. Dư lại Dung Phong thì sao? Hắn xuống giúp chỉ càng thêm phiền phức, vì thể hiện tại phòng khách6chỉ còn ba người Tử La, Tử Vi và Dung Phong. Tử Vi ngồi một lúc thấy không yên tâm, kêu Tử La ngồi nói chuyện với Dung Phong. Bản thân nàng phải xuống bếp nhìn một cái mới3yên lòng được. Tử La thấy Tử Vi đã đi xuống bếp rồi, nếu nàng cũng đi thì chỉ còn mỗi Dung Phong ở đây, vậy thì quá mất lịch sự. Hơn nữa nàng có một số việc muốn5nhanh chóng hỏi Dung Phong, vì thế Tử La ngôi lại. Năm trước lúc Tử La sinh nhật mười hai tuổi, Mạc Vân Thiên có nhờ Dung Phong chuyển hộ hắn một chuỗi Phật chậu hắn cố ý thỉnh về làm quà sinh nhật cho Tử La. Thế nên giờ Tử La thấy Dung Phong tới, nàng mong đợi không biết Mạc Vân Thiên sẽ tặng mình thứ gì. Lúc này không có ai, trong phòng chỉ còn nàng và Dung Phong, Tử La không nhịn nổi nữa hỏi Dung Phong. “Dung đại ca, trừ những món quà này huynh còn thứ gì hay lời gì muốn nói với A La không?” Dung Phong thấy Tử La hỏi thẳng. Hơn nữa, khi nãy lúc mới vào nhà hắn cũng cảm giác được Tử La có chuyện muốn nói với mình, chỉ là ngại nhiều người nên không hỏi. Tất nhiên Dung Phong biết Tử La muốn hỏi mình cái gì, kiểu này hơn phân nửa là muốn hỏi xem Mạc Vân Thiên có quà nhờ mình chuyển hộ không hay là có điều gì muốn nhắn nhủ. Nhưng Dung Phong muốn trêu Tử La, giả vờ không hiểu hỏi lại: “Còn gì cơ? Quà huynh muốn tặng A La đều lấy ra hết rồi đó, chúc mừng sinh nhật A La huynh cũng chúc rồi, có phải A La muốn nghe thêm lần nữa không?”


Thấy Dung Phong giả ngu, Tử La trợn mắt. Giả vờ đi, có giỏi huynh giả vờ tiếp đi. “Dung đại ca, huynh thật sự không hiểu à?” Ánh mắt Tử La nhìn hắn có chút nguy hiểm. “Ha ha, huynh nhớ ra rồi, nhớ ra rồi! Này, muội xem đây là gì?” Nhìn vẻ mặt “tối tăm” của Tử La, Dung Phong không dám trêu nàng nữa. Lỡ Tử La đi tố cáo với biểu huynh nhà hắn, Dung Phong biết quãng thời gian tiếp theo của mình sẽ trôi qua trong cảnh nước sôi lửa bỏng“. Thế là Dung Phong thức thời lấy quà sinh nhật Mạc Vân Thiên nhờ chuyển hộ ra cho Tử La. Thấy Dung Phong biết điều như vậy Tử La vô cùng hài lòng. Vẻ mặt nàng có chút tiểu nhân đắc chí, hưng phần nhận lấy hộp quà Dung Phong đưa. Mở hộp quà có vẻ ngoài đơn giản kia ra, bên trong hình như là quần áo. Tử La tò mò nhận lấy, vừa giũ ra, hoá ra là một tấm áo choàng da cáo trắng. Tấm áo choàng này da trắng như tuyết, chỉ có ở chỗ cổ tay thêm mấy đóa hoa hải đường mà Tử La thích. Tử La sờ sờ tấm áo choàng, nhìn qua thì trắng như tuyết, lại như mây trên trời, vô cùng xinh đẹp. Càng sờ càng thấy mềm mại, thoải mái.


Tử La vô cùng vừa lòng với chiếc áo này. Nàng thầm nghĩ nếu mặc nó đi trên nền tuyết trắng, chắc chắn sẽ rất phong cách. Dung Phong nhìn thấy nét kinh ngạc trong đôi mắt Tử La, khoé miệng vẫn cười từ nãy tới giờ, hắn biết Tử La rất thích món quà này. “A La thích không?” Thấy Tử La như vậy nhưng Dung Phong vẫn không nhịn được hỏi.


“Có ạ!“.
Nhìn Tử La nâng niu chiếc áo không rời tay, ánh mắt sáng lấp lánh, đầu gật gù, đột nhiên hắn hiểu ra tại sao biểu huynh nhà mình là nằng nặc đòi đích thân đi chuẩn bị món quà này cho nàng. Vì nụ cười hồn nhiên trong sáng này, bản thân hắn cũng thấy đáng giá.


Nếu biểu huynh nhà hắn nhìn được bộ dáng vui mừng này của Tử La thì tốt biết bao. Tiếc rằng tình hình ngoài biên quan bây giờ có hơi phức tạp, bên triều đình cũng rối ren, biểu huynh nhà hắn phải trấn thủ ngoài biên quan.


Dung Phong cảm thấy tiếc cho Mạc Vân Thiên. Đột nhiên hắn chợt nghĩ, nếu Mạc Vân Thiên không thể nhìn thấy, vậy hắn sẽ nói lại tỉ mỉ cho biểu huynh nghe. Hắn tin chắc Mạc Vân Thiên muốn nghe những điều này.


Thế là Dung Phong nói tiếp: “Áo choàng này do chính tay biểu huynh đi săn cáo trắng về làm đó. Hoa hải đường cũng do huynh ấy vẽ rồi mời người thêu lại cẩn thận.
“Thật không?” Tử La kinh ngạc.


“Đương nhiên, biểu huynh nói quà sinh nhật phải tự tay chuẩn bị mới có thành ý. Còn nữa, những món quà huynh mang đến hôm nay trừ điểm tâm với vải vóc sa tanh và hộp trang sức kim cương do Dung đại ca mua thì những thứ khác đều do biểu huynh kêu bọn Mạc Tam đưa tới cho huynh mang cho A La đó. À, đúng rồi, cả hộp điểm tâm này cũng do biểu huynh mua, còn dặn dò sư phụ ở tiệm Lục Ký cho ít đường thôi. Huynh ấy nói A La không được ăn nhiều đồ ngọt, nếu không sẽ sâu răng.” Dung Phong nói tiếp.


Trong hai xe quà mà Dung Phong mang tới, có nửa già xe vải vóc, sa tanh và hộp trang sức kim cương là quà sinh nhật bản thân hắn chuẩn bị. Còn hơn một xe đồ còn lại là do Mạc Vân Thiên kêu bọn Mạc Tam mang tới.


Nghe Dung Phong nói vậy Tử La càng giật mình, quay lại nhìn núi đồ đang chất trên giường đất. Dung Phong thấy thế liền chỉ chỉ chỗ quà hắn mua, rồi nói chỗ còn lại là của Mạc Vân Thiên.


Tử La nhìn qua, quả nhiên ngoài những món quà Dung Phong mua, đồ còn lại phần lớn đều mang hương vị biên quan. Ví như những tấm da ngoài biên quan, hay những món trang sức nho nhỏ thú vị, còn có vài món trang sức Mạc Vân Thiên lấy từ Trân Bảo Các. Trong chỗ quà ấy, Tử La thích nhất là đối ủng da hươu nhỏ và một cái mặt nạ bảy sắc cầu vồng.


Dung Phong nhìn nàng cái này cầm một chút, cái kia là ngó một hồi, nhìn cái gì cũng thích không muốn thả thì bật cười. Thấy Tử La sờ soạng đôi ủng da hươu kia lâu nhất liền nói: “Muội đi vào thứ xem xem có vừa không?”
“Dạ!” Tử La nói xong liền cẩn thận đi thử.


Sau đó nàng bước thứ trên đất vài bước, cảm thấy đôi giày này rất vừa chân, không chất không rộng, nhưng
mà mùa hè đi tất mỏng thì hơi rộng, nói chung vẫn đi được, vì thế Tử La ngạc nhiên hỏi: “Ơ: Giày vừa lắm ạ, sao Mạc đại ca lại mua được giày vừa chân thể nhỉ?”


“Ha ha ha, để mua được đôi giày này, biểu huynh phải ngồi khoa tay múa chân với chủ quán cả nửa ngày mới làm cho người ta hiểu A La cao chừng nào ấy. Chủ quán kia căn cứ theo chiều cao đại khái của A La và tuổi nên chọn giày cho muội đó.” Dung Phong nói. “Sao Dung đại ca biết?” Tử La hỏi.


“Lúc Mạc Tam tới lắm mồm nói ra hết, vì để mua mấy thứ này, biểu huynh còn cải trang đi dạo ban ngày trên đường đấy. Mạc Tam nói biểu huynh đứng trước sạp giày nửa tiếng đồng hồ mới mua được giày.” Dung Phong nói.


“Vậy Dung đại ca nói với Mạc đại ca hộ A La với, nói là đồ huynh ấy tặng, A La thích lắm, cảm ơn huynh ấy hộ muội.” Tử La nói.
“Hay là A La từ viết thư đi, huynh chuyển lại cho biểu huynh. Đúng rồi, biểu huynh có viết thư cho muội đấy.” Dung Phong nói xong liền lấy ra một phong thư được dán kín.


Tử La nhận lấy, bên trên có ghi “Thư gửi A La”, đúng là nét chữ của Mạc Vân Thiên, vì thế nàng quay lại nhìn Dung Phong. Dung Phong biết ý Tử La, nói: “Muội mở ra xem đi, huynh không xem đâu.” Tử La mở thư ra, đầu thư là những lời chúc mừng Mạc Vân Thiên muốn nói. Sau đó hắn hỏi nàng có thích quà sinh nhật không, còn nói nếu đôi giày da hươu kia không vừa thì nói với Dung Phong, hắn sẽ mua lại đôi khác. Cuối cùng có lẽ Mạc Vân Thiên thấy thư hơi ngắn quá nên dặn nàng phải ăn cơm đầy đủ, nói lan man một chút về bọn Tử Thụ nữa, viết hết chỗ đó vẫn chưa đến một trang giấy.


Tử La đọc thư xong muốn châm chọc vài câu, Mạc Vân Thiên viết thư y như người vậy, ngắn ngủn, khô khan, còn nghiêm túc nữa.
“Đọc xong rồi à?” Dung Phong thấy khóe miệng nàng giật giật bèn hỏi, thầm nghĩ trong lòng, Tử La đọc có


một lúc đã xong, chắc thư cũng ngắn, từ chỗ hắn đứng cũng thấy được tờ giấy mỏng manh kia. Dung Phong cảm thán, vị biểu huynh kia nhà hắn chả biết tán gái tí nào, cơ hội bày tỏ với Tử La tốt như thế mà cũng không nắm được. Dung Phong ngẫm nghĩ, nếu để hắn tán gái, chắc chắn hắn phải viết mượt mà mấy chục trang thư tình rồi, viết đến nỗi mà cô bé nhận thư ngoài hắn ra thì không gả cho ai khác.


“Dạ, muội xem xong rồi. Thư hồi âm cho Mạc đại ca hôm nào muội đưa cho Dung đại ca sau được không?” Tử La bỏ lá thư xuống nói.
“Đương nhiên là được.” Dung Phong nói.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tử Đào lấy ra một chiếc bánh sinh nhật do nàng làm, kêu mọi người cùng chúc mừng Tử La.


Sau một hồi náo nhiệt, đám Dung Phong ở lại nhà Tử La thêm nửa ngày rồi mới về.


Buổi tối nhà Tử La lại tổ chức hội nghị gia đình. Tử Thụ, Tử Hiên, Tử Đào và Tiểu Lục đều lấy quà mình chuẩn bị ra tặng Tử La. Tử La thu thêm được mấy hộp quà nữa, cười híp mắt. Nàng thầm nghĩ, trừ việc Mạc Vân Thiên không tới được ra thì sinh nhật này thật hoàn mỹ. Qua sinh nhật Tử La mấy ngày, huynh muội họ nhận được thư bên Tụ Phương Trai. Trong thư nói rằng qua mười ngày nữa, Thân Diệc Phàm và mẹ hắn cùng với muội muội sẽ dọn tới trấn Cổ Thuỷ ở tạm. Sở dĩ Thân Diệc Phàm chuyến về đây vì năm nay mẹ hắn bệnh nặng, đại phu đề nghị về quê tĩnh dưỡng. Thế nên ba người Thân Diệc Phàm chuyện về biệt viện nhà họ Thân ở trấn Cổ Thuỷ.


Huynh muội Tử La nghe xong lý do cũng có chút nghi ngờ, nhưng mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Nếu Thân Diệc Phàm không nói, huynh muội Tử La cũng không hỏi. Nhà Thân Diệc Phàm còn mời huynh muội Tử La khi ấy đến biệt viện ở trên trấn của bọn họ. Nói là lúc ấy sẽ mời mấy nhà quen biết qua tổ chức một bữa tiệc nhỏ.


Tử La biết đây là thói quen của mấy nhà giàu, cũng không ngạc nhiên khi nhận được lời mời này. Vì thế huynh muội Tử La bắt đầu chuẩn bị quà để đưa cho nhà Thân Diệc Phàm.