Điền Viên Cẩm Tú

Chương 232: Phát tài

Tử Vi nào biết rằng Lâm gia Cổ Thủy trấn từng muốn lấy nàng về làm con dâu, lại càng không biết những suy nghĩ của Lâm phu nhân lúc này. Nàng coi mấy người Lâm phu nhân là khách quý, cho nên tiếp đãi vô cùng nhiệt tình.


Lâm phu nhân thấy Tử Vi biết tiến biết lùi, nho nhã lễ độ,2chẳng hề kém cạnh các phu nhân đương gia thì trong lòng càng hối hận. Chỉ là bà đã trải đời nhiều năm, nên cho dù trong lòng có cuộn sóng thế nào thì trên mặt vẫn rất điềm nhiên, thậm chí còn cười khéo được.


Mà Tử La thấy người tới là nữ quyến Lâm gia đương nhiên cũng không dám thờ8ơ, quay sang cùng Tử Vi bắt chuyện với bọn họ.


Tử La chọn cho Lâm phu nhân một bộ quần áo màu lam nhạt, sau đó bảo Tử Đào đổi kiểu tóc và trang điểm nhẹ nhàng cho bà. Lâm phu nhân hơn bốn mươi lập tức trẻ ra gần mười tuổi. Chuyện này khiến bà cực kỳ vui vẻ, khen tỷ6muội Tử La không ngớt lời.


Sau đó đám Tử La bắt đầu chọn quần áo và trang điểm cho Trần Mỹ Mỹ. Trần Mỹ Mỹ này không phải người bình thường. Thật ra thì dù nàng ta có một thúc thúc ruột làm chủ bộ, nhưng cũng chẳng phải phụ thân nàng ta. Hơn nữa, vị thúc thúc đó cũng chẳng phải3chủ bộ ở huyện Thanh Dương, không quản lý, cũng chẳng làm gì được ở huyện này. Theo lý thì nhà nàng ta không xứng với Lâm gia, nhưng được cái nàng ta lại rất thông minh, có thủ đoạn. Không biết nàng ta nghe được ở đâu mà biết chuyện Lâm gia muốn thay cái danh thương gia, dựa vào quan5lại để thay đổi địa vị.


Thế là sau khi đoạt giải ở cuộc thi thêu, nàng ta làm bộ vô tình gặp mặt Lâm phu nhân, hay đến Lâm gia để tạo ấn tượng tốt, lại suốt ngày nhắc tới chuyện thúc thúc ruột của mình làm chủ bộ, nói thẳng ra là vị thúc thúc đó đối xử với nàng ta rất tốt. Còn bảo là vì thúc thúc không có con gái nên coi nàng ta như con gái ruột, luôn đồng ý với những yêu cầu của nàng ta. Không những thế còn rất được Huyện lệnh đại nhân yêu thích, sẽ trở thành Huyện thừa*. Lời của nàng ta ám chỉ rằng, nếu nàng ta gả vào Lâm gia thì nhất định sẽ lấy được một chức quan cho nhà này. * Huyện thừa: Quan giúp việc cho Huyện lệnh.


Quả nhiên Lâm phu nhân động tâm. Mặc dù bà mà một cao thủ trạch đấu nhưng không hiểu nhiều chuyện bên ngoài. Bà cứ cho rằng hôn sự này rất tốt, nhất định có thể giúp được Lâm gia, cho dù Trần gia không thể tìm cho nhà mình một chức quan nho nhỏ thì ít nhất nhà bà cũng có thông gia làm quan, có thể để Lâm gia thuận lợi hơn trên thương trường. Thế nên Lâm phu nhân suốt ngày nói tốt cho Trần gia trước mặt Lâm viên ngoại, nói Trần Mỹ Mỹ này hiền lành, hiểu lễ nghi, có tài hoa thế nào, còn nói bóng nói gió chuyện Lâm viên ngoại muốn rước Tử Vi về làm con dâu cho Trần Mỹ Mỹ nghe. Trần Mỹ Mỹ lập tức cho người tìm hiểu chuyện nhà huynh muội Tử La. Tiếc là ngoài chuyện gia cảnh hơi bần hàn thì chẳng có gì có thể bới móc cả. Cuối cùng nàng ta biết được chuyện giữa Đổng Mại và Hà tú tài, liền nói bóng nói gió trước mặt Lâm phu nhân, còn ám chỉ chuyện như vậy là tối kỵ với người làm quan nữa.


Quả nhiên, Lâm phu nhân tiếp tục bị lừa, về nhà nói xấu Tử Vi với cha con Lâm viên ngoại, rồi đưa chuyện muốn Trần Mỹ Mỹ làm con dâu ra. Không những thế Trần Mỹ Mỹ còn mua chuộc mấy hạ nhân của Lâm phủ, để bọn họ đồn đãi chuyện gia phong bất chính nhà Tử La, khiến cha con Lâm viên ngoại cảnh giác với nhà Tử La.


Cuối cùng Trần Mỹ Mỹ thành công thương vị.


Lại nói, công lực trạch đấu của Trần Mỹ Mỹ không hề kém Lâm phu nhân. Lâm phu nhân tự nhận là người thông minh, nhưng cuối cùng lại gặp Trần Mỹ Mỹ đạo hạnh cao hơn một bậc, đành phải chịu thua. Đáng thương cho Lâm phu nhân đến giờ vẫn không biết mình bị Trần Mỹ Mỹ lợi dụng. Trần Mỹ Mỹ này trời sinh đã như liễu rủ trong gió, mặc dù không quá xinh đẹp nhưng cũng khiến người gặp người thích. Mấy tỷ muội Tử La đang trang điểm làm tóc cho Trần Mỹ Mỹ cũng không thể ngờ được năm đó Đại tỷ mình lại bị nàng ta hại như thế.


Chỉ là dù bây giờ biết thì mấy tỷ muội nàng cũng chẳng tiếc. Các nàng vô cùng hài lòng với Lưu Hoành, không có bất kỳ suy nghĩ gì với những nhà giàu kia cả. Mấy người Tử La phải cố gắng hết mình mới có thể khiến tất cả khách hàng hài lòng ra về. Sau khi đóng cửa, Tử La lập tức cầm sổ sách lên xem. Ôi chao, hôm nay các nàng đã kiếm được hơn chín trăm lượng bạc đây.


Bởi vì cửa hàng của Tử La có một ưu đãi là mỗi khách hàng tiêu chí đủ tám mươi lượng bạc trở lên là có thể đến cửa hàng các nàng học trang điểm và phối quần áo miễn phí trong mười ngày. Cửa hàng các nàng sẽ có người chuyên môn dạy những chuyện đó.


Vì vậy hôm nay có rất nhiều quý phụ mua hơn tám mươi lượng bạc để có cơ hội được học cách trang điểm và phối quần áo hiện đại này. Mà Lâm phu nhân, Tô phu nhân và Hoàng phu nhân kia, bọn họ đều là quý phu nhân nổi danh ở trấn Cổ Thủy, ai nấy đều mang con dâu hoặc con gái theo, tiêu phí ở cửa hàng của mấy tỷ muội Tử La đến gần bảy trăm lượng bạc ròng. Thế nên các nàng đạt được mức doanh thu đó cũng chẳng có gì là lạ. “Ha ha, không ngờ cửa hàng này lại làm ăn tốt thế, A La xem chúng ta sắp giàu to rồi.” Tử Đào cầm đồng bạc vụn trên quầy lên, hưng phấn nói. Dáng vẻ mê tiền này của Tử Đào khiến Tử Vi và ba tỷ muội Giang gia bật cười.


“Tử Đào, dáng vẻ tham tiền của muội chẳng kém A La chút nào cả.” Tử Vi trêu ghẹo.


“Ha ha, bạc này là tự tỷ muội chúng ta kiếm được, nó có ý nghĩa đặc biệt với chúng ta cho nên muội mới kích động đó.” Tử Đào cũng ý thức được hành động của mình hơi khoa trương, ngượng ngùng nói. “Nhị tỷ, tỷ đừng vội kích động, vì hôm nay là ngày khai trương đầu tiên nên mới được vậy thôi. Có rất nhiều người tiểu bạc là vì muốn học kỹ thuật trang điểm và phối đồ, nhưng người ở trấn Cổ Thủy của chúng ta có hạn, nếu mọi người đều học được cách trang điểm phối đồ thì doanh thu của chúng ta sẽ không được nhiều vậy nữa.” Tử La không nhịn được giới cho Tử Đào một gáo nước lạnh, sau đó chém thêm một đao nữa.


“A La thối, muội không thể để ta vui thêm mấy ngày sao? Nhanh như vậy đã nói cho ta mấy chuyện này rồi.” Tử Đào giận dữ.


“Ha ha, sớm muộn gì tỷ cũng phải biết, biết sớm một chút thì sẽ không vui vẻ quá mức, sau lại thất vọng nhiều hơn.” Tử La tiếp tục nói móc Tử Đào, vừa nói vừa sắp xếp lại bạc và ngân phiếu nhận được hôm nay.


Sắp xếp xong, Tử La nói với mọi người: “Hôm nay chúng ta đến tửu lâu của Đại tỷ mở tiệc ăn mừng nhé? Hơn nữa hôm nay mỗi người đều sẽ được thưởng năm lượng bạc, tất cả mọi người đều có phần.” “Được, cái này là phải có. Ta đồng ý!” Tử Đào nói.


“Vậy bữa cơm này ta sẽ bảo Đại tỷ phu mời các muội nhé, dù sao ta cũng là một trong ba bà chủ cơ mà, thế nào?” Tử Vi cũng góp vui.


“Được, vậy chúng ta xuất phát thôi.” Tử La nói. “Chuyện này... không cần đâu, chúng ta về nhà ăn là được, đến tửu lâu thì lãng phí quá. Tiền thưởng cũng không cần đâu, nếu cả ba tỷ muội ta đều nhận thì ngại lắm, dù gì mọi người cũng cho chúng ta quá nhiều lợi ích rồi.” Giang Đại Nha vội vàng nói. Giang Nhị Nha và Giang Tam Nha cũng gật đầu. “Ha ha, hôm nay đều có công của mọi người hết mà, sao thiếu phần của ba tỷ được. Yên tâm đi, mấy người Trần thẩm cũng được thưởng mà, không phải cho riêng ba tỷ đâu. Vả lại đây cũng là phúc lợi của cửa tiệm mới khai trương, sau này sẽ không dễ có được doanh thu như vậy nữa, cho nên các tỷ cứ nhận đi.” Tử La nghe vậy nói.


“Được rồi, ta biết là đi theo mọi người nhất định sẽ có thịt ăn mà, vậy bọn ta không khách khí nữa.” Giang Nhị Nha thấy mấy người Trần thẩm đều có, hơn nữa Tử La cũng thật lòng thưởng cho các nàng nên thoải mái nhận lấy.


“Được rồi, phát bạc thôi! Đầu tiên là của Đại tỷ.” Tử La hóa thân thành đồng tử tán lộc bắt đầu chia bạc cho mọi người.
Lúc này lại có người gõ cửa hàng. Mấy người Tử La đều bị dọa sợ.
“Không phải ăn cướp chứ?” Tử La nói.


Mọi người nghe xong đều nghĩ đến trường hợp xấu nhất. “Đi đi, đọc nhiều thoại bản quá rồi đấy, bây giờ đang là ban ngày, phố xá vẫn còn sầm uất, cướp cái gì mà cướp.” Tuy Từ Đào nói vậy nhưng vẫn cẩn thận hỏi vọng ra ngoài: “Ai đấy? Chúng ta đóng cửa rồi.”


“Là ta, Lưu Hoành, Đại tỷ phu của muội đây, Tử Đào mở cửa đi.” Thì ra là Lưu Hoành, mọi người nghe vậy đều thở phào một hơi rồi nhìn nhau cười. Giang Nhị Nha nhanh nhẹn chạy đi mở cửa.


“Sao lâu vậy mới mở? Thế nào? Mới ban ngày ban mặt đã chia cửa rồi hả?” Lưu Hoành bước vào liền thấy tiểu thê tử của hắn đang cùng Tử Đào cho bạc vào một cái rương nhỏ, Tử La thì đang chia tiền cho mọi người. Lưu Hoành thấy vậy liền không nhịn được trêu chọc.


“Đúng vậy. Thấy là có phần. Đại tỷ phu, huynh cũng có.” Tử La nói tiếp.
“Ha ha ha, nha đầu thối.” Lưu Hoành vui vẻ hỏi tiếp: “Hôm nay làm ăn thuận lợi chứ?”


“Tất nhiên rồi, huynh xem, chỗ bạc này đều là do bọn muộn hôm nay kiếm được đấy.” Tử Đào tranh công nói. “Thôi đi! Chỗ này có cả tiền vốn của chúng ta nữa, phải trừ tiền vốn thì mới ra số bạc chúng ta kiếm được.” Tử La không nhịn được bổ cho Tử Đào một nhát. “A La, muội... Hừ!” Tử Đào không thèm tính toán với Tử La, tính toán với con nhóc này chỉ tổ bực mình thôi. “Đại tỷ phu tới đón Đại tỷ về hả?” Tử La và Tử Đào đồng thanh hỏi Lưu Hoành. “Ừm, thuận tiện đến đón các muội luôn. Mau thu dọn đồ đạc rồi đi thôi.” Lưu Hoành thật thà nói. “Đại tỷ phu, Đại tỷ nói sẽ mời bọn muội đến Lưu Hương Lầu ăn cơm chúc mừng, huynh nói có mời không?” Tử La cố ý hỏi. “Mời, đương nhiên là mời, mời tất cả mọi người đến Lưu Hương Lầu ăn mấy món đặc sắc của quán để chúc mừng hôm nay mọi người khai trương may mắn, mọi người thấy như vậy đã được chưa?” Lưu Hoành nhìn về phía Tử Vi, thấy Tử Vi cũng đang buồn cười nhìn Tử La trêu ghẹo hắn liền cũng phối hợp đáp lại.


“Thỏa mãn! Xuất phát!” Tử La hồ lên. “Định đi đâu mà vui vẻ vậy?” Lúc này xe ngựa của Tử Thụ cũng dùng trước cửa hàng, vừa vào cửa vừa nói. Tử Hiên và Tiểu Lục cũng nhô đầu ra khỏi xe ngựa. “Đại ca, mọi người tới rồi.” Tử La lập tức nhào tới chỗ Tử Thụ. Tử Thụ cũng vội ôm lấy cô bé đang kích động vào lòng. “Sao vui vẻ vậy? Hôm nay buôn bán tốt lắm đúng không?” Tử Thụ khá hiểu Tử La.