Điền Viên Cẩm Tú

Chương 233: Danh tiếng thải y các ngày càng hưng thịnh

“Không nói cho Đại ca biết. À, đúng rồi, Đại tỷ phu mời chúng ta đến Lưu Hương Lầu ăn cơm.”


Tử La nói. “Ha ha, ta còn định sai Tiểu Trúc đến2thôn Hoa Hòe gọi các đệ, không ngờ các đệ cũng tới đón A La. Vậy càng tốt, cùng đến Lưu Hương Lầu ăn tiệc khánh công đi.” Lưu Hoành thấy vậy8nói.


Hoá ra hôm nay Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục dẫn người tới giúp tỷ muội Tử La chuẩn bị nghi thức khai trương xong, mấy tỷ muội Tử La nói6cửa hàng chiêu đãi toàn khách nữ, bảo bọn Tử Thụ tránh qua chỗ khác.
Sau đó thì huynh đệ Tử Thụ về thôn, bây giờ thấy cũng tới giờ về nên tới3đón tỷ muội Tử La.


Sau đó huynh muội Tử La cùng vợ chồng Lưu Hoành đến Lưu Hương Lầu ăn tiệc khánh công.


Trừ mấy tỷ muội Giang Đại Nha lần đầu tới5tửu lầu ăn cơm nên hơi ngượng ngùng, bữa tiệc khánh công này có thể nói là cả chủ và khách đều vui vẻ. Trong lúc buổi tiệc diễn ra, hai cha con Lưu Hoành đều tự mình tiếp khách.


Sau khi ăn xong, sắc trời đã tối. Cha con Lưu Hoành thấy nhà Tử La nhiều người, có lẽ mấy tỷ muội Giang Đại Nha không thể ngồi cùng xe ngựa được nên phải một chiếc xe ngựa đưa huynh muội Tử La trở về.
Tới nhà Giang Tam thẩm, huynh muội Tử La đưa đồ ăn mang về từ Lưu Hương Lầu cho Giang Đại Nha.


“Tam Nha tỷ, đây là bữa ăn khuya cho tỷ này. Đồ ăn bên trong ngon lắm, có gì để Tam thúc, Tam thẩm, Tứ Nha với Ngũ Nha nếm thử xem.” Tử La đưa hộp đồ ăn cho Giang Tam Nha cách mình gần nhất.
“A La, nhà muội có không?” Giang Tam Nha hỏi.


“Có, Đại tỷ phu cũng chuẩn bị cho nhà muội. Phần này là của nhà tỷ.” Tử La nói. “Cảm ơn.” Giang Tam Nha cảm ơn từ tận đáy lòng. “Đừng khách khí.” Tử La xua xua tay, lại leo lên xe ngựa. Tử Thụ thấy vậy vội kéo nàng lên. “Đại Nha tỷ, các tỷ vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.” Tử Thụ dặn dò một câu rồi đánh xe ngựa đi. Giang Tam Nha đi cùng Giang Đại Nha ra sau hậu viện, nhớ tới những gì mấy huynh muội Tử La đã làm cho nhà mình, lòng nàng chợt xúc động, bàn tay đang cầm hộp đồ ăn cũng nắm càng thêm chặt. “Oa! Đồ ăn thơm quá đi mất, muội chưa từng ăn món nào ngon như thế này đâu.” Giang Ngũ Nha cầm bát thịt kho tàu lên ngửi, nét mặt đầy thỏa mãn.


“Ăn ngon thì mọi người cùng tới ăn đi. Tất cả chỗ đồ ăn này đều do huynh muội Tử La mang tới đó.” Giang Nhị Nha nói.


“A La tỷ tỷ đối xử với nhà mình tốt quá.” Giang Ngũ Nha nói. “Đúng đó, nhớ năm đó cả nhà chúng ta đều ở nhà tranh, ba bữa không đủ no, càng đừng nói tới tích trữ lương thực. Mấy tỷ muội các con đứa nào cũng đói vàng vọt, ta nhớ năm đó Ngũ Nha đói cứ khóc mãi. Nếu không có mấy huynh muội Tử Thụ thì chúng ta có khi đã tan cửa nát nhà. Giờ nghĩ lại mới thấy khi đó chúng ta thật ngốc, chỉ muốn hiếu thuận với bà nội các con, suýt chút nữa thì bán cả Đại Nha đi.” Giang Tam thẩm nói tới đây, không nhịn nổi sụt sùi.


“Mẹ, con vẫn yên ổn đó thôi, còn gả cho một người chồng tốt. Bây giờ còn có Tiểu Bảo nữa. Cha mẹ yên tâm đi, mấy tỷ muội chúng con sẽ cố gắng làm việc cho nhà A La, báo đáp ân tình năm đó.” Giang Đại Nha nhìn con trai Tiểu Bảo mới hơn một tuổi đang ngủ say trong lòng Giang Tam thẩm, cảm khái.


Mấy năm gần đây nhà họ Giang đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đầu tiên là Giang Tam thúc và Giang Tam thẩm đi làm công ngắn hạn cho tỷ muội Tử La, trong nhà đủ cơm ăn. Sau đó Giang Tam thẩm và mấy tỷ muội Giang Đại Nha lên trấn trên làm công cho cửa hàng Malatang nhà Tử La.


Tiếp đó, Giang Đại Nha gả được cho một người hàm hậu, rồi nhà họ có nhà mới. Đứa con đầu lòng của Giang Đại Nha cũng là con trai, phá vỡ lời đồn nhà họ chỉ sinh được con gái. Điều này làm nhà bọn họ có thể thắng lưng đối mặt với người trong thôn rồi. Bây giờ Giang Tam thúc, Giang Tam thẩm có cháu ngoại, vạn sự đủ đây, coi như bỏ xuống được gánh nặng không có con trai trong nhiều năm, toàn tâm toàn ý chăm sóc cháu ngoại.


Mà trong năm nay, Giang Nhị Nha cũng định ra hôn sự với một hộ nhà giàu ở thôn lớn gần trấn trên nhất, qua năm sẽ xuất giá. Bây giờ không có gánh nặng hôn nhân cho con cái, lại có cháu trai, Giang Tam thúc và Giang Tam thẩm tính tìm một đứa con rể tới ở rể cho tiểu nữ nhi, như vậy là không còn gì tiếc nuối nữa. Thể nên người nhà họ Giang cảm kích huynh muội Tử La tới mức nào cũng có thể tưởng tượng được.


“Đại Nha nói đúng, đạo lý nhận người giọt nước, trả người dòng suối, cha chưa từng đọc sách cũng biết. Mấy tỷ muội các con phải làm việc cho người ta cẩn thận nghe chưa?” Giang Tam thúc cũng nói. “Dạ, bọn con hiểu. Thật ra dù là cửa hàng hay tiệm quần áo, trong thôn chúng ta có rất nhiều người đi được. Nhưng tỷ muội A La nghĩ tới đầu tiên vẫn là chúng ta, phần ân nghĩa này bọn con hiểu. Cha mẹ, hai người biết không, quần áo hôm nay bọn con bán đắt hàng lắm, tỷ muội A La khen thưởng mỗi người năm lượng bạc.” Giang Nhị Nha nói xong liền lấy năm lượng bạc trong ngực ra. Tiếp đó cả Giang Đại Nha, Giang Tam Nha cũng lấy phần mình ra. “Nhiều vậy sao?” Giang Tam thẩm không thể tin nổi.


“Dạ, vốn bọn con không định nhận, nhưng mấy tỷ muội A La cứ khăng khăng đưa nên bọn con đành phải nhận lấy. Nhưng mà cha mẹ cứ yên tâm đi, về sau bọn con sẽ càng cố gắng làm việc cho nhà A La là được.” Giang Nhị Nha nói, sau đó định đưa bạc cho hai người Giang Tam thúc.


“Nếu là bạc thưởng thì các con cứ giữ lại đi. Tiền công các con đi làm cũng đủ chi tiêu trong nhà rồi.” Giang Tam thẩm nói.
Giang Nhị Nha cố thuyết phục Giang Tam thẩm nhận chỗ bạc kia. Đến cả Giang Đại Nha đã xuất giá cũng muốn đưa bạc cho cha mẹ.


Giang Tam Nha nhìn cảnh tượng hòa thuận vui vẻ trước mắt, càng hạ quyết tâm trong lòng phải thêm cổ gắng học tính sổ sách và quản lý cửa hàng, bởi nàng biết bây giờ huynh muội Tử La cần những người như vậy nhất.


Mấy huynh muội Tử La cũng không biết những việc đã xảy ra ở nhà họ Giang. Khi huynh muội Tử La về đến nhà, rửa mặt xong, cả nhà tụ tập ở thư phòng hậu viện mở cuộc họp. “Chỉ tính riêng cửa hàng quần áo, trừ tất cả chi phí thì hôm nay chúng ta lãi hơn bảy trăm lượng bạc. Con số này hơn xa lợi nhuận của cửa hàng Malatang vài con phố rồi, dù là cửa hàng gia cụ thì một ngày cũng không kiếm được nhiều bạc như thế. Khó trách A La nói tiền của phụ nữ và trẻ con dễ kiếm nhất, bây giờ để hiểu ra rồi.”


Tử Hiên ngồi xem sổ sách của Thái Y Các xong không nhịn được cảm thán. Hoàn toàn không thể trách tại sao Tử Hiên lại cảm khái như vậy, cửa hàng Malatang nhà bọn họ mỗi ngày cũng chỉ kiếm được mấy lượng hoặc mười mấy lượng mà thôi. Mà cửa hàng quần áo lại kiếm hơn bảy trăm lượng, dù là bên xưởng gia cụ cũng không thể kiếm được nhiều tiền như thế. “Nhị ca, sổ sách trên tay huynh mới chỉ trừ tiền mua vật liệu may mặc và phí tổn nhân công, còn tiền cửa hàng, trang hoàng cửa hàng đã trừ đâu. Còn nữa, sau này chưa chắc ngày nào cũng kiếm được như thế.” Tử La nhắc lại những lời đã nói với Tử Đào cho Tử Hiên nghe.


“Thì cũng chẳng hơn kém bao nhiêu, A La muội không biết chứ, mấy ngày gần đây ta và Đại ca cũng đi một vài nơi tìm hiểu cách tiêu tiền của mấy nhà giàu. Nghe nói mỗi tháng bọn họ đều may đồ mới, dù là những nhà không để ý đến mấy cái này thì mỗi mùa cũng may đồ mới. Thế nên mọi người không cần phải lo lắng quá nhiều về chuyện này đâu. À còn nữa, nếu người giàu trên trần chỉ có hạn thì chúng ta có thể mở chi nhánh trên huyện thành, rồi cả ở phủ thành nữa. Nghĩ đến đây đã thấy con đường phía trước rộng mở rồi.” Tử Hiên phân tích. “Vâng, nhị ca nói cũng đúng đấy ạ. Chúng ta theo dõi tình hình làm ăn của cửa hàng quần áo thêm một thời gian nữa, nếu thành công sẽ mở thêm chi nhánh. Học theo cửa hàng Malatang mở thành chuỗi cửa hàng luôn.” Tử La nói.


“Đúng đó, chúng ta phải đưa Thải Y Các đến các tỉnh thành của Đại Tề luôn!” Tử Đào hưng phấn. “Ồ, Tử Đào mạnh miệng thật, cơ mà nhị ca thích chí hướng của muội.” Tử Hiên nói. Tử La nghe vậy đầu như có mấy cái vạch đen, sao nàng lại cảm thấy nhị tỷ bị mình dạy hư rồi. Ngày ngày lăn lộn ở cửa hàng phục trang thì thôi đi, bây giờ còn có chí hướng như vậy, rất có xu hướng phát triển thành nữ cường nhân*. Xem ra nàng phải chú ý một chút, nếu không thì Tử Đào vốn dĩ đã có tiềm chất nữ hán tử* rồi, giờ lại thành nữ cường nhân thì, à ờ, hình ảnh này không đẹp chút nào.


*Nữ cường nhân: cụm từ mà người Trung Quốc dùng để chỉ những phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang
*Nữ hán tử: Người phụ nữ mạnh mẽ như đàn ông


Mấy ngày kể tiếp, việc buôn bán của Thái Y Các nhà Tử La có thể nói là khách tới nườm nượp. Chẳng những lượng khách không giảm đi như Tử La tưởng, mà còn có xu thế gia tăng. Tiền vào mỗi ngày gần ngàn lượng, thậm chí có ngày hơn ngàn lượng. Mấy huynh muội Tử La thầm nghĩ, xem ra bọn họ vẫn xem thường khả năng tiêu tiền và con tim mê cái đẹp của phụ nữ.


Ngoài cửa hàng trang phục, phương pháp trang điểm nhà Tử La cũng ngày càng nổi tiếng. Không chỉ những đại cô nương, nàng dâu nhỏ, quý phu nhân ở trấn Cổ Thuỷ đến, dần dần còn có cả người ở những trận phụ cận, thậm chí nữ quyến ở những nhà giàu trên huyện thành cũng mộ danh mà tới. Có thể nói, Thải Y Các nhà Tử La đã có danh tiếng nhất định ở huyện Thanh Dương. Thế nên từ lúc huynh muội Tử La khai trương tới nay, việc buôn bán chưa bao giờ kém.


Sau này, nữ quyền của mấy nhà giàu khi tham gia yến hội hay hội thơ gì gì đó đều sẽ tới Thái Y Các chọn quần áo trước, sau đó trang điểm xong mới đi tham gia yến hội, hội thơ. Mà những người đã đến Thái Y Các trang điểm sau khi đến yến hội sẽ được khen ngợi hết lời. Từ đó, mỗi khi có yến hội gì đó, người tới Thải Y Các nhà Tử La trang điểm càng nhiều. Trước khi đi dự tiệc phải đến trung tâm trang điểm tạo hình là chuyện rất bình thường trong cuộc sống hiện đại của Tử La. Nhưng nàng không ngờ một cửa hàng quần áo lại có thể dẫn đầu trào lưu trong triều đại này. Xem ra, phụ nữ yêu cái đẹp dù ở đâu vẫn thế. Tử La và Tử Đào, Tử Vi, ba người các nàng trải qua năm nay trong niềm vui kiếm tiền. Mà đám Tử Thụ, Tử Hiên còn cả Lưu Hoành, Chu Viễn nhìn năng lực kiếm tiền của các nàng cũng bị kích thích. Bọn họ cảm thấy làm một người đàn ông không thể thua kém đám Tử La được, vì thế tinh thần kiếm tiền cũng tích cực chưa từng thấy. Thế là qua năm mới, hai huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên càng thêm nhiệt tình chạy tới chạy lui lo việc buôn bán trong nhà. Còn Chu Viễn cũng cố gắng mở rộng bản đồ thương nghiệp của hắn, từ chỉ buôn bán gia cụ, sau lại thêm buôn bán tạp hoá. Đến cả Lưu Hoành, hắn cũng mở thêm một chi nhánh Lưu Hương Lầu mới trên huyện thành.