Điền Viên Cẩm Tú

Chương 229: Kính tây dương

Nơi đây không chỉ bán những mặt hàng quý giá cho nhà giàu mà còn có những mặt hàng bình dân, thế


nên con phố này mới được các nữ nhân đón chào đến thế. Tử La cực kỳ hài lòng với cửa hàng này. Mấy ngày qua, hôm nào nàng cũng đến xem mấy thợ mộc sửa sang lại nhà cửa, thỉnh thoảng còn hướng dẫn họ một chút. Dù gì2Tử La cũng sửa cửa hàng này theo mấy cửa hàng quần áo hiện đại, có rất nhiều chi tiết mới mẻ, nên ngoài việc cung cấp bản vẽ nàng còn phải đến theo dõi tiến trình.


sửa sang hơn nửa tháng, cuối cùng Tử La cũng tạm hài lòng. Chỉ là có một chuyện khiến nàng không vừa ý lắm là chiếc gương soi toàn thân trong cửa hàng. Độ nét8của gương đồng thật sự quá tệ, kích cỡ cũng không chuẩn, không đáp ứng được yêu cầu của Tử La. Nàng vốn muốn tìm một chiếc gương kiểu hiện đại, nhưng loại gương này thật sự rất hiếm, chỉ những thương nhân nước ngoài mới có cho nên tìm lâu rồi vẫn chưa được. Hôm nay lúc ăn cơm Tử Thụ thấy Tử La có vẻ trầm tư, liền hỏi6có phải nàng đang phiền não vì chuyện chiếc gương không. “Đúng vậy. Sao loại kính Tây Dương này lại khó mua thế nhỉ.” Tử La buồn bã nói. “Mua gương đồng là được rồi, sao phải chú trọng quá vậy.” Tử Hiên có hơi không hiểu. “Hai cái này không giống nhau đầu huynh. Gương đồng còn lâu mới rõ được như kính Tây Dương. Nếu khách hàng không thấy3rõ quần áo mặc thử trên người và kiểu trang điểm chúng ta làm cho họ thì hiệu quả nhất định sẽ kém hơn nhiều. Ma đạo bất ngờ khảm sài công*, A La hấy chúng ta vẫn phải có một chiếc kính Tây Dương nữa.” Tử La chống cằm nói.


*Ma đạo bất ngờ khảm sài công: Mài rìu không làm chậm việc đốn củi.
“Hay muội thử hỏi Dung đại ca5xem, nghe nói mấy ngày nữa Dung đại ca sẽ về. Muội hỏi xem huynh ấy có mua giúp được không. Chẳng phải cửa sổ lưu ly lần trước cũng là Dung đại ca mua giúp chúng ta à?”


Tử Thụ tin Tử La kiên trì như vậy nhất định là có đạo lý của nàng. Ngay việc Tử La kiên trì cần cửa sổ lưu ly cho cửa hàng malatang cũng thấy được rồi. Có một số việc tuy nhỏ, nhưng có thể nó sẽ phát huy được hiệu quả không tưởng tượng nổi. Hơn một năm kinh nghiệm quản lý việc buôn bán trong nhà đã khiển Tử Thụ hiểu rõ đạo lý này.


“Dung đại ca về ạ? Vậy thì tốt quá!” Tử La nghe xong hai mắt liền tỏa sáng.
Hôm nay Tử La giám sát thợ mộc lắp đặt mọi thứ trong cửa hàng xong thì đến cửa hàng malatang ở trấn trên ăn cơm trưa. Nàng mới ăn được một nửa thì gã sai vặt Tiểu Vũ bên cạnh Dung Phong tới, khiến nàng vô cùng vui mừng.


Trước đó Tử La đã bảo mấy người Tử Thụ nhắn tin cho người Dung phủ ở trấn trên, bảo bao giờ Dung Phong về thì cho người đến cửa hàng malatang này báo tin với Ngô Thiết Ngưu, các nàng có chuyện muốn tìm Dung Phong. Thế nên bây giờ Tử La thấy Tiểu Vũ là biết ngay hắn đã về rồi.


Quả nhiên Tiểu Vũ tới nhắn để báo rằng Dung Phong đã về.
Tử La nghe xong thì không thèm ăn cơm nữa, lập tức đi theo Tiểu Vũ đến Dung phủ.


“Ta có cách tìm được kính Tây Dương, nhưng kiểu gương cao và to như A La muốn thì phải đợi một thời gian mới có. Dù sao thì kính Tây Dương bây giờ rất ít, phải đặc biệt nói với đội buôn mới được.” Dung Phong nghe Tử La trình bày trong thì nói.


“Vậy phải đợi bao lâu ạ?” Tử La hỏi. “Ít nhất một tháng.” “Được, vậy A La chờ. Bây giờ sắp tháng Mười rồi, chỉ còn khoảng hai tháng nữa là sang năm mới. Bọn muội có thể khai trương ngay trước Tết, lúc mọi người đi mua đồ đón năm mới, đúng là rất tốt.” Tử La suy nghĩ một chút rồi nói. Nghe Tử La có thể đợi, Dung Phong đương nhiên cũng đảm bảo sẽ lấy được kính Tây Dương cho nàng. Ngoài ra Tử La biết kính Tây Dương khó kiếm, nên mua một lúc năm cái. Nàng định để một cái trong phòng tắm của hai tỷ muội, một cái để trong phòng tắm của ba huynh đệ Tử Thụ, một cái cho Tử Vi, còn hai cái thì để trong cửa hàng.


“A La, cái này của muội có phải kim cương không?” Dung Phong giả bộ lơ đãng nhìn vào chiếc vòng kim cương của Tử La. Thật ra, Dung Phong đã sớm nghe Dung Nam và Dung Ngũ thúc nhắc chuyện tháng trước


Thân Diệc Phàm đến nhà có tặng Tử La chiếc vòng kim cương này. Tử La có vẻ rất thích nó, hôm nào cũng đeo, chỉ là người kia luôn ở bên ngoài nên mới không quản được thôi.


Dung Phong nghĩ nếu hắn không biết rõ việc này thì biểu ca nhất định sẽ tức giận với hắn, cho nên hắn phải giải quyết việc này trước mới được.


“Dung đại ca biết kim cương hả?” Tử La có hơi kinh ngạc, không ngờ Dung Phong lại biết đây là kim cương. Hình như hôm đó Thận Diệc Phàm cũng chỉ gọi đây là bảo thạch, không biết là kim cương nữa kìa. “Đương nhiên, chúng ta có một thương đội chuyên đến Tây Vực, người ở đó gọi đây là kim cương.” Dung Phong nói. “Vậy Dung đại ca có thể mua được kim cương này không?” Tử La vội vàng hỏi. “Đương nhiên rồi, A La rất thích kim cương thế này à?” Dung Phong hỏi. “Vâng, kim cương này lấp lánh như thế, đương nhiên là A La rất thích. A La nghĩ không chỉ riêng A La mà cô nương nào cũng thích hết. Không biết Dung đại ca có thể tìm mua được bao nhiêu viên kim cương như vậy?” Tử La hỏi.


Thì ra là thế, Tử La thích vì nó là kim cương chứ không phải là vì nó là vòng Thân Diệc Phàm tặng. Như vậy cũng tốt, Dung Phong thở phào một hơi. Đừng nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản ngày thường của biểu ca hắn mà nhầm, chỉ là chưa có chuyện gì khiến huynh ấy coi trọng thôi. Huynh ấy có ham muốn chiếm giữ rất nặng với những thứ mình coi trọng, tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ nào dám mơ ước đến đồ của mình.


Tiểu A La là người mà biểu ca hắn đã nhận định, Dung Phong đương nhiên phải bảo vệ giúp rồi. “Chúng ta có thương đội đi Tây Vực, mang chút kim cương về cũng không khó. Mấy viên kim cương này cũng không phải quá đắt đỏ gì.” Dung Phong nói. Tử La nghe vật thì hai mắt sáng lên. Nàng nghĩ ra một con đường kiếm bạc cực tốt rồi. “Vậy thì tốt quá, A La nghĩ ra một cách có thể kiếm ra tiền, không biết Dung đại ca có muốn nghe không?” Tử La nói tiếp.


“A La, muội nói đi.” Dung Phong rất tò mò không biết Tử La tinh quái này lại nghĩ ra ý kiến gì hay ho.


Sau đó A La liền nói cho Dung Phong về cơ hội làm ăn đối với kim cương này. “Đừng xem thường mấy viên kim cương này. Bây giờ cái này vẫn chưa lưu hành ở chỗ chúng ta là vì biên thành mới ổn định được mấy năm, cũng không có mấy thương nhân đến Tây Vực, cho nên vẫn chưa có nhiều người nhìn thấy loại kim cương này. Nhưng Dung đại ca nghĩ xem, bây giờ triều đình khuyến khích các quốc gia thông thương, muội tin sau này nước ta sẽ qua lại với Tây Vực nhiều hơn. Những người lần đầu tiên được thấy kim cương lóe sáng, xinh đẹp lại bền chắc như thế nhất định sẽ rất thích. Cho nên A La nghĩ chúng ta có thể nhận lúc kim cương còn chưa đắt đỏ, bắt lấy cơ hội buôn bán trang sức kim cương, chúng ta nhất định có thể kiếm được một món tiền lớn.” Tử La tiếp tục phân tích.


Dung Phong càng nghe càng thấy Tử La nói đúng. “Ừm, A La nói rất có lý. Bây giờ kim cương này chưa bán được giá chẳng qua là vì chưa có nhiều người biết đến nó mà thôi. Nếu chúng ta có thể lưu hành nó ở tầng lớp nhân sĩ thì kim cương này nhất định sẽ càng ngày càng đáng giá. Dù sao thì mấy viên kim cương này đúng là rất xinh đẹp, cũng rất thích hợp làm đồ trang sức, đến một đại nam nhân như ta đây còn bị nó hấp dẫn nữa kìa.”


Dung Phong nghe xong cũng nhanh chóng phân tích ra thị trường kim cương, thậm chí còn nghĩ xem làm thế nào để lưu hành nó. Không hổ là người kinh doanh lâu năm, tuổi trẻ tài cao.
“Dung đại ca nói rất đúng!” Tử La nói.
“Ừm, vậy A La, hay là chúng ta hợp tác chuyên bán kim cương này đi, muội thấy sao?” Dung Phong hỏi.


Chuyện này quá hợp ý Tử La, đương nhiên là nàng lập tức đồng ý. Sau khi bàn bạc, hai người quyết định Tử La sẽ cung cấp bản thảo làm đồ trang sức đính kim cương cho Dung Phong, cộng thêm việc tuyên truyền. Còn Dung Phong thì phụ trách việc nhập kim cương, dựa theo bản thảo làm thành đồ trang sức, bán ra.


Sau khi nói chuyện với Dung Phong, Tử La mới biết thì ra ông chủ đứng sau cửa hàng bạc Trân Bảo Các nổi danh nhất cả nước chính là Mạc Vân Thiên, hơn nữa thương đội đi Tây Vực cũng là của hắn, Dung Phong chỉ trợ giúp bình thường thôi.


“Dung đại ca, huynh bảo trong tay Mạc đại ca còn có cửa hàng bạc và thương đội hả?” Tử La có phần không tiêu hóa nổi tin tức này. “Đúng vậy, ta đâu có thần thông quảng đại như thế chứ. Mạc Bắc Tam phủ này là thiên hạ của biểu ca đấy, ngoài huynh ấy ra thì còn ai có thể cho thương đội tự do ra vào biến thành, rồi lại còn muốn mua bao nhiêu kim cương thì mua bấy nhiêu chứ?”


“Thật ra trước đây ta có nói với đám Tử Thụ rằng biểu ca ta là một thương gia giàu có, đây cũng không hoàn toàn là lừa dối bọn họ. Biểu ca không chỉ trấn thủ Mạc Bắc Tam phủ mà còn có tài sản riêng vô cùng khổng lồ. Chuỗi tiền trang, cửa hàng điểm tâm Lục Ký và Phỉ Thúy Lầu đều là tài sản bí mật của huynh ấy.”


Tử La nghe Dung Phong nói xong thì kinh ngạc đến suýt không khép miệng lại được. Oa oa oa! Chuỗi tiền trang này chính là đại tiền trang số một số hai Đại Tề, thông dụng toàn quốc đó.


Cửa hàng điểm tâm Lục Ký cũng là cái tên hàng đầu ở Đại Tề, Phỉ Thúy Lầu thì càng không cần nói, chính là tửu lâu lâu đời ở triều đại này.
Ha ha, có điều, Tử La nghĩ tới xuất thân của Mạc Vân Thiên cũng không khó lý giải vì sao hắn lại có tiền như vậy.


Người ta là người thừa kế của Trần Bắc Hầu, Mạc gia lại kinh doanh ở Mạc Bắc nhiều năm, có tài lực như vậy cũng không khiến người ta thấy kỳ lạ. Huống hồ ngoài việc mang binh đánh giặc thì Mạc Vân Thiên còn là


một người rất có đầu óc buôn bán. Cứ nhìn cách hắn để biến thành tự do thông thương, không kỳ thị bất kỳ thương nhân nào, lại còn khiến kinh tế ở biên quan tốt lên từng ngày cũng có thể thấy rõ. Không những thế, chuyện là ăn này còn được một lão hổ ly như Dung Phong giúp đỡ nữa.


“Mạc đại ca thật có tiền!” Tử La nghe xong liền cảm thán.


“Đương nhiên rồi, người có thể làm vương ở Mạc Bắc tam phủ này chẳng lẽ lại không có chút thể lực sao. Cho nên, A La, muội theo chúng ta nhất định sẽ có đồ ngon.” Dung Phong xấu xa nói. Một buổi trưa, Tử La và Dung Phong đã bàn bạc xong chuyện hợp tác sản xuất trang sức kim cương. Dung Phong nói bản thiết kế và kim cương đều quan trọng như nhau, Tử La lại là người nghĩ ra ý kiến này trước, nên lúc thu được lợi nhuận sẽ chia đều với nàng.


“Vậy có phải nói qua với Mạc đại ca không?” Tử La nói, Dung Phong quyết định hơi nhanh quá thì phải.