Điền Viên Cẩm Tú

Chương 235: Hai năm sau

Qua một năm phát triển, nhờ quy mô, cách trang trí độc đáo và hệ thống nhân viên bán hàng có huấn


luyện mà Thải Y Các trở thành một nơi có tiếng ở phủ Bạch Nhạc. Chớp mắt lại hai năm qua đi. Trong hai năm này, có thể nói Thải Y Các của tỷ muội Tử La phát triển liên tục, trước mắt đã trở thành một nhãn hiệu trang phục nổi tiếng ở phủ2Bạch Nhạc, một nơi điểm nhấn của nơi đây. Từ khi Thải Y Các của tỷ muội Tử La ra đời cho tới bây giờ, chỉ ba năm ngắn ngủi đã nổi tiếng khắp phủ Bạch Nhạc. Theo cách nói của Tử La thì Thải Y Các của các nàng bây giờ đã là hàng hiệu cấp tỉnh.


Chính bản thân Tử La cũng phải kinh ngạc về tốc độ phát triển của Thái Y Các.


Nhưng nghĩ8lại thì các nàng thành công cũng có cơ sở, chứ không phải tự nhiên mà có. Đầu tiên, cửa hàng quần áo nhà Tử La giành trước cơ hội tung ra thị trường. Hơn nữa, mấy tỷ muội Tử La đã bắt đầu gây dựng được nhãn hiệu riêng cho mình. Thương hiệu Thải Y Các này từ ngày đầu tiên cửa hàng quần áo ra đời đã trở thành cái tên gắn liền với6dòng quần áo. Ưu thế cơ hội rất lớn.


Thêm nữa, việc mua bán quần áo vừa mới bắt đầu, nhu cầu thị trường vô cùng khổng lồ. Mấy tỷ muội Tử La cũng chỉ cung tạm đủ lượng quần áo cầu. Hơn thế, yêu cái đẹp là thiên tính của phụ nữ, phương pháp trang điểm của Tử La càng tăng thêm ưu thế cho cửa hàng.


Còn một lý do nho nhỏ nữa là, trong mấy3huynh muội nhà các nàng có Tử Thụ và Tử Hiên còn trẻ đã đỗ tú tài, còn là một nhà song tú, về sau huynh muội Tử La còn được Hoàng Đế ban thưởng. Những điều này đều khiến mấy huynh muội Tử La có một mức độ nổi tiếng nhất định ở phủ Bạch Nhạc. Hiện tại mấy huynh muội nàng làm ăn buôn bán đương nhiên sẽ khiến người khác chú ý.


Đủ loại5nguyên nhân khiến Thái Y Các nhà Tử La phát triển nhanh chóng.
Mà trong mấy năm nay, không chỉ có Thái Y Các của tỷ muội Tử La đạt được nhiều thành tựu. Tử Thụ và Tử Hiển cũng phát triển sự nghiệp của họ đáng kể.


Mấy năm nay, Tử La cũng ít tham gia vào chuyện làm ăn của Tử Thụ với Tử Hiên, nên có thể nói thành tựu đạt được trong khoảng thời gian này đều là kết quả nỗ lực của Tử Thụ và Tử Hiên.
Việc buôn bán trong những năm này của nhà Tử La có rất nhiều thành tích, bước lên một bậc mới.


Đầu tiên nói về cửa hàng Malatang nhà Tử La đi. Cửa hàng Malatang mở thêm sáu chi nhánh mới, trừ những cửa hàng phân bố dọc theo hai huyện thành đi thẳng lên phủ thành, có hai cái đặt ở hai huyện gần huyện Thanh Dương nhà các nàng.


Tiếp theo là xưởng gia cụ của nhà Tử La. Nửa đầu năm ngoái, Tử Thụ, Tử Hiên và Chu Viễn đi theo thương đội của lão Chu chuyển hàng, đi qua vài phủ thành. Tầm mắt của Tử Thụ chuyển sang phủ Tây Nam gần phủ Bạch Nhạc nhà bọn họ. Cuối cùng mở thêm một chi nhánh cho xưởng gia cụ ở phủ Tây Nam. Còn trong năm nay, đám Tử Thụ càng không ngừng cố gắng, mở thêm cửa hàng gia cụ ở hai huyện giao giữa phủ Tây Nam và huyện Thanh Dương.


Tử Thụ và Tử Hiên làm vậy, có thể nói là đã thành công mở rộng việc buôn bán của cửa hàng gia cụ thêm một nửa. Vốn dĩ xưởng gia cụ nhà Tử La đã có bảy chi nhánh ở phủ Bạch Nhạc. Bây giờ là mở thêm ba chi nhánh ở phủ Tây Nam. Cửa hàng gia cụ Sang Ý đã trở thành thương hiệu nổi danh ở phủ Bach Nhạc và phủ Tây Nam. Mặc khác, mấy năm nay tỷ muội Tử La còn mua thêm bốn điền trang, tính ra phải thêm hơn hai nghìn mẫu ruộng.


Cái lớn nhất nằm trong một trận giữa thị trấn các nàng và huyện Thanh Dương.


Chỉ riêng điền trang này đã rộng hơn một nghìn mẫu. Nơi này đất đai phì nhiêu, thế đất đai bằng phẳng, là ruộng tốt hiếm có. Ba điền trang khác có hai cái ở gần thị trấn, còn một cái hơn năm trăm mẫu, chỉ kém cái điền trang lớn nhất kia thôi, nằm ở ngoại thành huyện thành.


Chỗ điền trang ấy tuy tiêu tốn gần hai vạn năm nghìn lượng bạc của tỷ muội Tử La nhưng bọn họ cảm thấy đáng. Dùng lời của Tử La thì cửa hàng, xưởng gia cụ dù kiếm được nhiều tiền, nhưng buôn bán vẫn có chỗ nguy hiểm. Mà mua ruộng là phương pháp an toàn nhất, có đồng có ruộng rồi thì huynh muội Tử La dù đột nhiên buôn bán xảy ra vấn đề cũng không cần lo ăn lo mặc. Vừa tiến vừa thủ, Tử La cảm thấy bọn họ nên lo cả hai đường mà không phải chỉ chăm chăm vào phát triển buôn bán.


Trong quá trình này, nhà bọn họ cũng cố gắng khiêm tốn hết mức có thể, tỷ muội các nàng không khoe khoang của cải ra ngoài. Nhà nàng mua điền trang cũng cố làm thật bí mật. Tất cả đều vì tránh lòng đố kỵ. của người khác. Tuy rằng hiện giờ nhà Tử La đã có Tử Thụ, Tử Hiên chống đỡ gia đình, nhà các nàng còn từng được Hoàng Đế ban thưởng, những thứ này ít nhiều gì cũng có tác dụng bảo vệ cho nhà họ. Rất nhiều người nghe danh ruộng nuôi cá nhà họ Đổng xong đều có chút coi trọng liếc qua huynh đệ họ một cái. Đến cả Lương tri phủ của phủ Bạch Nhạc thái độ cũng rất hiền hoà với huynh đệ bọn họ, khiến cho huynh muội bọn họ bớt được bao nhiêu phiền phức.


Nhưng rốt cuộc vẫn chưa đủ đảm bảo, huynh muội Tử La phải tiến xa hơn, phải làm bản thân càng thêm mạnh mẽ mới được. Cho nên bây giờ huynh muội họ vẫn cần phải khiêm tốn. Hiện giờ sản nghiệp nhà Tử La đã có mười một tiệm Malatang, mười một chi nhánh gia cụ và bốn điền trang. Nhà huynh muội Tử La cũng coi như gia nhập hàng ngũ trung thượng lưu.


Đương nhiên căn cơ nhà các nàng không sâu, so với những nhà giàu kia vẫn kém rất nhiều, có thúc ngựa cũng đuổi theo không kịp. Đến cả nhà họ Lâm ở trấn Cổ Thuỷ thì nhà các nàng cũng không chưa sánh bằng. Nhưng chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà nhà Tử La đã phát triển đến bậc này cũng rất nhanh rồi. Chỉ riêng tiềm lực phát triển đã khiến cho rất nhiều người nguyện ý qua lại với nhà họ. Dù không có quan hệ gì cũng không chọn trở mặt với huynh muội Tử La, dẫu sao thì chả ai mong mình có một kẻ địch mạnh mẽ cả. Đây cũng là nguyên nhân khiến mấy huynh muội họ có thể phát triển vững vàng mà không có ai tới gây rối.


Ngoài ra, trừ cả nhà Tử La đang thay mình, đáng kể tới còn có thay đổi của Chu Viễn và Lưu Hoành.


Trong mấy năm nay, trừ việc buôn bán ở xưởng gia cụ và buồn tạp hóa, bây giờ Chu Viễn còn bán hàng khô và hàng da, có thể coi như làm ăn phát đạt. Lão Chu thấy tiểu nhi tử có tiền đồ như vậy, đi đường cũng ưỡn ngực vểnh râu.


Còn Lưu Hoành, bây giờ ngoài hai chi nhánh Lưu Hương Lầu ở trấn trên và huyện thành lúc trước, hắn còn mở một chi nhánh Lưu Hương Lầu ở một huyện thành gần huyện Thanh Dương nhất trên đường tới phủ thành.


Hiện giờ, Lưu Hương Lầu ở vùng Thanh Dương này cũng coi như là một tửu lầu có danh tiếng. Nhưng việc vui nhất trong mấy năm nay của nhà Lưu Hoành không phải là mở chi nhánh, mà là nhà bọn họ có thêm người.


Tháng hai năm ngoái, Tử Vi sinh hạ con trai trưởng Tiểu Đoàn Đoàn. Đương nhiên Tiểu Đoàn Đoàn chỉ là nhũ danh thôi.
Hiện tại, Tử Vi đã mang thai được gần bốn tháng, có lẽ sang năm, nhà Lưu Hoành sẽ có thêm thành viên mới.


Vậy nên bây giờ mỗi ngày Lưu Hoành đều đắc ý dạt dào. Ngày nào cũng hớn hở vui vẻ, đối xử với Tử Vi càng tốt hơn.


Đảo mắt lại tới sinh nhật mười ba tuổi của Tử La. Hôm nay từ sáng sớm Tử La đã thay quần áo mới mà mấy người Tử Thụ chuẩn bị, ăn bữa sáng cả nhà chuẩn bị cho. Sau đó hai vợ chồng Lưu Hoành và Tử Vi bể theo Tiểu Đoàn Đoàn đi cùng với Chu Viễn dạo gần đây như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi tới tặng quà sinh nhật cho Tử La. Vợ chồng Chu Viễn đại biểu cho cả nhà tặng Tử La hai bộ váy áo cực kỳ hoa mỹ, còn có cả một bộ trang sức tinh xảo thích hợp với độ tuổi của nàng.


Bản thân Chu Viễn lại tặng cho Tử Là một chuỗi lắc tay trân châu màu hồng nhạt hiếm có. Mỗi viên trân châu trên lắc tay đều có màu hồng nhạt, kích thước như nhau, có thể thấy được món quà này quý như thế nào. Ngay cả Tử La tự nhận là mấy năm gần đây nhìn qua không ít trang sức quý trọng cũng không nén nổi sự kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc lắc tay trân châu này. Tử La thấy Lưu Hoành và chu Viễn đều lấy ra quà sinh nhật quý giá như thế. Đặc biệt là Chu Viễn, quả nhiên là tên thổ hào. Nàng khen hai người họ liên tục, lời khen như chẳng mất tiền mua, cứ thế ào ào tuôn, khen tới nỗi đám Lưu Hoành đều hớn hở.


Cả nhà Tử La đang vui vẻ trong bầu không khí hòa thuận, đột nhiên có người gõ vang của sân.
“Hì hì, chắc lại có người tới tặng quà sinh nhật cho A Larồi, A La ra mở cửa đây.”
Tử La nói xong bèn chạy ra ngoài, gần đến trước cửa, nàng hô to: “Ai ở bên ngoài đó?”


“A La, Dung đại ca tới này.” Tử La nghe tiếng Dung Phong, bước chân càng thêm nhanh.


“Dung đại ca đến rồi!” Sau khi mở cửa xong nàng mừng rỡ nói. “Sinh nhật A La sao Dung đại ca lại không đến được chứ. Muội nhìn xem, tất cả đều là quà sinh nhật của muội đó. À, còn đây nữa, đây là điểm tâm Dung đại ca tới tiệm Lục Ký mua cho muội.”


Dung Phong cười nói, khí phách hất tay ra sau chỉ vào hai xe ngựa to đựng đầy quà tặng. Tiếp theo hắn cầm một hộp điểm tâm to từ trên xe xuống.
Ý cười trên miệng Tử La không thể giấu được, hứng chỉ nói to: “Dung đại ca tốt quá đi!”


Mấy người Tử Thụ đi theo ra cũng nghe được tiếng hô kích động của Tử La, khi bọn họ tới Tử La đã cầm hộp điểm tâm Dung Phong mang đến không chịu bỏ ra rồi, bọn họ vừa bực mình vừa buồn cười. Mọi người không cần đoán cũng biết hộp điểm tâm này chắc chắn đến từ tiệm Lục Ký.


“Dung đại ca, huynh đến rồi, mau vào nhà đi.” Tử Thụ mời Dung Phong vào nhà. Dung Phong cũng không khách khí. Hắn cầm mấy hộp quà trên xe ngựa xong liền đi theo huynh muội Tử La vào trong. Mấy gã sai vặt phía sau cũng vội vàng cấm quà trên xe xuống đi vào theo.


Tử Thụ, Tử Hiên và Lưu Hoành thấy mấy gã sai vặt của Dung Phong cầm nhiều đồ như thể cũng lại giúp.


Mấy gã sai vặt kia nào dám để đám Tử Thụ động tay, chỉ nói để bọn họ làm là được. Bản thân Dung Phong cũng nói mấy thứ này để bọn họ bế là được, nhưng chút đồ như thế bế chẳng tốn sức mấy nên huynh đệ Tử Thụ kiên trì muốn bê vào giúp.