“Thẩm bá mẫu, hay là người cũng chọn một bộ đi. Bọn cháu nhất định sẽ khiến người thật xinh đẹp, trẻ ra mười tuổi luôn.” Tử La đi qua nói với Thẩm phu nhân.
“Miệng A La ngọt quá, nhưng Thẩm bá mẫu đã đến tuổi này, sớm đã qua cái2thời yêu cái đẹp rồi, có trang điểm xinh đẹp thì cũng chỉ được vậy thôi, A La đừng dụ dỗ ta nữa.” Thẩm phu nhân nghe Tử La nói có thể làm mình trẻ ra mười tuổi cũng không đến tâm lắm. “Ai nói Thẩm bá mẫu già chứ? Thẩm8bá mẫu là người đẹp nhất ở tuổi này đấy. Ai nói người già, cháu sẽ tính sổ với người đó. Nếu Thẩm bá mẫu tin A La, bọn cháu nhất định sẽ biến bá mẫu trở lại thành một cô nương luôn.” Tử La nói. “Đúng vậy, đúng vậy! Mẹ,6mẹ thử một chút đi.” Thẩm Yến Nhi thấy vậy liền kéo Thẩm phu nhân đi chọn quần áo.
Làm gì có nữ nhân nào không yêu cái đẹp, Thẩm phu nhân cũng không ngoại lệ. Bà thấy Tử La và Thẩm Yên Nhi đều đi chọn quần áo giúp mình, mà3chính bà cũng thích mấy bộ ở đây nên cũng nhanh chóng chọn ra. Cuối cùng, Thẩm phu nhân lại phân vân giữ hai bộ quần áo một lúc lâu, không biết chọn cái nào. “A La nghĩ bộ màu cam này hợp với Thẩm bá mẫu hơn đấy.” Tử La5thấy vậy liền nói. “A La nói rất có lý, bình thường Thẩm bá mẫu ăn mặc trang điểm rất nhẹ nhàng, nếu thay một bộ quần áo xinh đẹp, trang điểm tươi tắn hơn một chút nhất định sẽ trẻ ra rất nhiều.” Tử Vi thấy vậy cũng nói.
“Mẹ, Tử Vi tỷ và A La nói rất đúng, mẹ đừng chọn mấy bộ xám xịt như vậy nữa, mặc cái này xem.” Thẩm Yên Nhi nói. Thẩm phu nhân bật cười, suy nghĩ một lát cũng thấy đám Tử La nói rất có lý, huống hồ trước đây bà đã trông thấy được cách trang điểm hơn người của mấy tỷ muội nhà này. Đám Tử La bảo bà ăn mặc tươi tắn hơn một chút cũng được, nhưng bà cảm thấy hơi nổi quá, cho nên lúc đầu bà mới không nghe mấy người Tử La. Bây giờ các nàng lại nói vậy, mà màu cam thực sự rất hợp với mình, Thẩm phu nhân quyết định hôm nay phải mạnh dạn thử xem.
Thẩm phu nhân đi ra khỏi phòng thử quần áo, Thẩm Yên Nhi giật mình đi lên, nói: “Con đã nói mẹ nghe theo ý kiến của tỷ muội A La đi mà, nhìn xem, vừa đối quần áo đã thấy tinh thần mẹ tốt hơn không ít rồi, không tin thì mẹ đến chỗ gương xem thử đi.”
Thẩm phu nhân thấy bộ đồ bà mặc không hề mất đi vẻ đoan trang mà còn có thêm mấy phần sức sống, bà không khỏi khen ánh mắt đám Tử La rất tốt.
“Đương nhiên lát nữa bọn cháu sẽ đổi kiểu tóc và trang điểm cho Thẩm bá mẫu. A La đảm bảo sẽ biến người thành một mỹ thiếu phụ hai mươi tuổi luôn.” Tử La đứng bên cạnh nói. Hôm nay nàng nhất định phải để hai mẹ con Thẩm phu nhân làm quảng cáo sống cho cửa hàng nhà mình mới được. Có thành công phía trước, Thẩm phu nhân cũng dễ tiếp nhận hơn rất nhiều.
Thể là Tử Đào theo lời Tử La đổi kiểu tóc và trang điểm cho Thẩm phu nhân, khiến bà tăng thêm mấy phần sức sống, tươi trẻ hơn lúc mặc mấy bộ đồ ảm đạm lúc trước nhiều.
“Oa! Nhìn mẹ trẻ hơn lúc trước, xinh hơn lúc trước nhiều, bây giờ mà bảo mẹ là tỷ tỷ của con cũng có người tin ấy chứ. Giờ về nhà có khi cha còn không nhận ra mẹ ấy.” Thẩm Yên Nhi trêu ghẹo nói.
“Nha đầu không được nói bậy!” Thẩm phu nhân đến trước chiếc gương, quả nhiên bà thay đổi rất nhiều. Làm gì có nữ nhân nào không thích xinh đẹp, không thích được người khác khen mình đẹp chứ! Bây giờ bà nghe Thẩm Yến Nhi nói, tuy ngoài miệng có trách cứ, nhưng mọi người đều biết bà chỉ đang xấu hổ vì con gái khen mình thôi, không hề có vẻ không thích nào.
“Chuyện gì náo nhiệt vậy? Ta cũng tới góp vui có được không?” Lúc này một giọng nói thoải mái vang lên ở cửa. Đám Tử La đồng loạt nhìn sang.
Thì ra là Tô phu nhân cùng mấy phu nhân thân thiết đi đến, hai trong số đó chính là đương gia phu nhân của hai nhà giàu có ở trấn trên, một người nữa là Chu Hà thị - mẹ của Chu Viễn cùng hai cô con dâu. Nữ quyến Chu gia đều đến hết, vậy cũng đủ thấy đám Tử La có mặt mũi như thế nào. “Ôi! Đây không phải là Yên tỷ nhi đấy ư? Nhìn từ xa ta còn tưởng là tiên tử hạ phàm ấy chứ!” Tô phu nhân vừa vào cửa đã khoa trương nói.
Tô phu nhân này chính là đương gia phu nhân của nhà họ Tô đã hứa hôn với Trương gia cực phẩm, người đính hôn với Trương Kiển chính là con gái lớn của bà ấy.
Trong lúc Dung Phong xả giận giúp huynh muội Tử La, Tô gia đã lui thân với Trương gia thành công. Sau khi lui thân, bà ấy tìm được cho con gái một nhà chồng thật tốt, nghe nói bây giờ phu thê hòa thuận, cuộc sống hạnh phúc.
Tô phu nhân là một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, dung mạo đoan trang, là người giao thiệp khéo léo có tiếng ở trấn Cổ Thủy này. Bà vừa vào đã khen người ta xinh đẹp, lập tức kéo gần khoảng cách của mọi người trong cửa hàng. Tiếp đó, đoàn người của Tô phu nhân liền bước tới chào hỏi với hai mẹ con Thẩm phu nhân và mấy tỷ muội Tử La.
“Bây giờ nhìn Thẩm phu nhân chẳng giống ngày xưa chút nào, lúc nãy ta còn tưởng mình nhận nhầm người cơ. Trông Thẩm phu nhân cứ như là bằng tuổi con dâu ta ấy.” Tô phu nhân tiếp tục khen Thẩm phu nhân.
Lần này Tô phu nhân tới có dẫn theo cả cô con dâu nhà mình. Tô đại thiếu phu nhân cũng cực kỳ biết ăn nói, thấy vậy liền nói theo: “Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ có nói Thẩm phu nhân là em gái cháu cũng có người tin ấy chứ.”
Lời này của nàng dâu nhà Tô nha dù có hơi quá, nhưng cũng không phải không có căn cứ. Thẩm phu nhân năm nay đã ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi rồi, nhưng sau khi thay quần áo của cửa hàng Tử La, nhìn vào cùng lắm chỉ khoảng hai tám, hai chín tuổi. Vả lại, Tô gia đại thiếu phu nhân mới chỉ hai mươi, nếu nói Thẩm phu nhân là tỷ tỷ của nàng ta thì được, nhưng nói là muội muội đúng là có hơi quá. Nhưng đây là lời khen mà, có nói quá một chút cũng chẳng ai bắt bẻ gì, ai mà chẳng thích nghe lời hay chứ.
Quả nhiên, người đoan trang như Thẩm phu nhân chẳng hề ngoại lệ. Bà nghe vậy thì rất vui vẻ, sau đó cùng mấy người Tô phu nhân khen người bản lĩnh của tỷ muội Tử La. Có hai nhân chứng sống là mẹ con Thẩm phu nhân, mấy phu nhân theo chân Tô phu nhân tới đều sáng mắt nhìn tỷ muội Tử La, cũng bảo các nàng chọn quần áo, trang điểm giúp mình.
Những quý phụ nhân này không thiếu bạc, chỉ là sợ mình già rồi không giữ được trái tim trượng phu. Bây giờ thấy quần áo của cửa hàng Tử La và cách trang điểm của mấy tỷ muội có thể khiến mình trẻ ra, mấy người đó đương nhiên phải động lòng rồi. Đến Chu Hà thị cũng cười nói bảo các nàng chọn quần áo và trang điểm cho mình và mấy nàng dâu, rồi về nhà dọa mù mắt mấy cha con lão Chu. Mấy phu nhân trong cửa hàng và các quan khách nhìn mấy tỷ muội càng ngày càng cuồng nhiệt, có thể thấy các nàng cũng đều có suy nghĩ như vậy.
Đám Tử La đương nhiên rất chiều lòng khách, liên tục đề nghị và chọn y phục cho mọi người.
Tử La biết những khách hàng hôm nay đều là người quảng cáo sống của cửa hàng này, đặc biệt là gần mười quý phụ nhân kia. Nếu các nàng có thể làm cho bọn họ hài lòng thì nhất định sẽ rất có lợi với cửa hàng quần áo của các nàng. Thể là suốt cả quá trình, Tử La gần như đều đến bắt chuyện với từng quý phụ nhân một, đề nghị kiểu dáng quần áo và cách trang điểm cho bọn họ. Mà Tử Đào lại là người trời sinh theo đuổi cái đẹp, lúc được Tử La chỉ bảo nàng cũng toàn tâm toàn ý đi học. Bây giờ có Tử La đứng cạnh chỉ điểm, nàng càng làm càng thuận buồm xuôi gió, khiến họ thay đổi diện mạo hoàn toàn.
Vì vậy cửa hàng các nàng không chỉ truyền ra lời thán phục mà còn cả những lời khen ngợi không dứt. Cửa hàng càng ngày càng thu hút nhiều cô nương, nàng dâu bước vào. Nhất thời đám người Tử La tiếp đón không xuể.
Thế là Tử La mời đoàn khách mời đến sang một phòng trống, rót trà mời mọi người thưởng thức và ngồi chờ. Lúc các nàng đang bận tối mắt tối mũi thì Lâm phu nhân của Lâm viên ngoại ở Cổ Thủy trấn cũng đưa con dâu Trần Mỹ Mỹ mới cưới hơn một năm đến. Sau khi Trần Mỹ Mỹ gả vào nhà họ thì Lâm phu nhân mới phát hiện Trần Mỹ Mỹ này không hề hoàn mỹ như trong tưởng tượng của bà. Đặc biệt là Trần Mỹ Mỹ này lúc nào cũng hướng về nhà mẹ đẻ, suốt ngày cầm đồ ở Lâm gia mang về nhà mình, còn bắt con trai bà sắp xếp huynh đệ của nàng ta vào cửa hàng Lâm gia, chuyện đó rất không hợp ý bà.
Hơn nữa Trần gia chẳng qua chỉ là một chủ bộ, nhưng mắt lúc nào cũng cao hơn đầu, bà thông gia nói chuyện với bà lúc nào cũng muốn chèn ép, Lâm phu nhân nghĩ thôi cũng thấy tức.
Đôi khi Lâm phu nhân nghĩ lại cũng biết, nếu năm đó bà không nói xấu Tử Vi trước mặt chồng và con trai thì con trai bà đã cưới cô nương đó rồi, nhất định sẽ tốt hơn đứa con dâu bây giờ nhiều.
Đặc biệt là khi thấy tiền đồ của mấy huynh muội Tử La càng ngày càng xán lạn, gia nghiệp càng ngày càng lớn, lại còn được Hoàng Thượng ban thưởng, Lâm phu nhân cũng càng ngày càng hối hận hơn.
Ngay bây giờ, bà thấy Tử Vi nói cười giữa đám quý phu nhân, bộ dạng phóng khoáng lại đoan trang, vẻ mặt cũng vô cùng hồng hào, không cần nói cũng biết cuộc sống của người ta bây giờ rất tốt.
Lâm phu nhân càng nhìn càng thấy năm đó đúng là mình đánh mất dưa hấu nhặt phải hạt mè, nhưng lại không dám nói với bất kỳ ai cả. Nếu để cha con Lâm viên ngoại biết chuyện năm đó có bà ta nhúng tay vào thì bọn họ nhất định sẽ thầm trách bà ta.
Huống hồ bà cũng biết Lâm viên ngoại không vừa ý hôn sự với Trần Mỹ Mỹ lắm, nhưng do bà ta tích cực vun vén mới thành, nên giờ cảm thấy hơi chột dạ. Nểu Lâm viên ngoại biết bà ta cố ý nói xấu Tử Vi thì nhất định sẽ càng bực mình hơn.
Thế là Lâm phu nhân càng nhìn con dâu ở bên cạnh càng thấy ngộp thở, như nuốt phải ruồi vậy.
“Lâm phu nhân và Lâm thiếu phu nhân tới ạ, mời vào trong, mời vào trong.” Tử Vi thấy hai người Lâm phu nhân tới liền khách khi bước ra đón chào.