“Không cần đâu A La, muội cũng biết biểu ca rồi đấy. Huynh ấy đối xử với muội còn tốt hơn với
ta nữa, huynh ấy chắc chắn sẽ không có ý kiến gì đâu.” Dung Phong vỗ ngực nói lớn. Tử La cũng phải thừa nhận rằng Mạc Vân Thiên đối xử quá tốt với nàng, tốt đến mức đôi lúc khiến nàng lo sợ. Mới đầu Tử La vô cùng kinh ngạc nhưng cũng dần quen thuộc. Nàng nghĩ là do nàng2đã từng cứu Mạc Vân Thiên, hắn cũng từng cứu nàng, hai người có giao tình như vậy, Mạc Vân Thiên đối xử tốt với nàng hơn người khác cũng là điều dễ hiểu.
Bởi vì thân phận của Mạc Vân Thiên hơi nhạy cảm cho nên ông chủ của Trân Bảo Các vô cùng thần bí, chuyện các nàng hợp tác đương nhiên cũng phải giữ bí mật. Vì vậy Dung Phong liền bảo Tử La bảo mật chuyện này, tốt nhất là8không nói với mấy người Tử Thụ luôn.
Tử La cũng biết chuyện quan trọng nên lập tức đồng ý.
“Vậy Dung đại ca, bao giờ thì huynh cần kiểu dáng của mấy món trang sức này vậy?” Tử La hỏi. “Chuyện này sang năm rồi nói, bây giờ chúng ta vẫn chưa mua về kim cương ngay được.” Tử La thấy khá ổn. Bây giờ cửa hàng quần áo vẫn cực kỳ bận rộn, nàng cũng không có thời gian để nghĩ đến mấy6đồ trang sức này nữa. Thoáng cái đã giải quyết xong chuyện mấy cái gương, lại còn bất ngờ bắt được chuyện buôn bán trang sức kim cương nữa. Tử La đến Dung phủ lần này đúng là cực kỳ thỏa mãn. Mấy ngày tiếp theo, cửa hàng quần áo đã sửa sang khá ổn thỏa, chỉ cần có gương là có thể khai trương nên Tử La cũng không cần chạy đến trấn trên nữa. Tử Đào thì suốt ngày bận rộn3may quần áo chuẩn bị cho việc buôn bán, nên việc học thêu của Tử La quả nhiên bị gác lại. Tử La vô cùng thỏa mãn, cuối cùng nàng cũng có thể tiếp tục với cuộc sống nhàn nhã không có thêu thùa rồi.
Nhưng mà mới được thoải mái mấy ngày, Tử Đào phát hiện ra chuyện này, thế là Tử La lại tiếp tục đau khổ bị Tử Đào cho đến sân viện phía Tây giúp may quần áo. Tử Đào5nói làm vậy Tử La không những sẽ học được may vá, mà còn quan sát được mọi người thêu thùa, nhìn nhiều biết nhiều, hơn nữa còn có thể hướng dẫn mọi người về kiểu dáng, một công ba việc luôn.
Sân viện phía Tây này nằm bên cạnh tiền viện của các nàng, lúc đầu năm vốn định để làm chỗ cho mấy người Trần Đại Ngưu làm gia cụ. Chỉ có điều sau đó các nàng lại nghe theo ý Dung Phong, phát triển việc buôn bán gia cụ lớn hơn nữa nên mới mua một chỗ khác để làm xưởng sản xuất. Cũng vì thế mà sân viện phía Tây này bị để trống, bây giờ đúng lúc dùng làm xưởng chế tạo quần áo. Thể là huynh muội Tử La sửa cửa thông cho sân viện này và tiền viện, lại mở thêm một cửa nhỏ cho nó, như vậy sân viện này có thể trở thành xưởng may quần áo rồi.
Bây giờ đám người Giang Đại Nha đang tập trung ở đây may quần áo.
Tuy Từ Đào bảo Tử La đến giúp, nhưng tay nghề của Tử La thật sự không ra gì, cho nên liền biến thành chân chạy vặt. Tuy phải đi giúp cắt vải nhặt chỉ giúp mọi người, nhưng dù gì cũng tốt hơn chuyện theo Tử Đào học thêu nhiều, hơn nữa nàng còn có thể lén chạy về nhà nữa. Tử Đào cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này. Cuối cùng cũng đến lúc cửa hàng quần áo của tỷ muội Tử La khai trương.
Hôm nay các nàng đến cửa hàng từ sớm, trong một tràng pháo chúc mừng náo nhiệt, cửa hàng quần áo “Thải Y Các” cũng chính thức khai trương. Ba tỷ muội Tử La lần lượt xuất hiện tham gia nghi thức khai trương, chứng kiến cửa hàng của riêng ba tỷ muội mở cửa. Năm ngày trước khi mở cửa, Tử La đã vô cùng tích cực tuyên truyền quảng bá cho cửa hàng. Nàng thuê người viết rất nhiều tờ rơi, phát hết đầu đường cuối ngõ. Bởi vì cách tuyên truyền mới lạ đó nên “Thải Y Các” của các nàng còn chưa khai trương đã có rất nhiều người biết đến rồi.
Cũng có thể là vì ở triều đại này chưa bao giờ có cửa hàng quần áo may sẵn như thế, cho nên mọi người cũng có vài phần hiếu kỳ với “Thải Y Các“.
Thế là, cửa hàng của tỷ muội Tử La còn chưa khai trương đã có rất nhiều người vây trước cửa, đa số là nữ tử. Vì lúc quảng bá, các nàng có nói rất rõ rằng ở đây bán nữ trang, hơn nữa câu quảng cáo “Khiến nữ nhân trẻ hơn đẹp hơn” lại càng thu hút mấy cô nương này.
Cửa hàng của tỷ muội các nàng vừa mở cửa đón khách đã có mấy chục người lục tục đi vào, cũng may là Tử La đã sớm chuẩn bị đủ nhân viên cho nên mới không phải luống cuống tay chân..
Tỷ muội Tử La phân chia công việc rất rõ ràng: Tử Vi và Giang Tam Nha phụ trách tính tiền; Tử La, Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha thì tư vấn cho khách, trả lời câu hỏi của các nàng; Tử Đào cũng vô cùng bận rộn, nhưng chủ yếu là trang điểm, thiết kế kiểu tóc cho các cô nương mua quần áo. Khách khứa vừa vào cửa hàng quả nhiên đã bị hấp dẫn bởi rất nhiều bộ trang phục mới mẻ độc đáo, đủ mọi màu sắc bên trong. Cửa hàng quần áo của ba tỷ muội rộng hơn một trăm thước vuông. Vì muốn để khách hàng có thể quan sát trực tiếp kiểu dáng của mấy bộ y phục, Tử La còn cho người làm treo những bộ trang phục kiểu dáng mới lạ lên. Cũng bởi vì diện tích cửa hàng khá lớn, nên tất cả những bộ quần áo trong này đều được móc treo đẹp đẽ. Khách nhân lần đầu tiên được trải nghiệm kiểu bán quần áo mới lạ thế này, cho nên trong cửa hàng đều là tiếng thảo luận sôi nổi.
Có người thảo luận về móc áo, cũng có người tò mò về hai chiếc gương toàn thân, lại có người thảo luận về những bộ quần áo mới lạ chưa thấy bao giờ. Đặc biệt, bộ váy chấm đất năm màu đẹp đẽ mà Tử La bảo Tử Vi may để làm “bảo vật trấn điểm” càng khiến rất nhiều người kinh diễm.
Chiếc váy năm màu chấm đất được làm bằng vải gấm thượng hạng, tất cả chi tiết đều được Tử Vi thêu một cách tỉ mỉ. Hoa mẫu đơn trên váy như thật, hồ điệp cũng như muốn bay ra ngoài.
Kiểu thêu như vậy càng khiến gấm vóc thượng đẳng tăng thêm vẻ lóa mắt. Làn váy dài cũng vô cùng xinh đẹp, bên ngoài còn có một lớp lụa mỏng, khiến chiếc váy thêm phần hấp dẫn.
Ai vào cửa hàng cũng bị nó làm kinh ngạc.
Rất nhiều người hỏi giá chiếc váy đó, nhưng cuối cùng câu trả lời nhận được lại là không bán, ai nấy đều cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Mấy người Tử La có nói bộ váy này chỉ thích hợp với những hoàn cảnh cực kỳ long trọng, bình thường rất khó có cơ hội mặc, hơn nữa nếu cần các nàng cũng có thể đặt làm riêng. Đến lúc này mọi người mới thôi để tâm quá vào chiếc váy đó, bắt đầu tìm những bộ quần áo hợp với mình.
Trước đó nửa tháng, Tử La đã dạy cách phối quần áo, phụ kiện và trang điểm cho mấy người Giang Đại Nha. Thế nên bây giờ các nàng đều có trình độ nhất định, hầu như đều có thể giúp khách hàng chọn lựa quần áo phù hợp.
Cửa hàng mới mở hai khắc đồng hồ mà các nàng đã bán được năm bộ quần áo, khiến mọi người đều như được uống thuốc an thần, làm việc càng hăng say hơn. Lúc này hai mẹ con Thẩm phu nhân và Thẩm Yên Nhi cũng mang theo hai nha hoàn tới chúc mừng ba tỷ muội.
Lần này tỷ muội Tử La không chỉ mời mấy người Thẩm phu nhân mà còn gửi thư mời đến tất các nữ quyến nhà giàu mà các nàng từng qua lại. Không ngờ mẹ con Thẩm phu nhân lại là người đầu tiên đến tham gia.
Hai mẹ con Thẩm phu nhân vừa vào cửa đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Ai bảo người ta là trấn trưởng phu nhân chứ, đương nhiên phải nói tiếng rồi.
Thấy Thẩm phu nhân, Tử La liền đi lên nghênh đón. Tử Vi thấy vậy cũng giao việc của mình cho Giang Tam Nha rồi theo ra.
“Oa, Tử Vi tỷ, cửa hàng quần áo này của các tỷ đẹp thật đất, muội xem xong cứ muốn mua về hết thôi.” Sau khi hàn huyên, Thẩm Yên Nhi không nhịn được liền đi tới chỗ một chiếc váy áo màu hồng phấn. “Bộ này rất hợp với màu da của Yến Nhi tỷ đấy, tỷ có muốn mặc thử không, nếu hợp thì Tử La tặng Yên Nhi tỷ nhé!” Tử La thấy vậy liền nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Thẩm Yên Nhi vui vẻ nói.
“Nha đầu này, sao nhanh nhảu thế, chẳng có chút dáng vẻ của cô nương gì cả. Quần áo ở đây đều rất đắt, con không thấy ngại khi để A La tặng mình sao?” Thẩm phu nhân thấy vậy thì đánh Thẩm Yến Nhi một cái, khiển trách.
“Hi! Mẹ, con sai rồi! Nhưng mà A La đâu phải người ngoài, đâu cần khách khí như vậy.” Thẩm Yên Nhi nói.
“Đúng vậy, Yến Nhi tỷ nói rất đúng, lần trước Yến Nhi tỷ cũng tặng bọn cháu mấy thỏi son thượng đẳng ở Lệ Nhân Phường mà, bọn cháu vẫn chưa đáp lễ đâu. Quần áo này thứ nhất là để đáp lễ, thứ hai là tặng cho Yên Nhi tỷ nhân ngày khai trương đầu tiên. Thẩm phu nhân, mọi người không trách lễ của bọn cháu quá nhẹ là được rồi.” Tử La nói. “Miệng của Tiểu A La đúng là càng ngày càng ngọt, nói như vậy, chúng ta không nhận đúng là không phải.” Thẩm phu nhân cười nói. “Vậy con đi thử đây!” Thẩm Yên Nhi thấy Thẩm phu nhân đồng ý thì lập tức lấy bộ váy xuống rồi nói với bà, có thể thấy nàng ấy vô cùng thích bộ váy đó. “Đúng là nha đầu tinh quái, nếu A La đã tặng thì con đi thử chút đi.” Thẩm phu nhân cười mắng.
Quả nhiên, bộ váy này rất hợp với Thẩm Yên Nhi. Thẩm Yên Nhi đang độ tuổi như hoa như nguyệt, mặc thêm bộ váy áo màu hồng phấn liền vô cùng đáng yêu, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
“Oa! Đẹp quá! A La đã nói bộ này rất hợp với Yên Nhi tỷ rồi mà. Lát nữa A La sẽ bảo Nhị tỷ đổi kiểu tóc và trang điểm cho tỷ, nhất định Yên Nhi tỷ sẽ đẹp đến mức không ai nhận ra luôn.” Tử La nói.
“Thật sao? Vậy mau mau làm cho ta đi.” Thẩm Yên Nhi càng nghe càng hưng phấn.
Chờ Thẩm Yến Nhi trang điểm xong đi ra, quả nhiên mọi người đều bị nàng làm kinh ngạc.
Thẩm Yên Nhi lập tức trở thành nhân vật quảng cáo sống cho cửa hàng của đám Tử La. Nhất thời, người chọn lựa quần áo trong cửa hàng càng lúc càng kích động.